HAI ĐẠI NỮ VƯƠNG

Nắng sớm, gió thổi xuyên qua con phố dài, mang theo chút hơi nước và một chút hương hoa nhàn nhạt bên bờ Thương Sơn Nhĩ Hải xanh biếc...

Trong thành Đại Lý, đội ngũ trùng trùng điệp điệp đang chỉnh trang chờ xuất phát.

Thương Tuyết Vi là người đầu tiên ra khỏi khách điếm, nàng thấy không thoải mái vì bên người có quá nhiều ánh mắt xa lạ. Dù là ánh mắt tò mò của bách tính Đại Lý, hay là ánh mắt phòng bị dò xét của Cấm Vệ Quân Loan Nguyệt Cung. Hiện tại nàng nhất định phải thu liễm toàn bộ, bao gồm cả Xích Nguyệt luôn thời khắc làm bạn bên nàng ngay cả khi đi ngủ.

Thương Tuyết Vi leo lên xe ngựa, mới không còn kiêng kị mà lấy thanh kiếm lóng lánh như nước trong tay áo ra. Đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lưỡi kiếm sắc bén trong suốt như hàn ngọc, dường như nó hiểu được tâm tình phức tạp của chủ nhân, Xích Nguyệt kiếm liền đáp lại, ngâm lên những tiếng u u... như gió thoảng qua tai...

Trong mắt nữ Giáo vương lóe lên tia sáng lạnh, lòng dâng lên một ý niệm: "Cơ Nguyệt, Nhược Ly... Nếu như có thể cùng các ngươi luận bàn kiếm thuật, sẽ có bao nhiêu thú vị a!"

Song, cuối cùng nàng cũng tự xoa dịu ảo tưởng của chính mình, tra Xích Nguyệt vào vỏ, cất vào rương sắt thật to. Trong đó cất rất nhiều món đồ không cần thiết mang vào Loan Nguyệt Cung, nàng khóa lại cẩn thận.

Thương Tuyết Vi lại xuống xe, cùng Tô Di Á chia ra hai bên nắm lấy tay Vân Tịch, đổi sang xe ngựa khác. Vân Tịch cảm nhận được độ ấm quen thuộc, thoáng chốc nàng có chút nghẹn ngào, bản thân đã hoàn toàn ở trong bóng tối, nên nàng cố gắng tưởng tượng ra vẻ mặt của Thương Tuyết Vi lúc này, có khó chịu hay không, có tủi thân hay không. "Tuyết..." Nàng ngập ngừng, song lại tỏ vẻ hờ hửng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!"

Thương Tuyết Vi ảm đạm cười, nàng bận một bộ váy màu khói nhạt đứng trước gió bay bay, tóc đen dài được vấn nhẹ bằng cây ngọc trâm trong suốt, cố ý tỏ vẻ dịu ngoan, giấu đi tuyệt mỹ nhung nhan lạnh tựa băng sương của nàng... Y phục trên người nàng bây giờ không khác gì so với nữ nhân Hán tộc, nàng không nói gì, chỉ yên lặng nắm tay Vân Tịch đi về phía trước. Kỳ Phong Linh và Sở Thiếu Hành đi ở phía sau nhìn cảnh ba người sóng vai mà đi, trong mắt không giấu nổi u sầu, chỉ biết thở dài bước tiếp.

Thành Đại Lý lưng dựa vào núi Thương Sơn, từ Nam tới Bắc có năm phố lớn và tám đường nhỏ, phố xá phồn hoa sạch sẽ. Hai bên đường bố trí các cửa hàng san sát nhau, điểm đặc sắc nhất ở đây mà không nơi nào bì được đó chính là các mặt hàng đá cẩm thạch và kĩ thuật khảm đá quý của một số dân tộc thiểu số, châu ngọc lại càng đa dạng. Đi ngang qua con đường lớn Nam Bắc, hai bên nhà dân có nhiều ngỏ tắt dài nhỏ hẹp. Mặt đường lát đá hoa cương sáng bóng, nhà dân của Bạch tộc được xây bằng đá và gỗ, những ngôi nhà cổ trồng rất nhiều hoa, kiểng sum suê tươi tốt, chim kêu ríu rít, ngoài nhà thì suối trong chảy róc rách...

Dọc đường đi từ thành ra đến dưới chân núi Thương Sơn, mọi người ngồi trong xe ngựa không kịp ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, vì lòng ai cũng chứa đầy tâm sự, Nam Cương không hổ danh là nơi tiên lâm tuyển tú, xe ngựa càng đi càng rời xa huyên náo.

Do hai mắt Vân Tịch không nhìn thấy, nên dọc đường đi Thương Tuyết Vi đều thuật lại những gì mình thấy cho nàng, vì thế, mà không khí trong xe có phần vui vẻ thoải mái hơn, lướt qua được cảm xúc nặng nề khi xuất phát. Hai người tựa hồ đã quên là mình đang trên đường đi tìm người trị bệnh, cứ tưởng như đang nắm tay đồng hành cùng nhau du sơn ngoạn thủy.

Dọc theo đường đi Tô Di Á cũng không nói lời nào, chỉ thất thần nhìn ngắm cảnh vật ở Điền Nam lướt qua bên ngoài cửa sổ. Thương Tuyết Vi biết cô thất thần là vì cái gì, cũng sắp gặp lại sư phụ và sư tỷ của cô rồi, có lẽ cô đang nhớ đến năm năm trước hoặc là xa hơn nữa. Như vậy cũng tốt, đỡ phải bị cô quấy rầy phút giây thân mật ngắn ngủi của nàng và Vân Tịch.

Vân Tịch tựa vào đầu vai Thương Tuyết Vi, cánh tay vòng nhanh qua eo nhỏ của nàng, hơi thở ấm áp phà vào cổ Thương Tuyết Vi, từng làn hơi ấm nhẹ lướt qua, nó như bắt mất tâm hồn nàng... Thương Tuyết Vi híp mắt lại, có chút mê muội hưởng thụ. Cũng sắp đến mùa đông rồi, nàng rời khỏi Côn Luân lang bạc kỳ hồ đã hơn nửa năm, may là luôn có Vân Tịch kề bên nàng cũng an tâm hơn nhiều. Nàng đã hứa với Vân Tịch sẽ không để nàng trong bóng tối chịu đựng một mình, sẽ luôn cùng nàng, cho dù con đường này mãi mãi cũng không đi đến đích, dù phải tiếp tục lặn lội gian khổ xa hơn, nàng cũng nguyện nắm tay Vân Tịch đi tìm! Bởi vì cả trái tim và sinh mệnh của nàng, đều đã giao lên người Vân Tịch, nàng ấy chính là bến đổ của nàng, là toàn bộ của nàng...

Đường dài lê thê, nhàm chán đến nỗi thiên hạ cũng muốn ngủ ngục rồi, Vân Tịch nhẹ nâng đầu, Thương Tuyết Vi nhìn nàng, nàng muốn nhìn xuyên qua tầng băng gạc đó, để tìm đôi tròng mắt xanh thẳm ngày nào khiến nàng mê muội, dư vị trong ánh mắt sóng sánh nhàn nhạt thâm tình... Vân Tịch lười nhác rút đầu vào ngực Thương Tuyết Vi: "Chúng ta cùng ngủ một lát đi!"

"Ta không mệt, nàng ngủ đi, tới ta sẽ gọi nàng." Thương Tuyết Vi vuốt nhẹ lên trán nàng, thương tiếc mỉm cười.

Mấy canh giờ sau, đội ngũ nghênh đón dừng lại bên bờ Nhĩ Hải, "Đã đến Loan Nguyệt Cung! Khởi bẩm Quận chúa, đã đến Loan Nguyệt Cung!"

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân bật người nhảy xuống ngựa, cung kính vạn phần gõ cửa xe, lên tiếng cấp báo, đánh thức lữ nhân đang buồn ngủ trên mã xa. Hai tay Tô Di Á run lên, vén mành xe ra một khe nhỏ... Có chút nắng ấm rọi vào qua khe hở, Tô Di Á hít sâu một hơi xoay người lại, đối mặt với Thương Tuyết Vi nói một câu: "Tới, mau xuống xe!" Cô nói xong liền vội vàng vén mành, nhảy vội xuống xe.

Hai người rề rà không động đậy, mãi đến khi bên ngoài truyền vào tiếng thúc giục của Sở Thiếu Hành, Vân Tịch mới ngọ ngậy bám thùng xe đứng dậy, nhưng tay lại bị một cỗ sức mạnh cường ngạnh giữ lại, Thương Tuyết Vi từ phía sau ôm lấy nàng, đầu của nàng dán chặt vào lưng Vân Tịch, hai tay ôm chặt lấy ngực nàng... Sau khi tiến cung, nàng phải trơ mắt đưa người này vào vòng tay tình địch!

Mang theo bao nhiêu chua chát cùng giằng xé, Vân Tịch cảm nhận được cái run rẩy yếu đuối của nữ Giáo vương. Nàng xoay người, dựa vào cảm giác của mình lập tức tìm được bờ môi Thương Tuyết Vi, dùng ấm áp của mình xoa dịu lạnh giá trong lòng nàng, đầu lưỡi cạy mở thu lấy hương thơm từ miệng của nàng, một cỗ an tâm mạnh mẽ xông thẳng vào đáy lòng Thương Tuyết Vi.

"Tuyết Vi!" Vân Tịch lớn tiếng gọi tên nàng một lần cuối, cúi đầu dán lên cái trán trơn bóng tinh tế của nàng: "Ta yêu nàng, chỉ yêu mình nàng! Nhớ kỹ... Chúng ta còn có một đời để ở bên nhau!"

Loan Nguyệt Cung có một quy định bất thành văn, là xe ngựa không được phép chạy vào trong cung. Quy định này ngay cả Đương kim Hoàng Thượng năm đó Nam tuần đến đây thăm bào muội, cũng phải đi bộ đến tận "Tê Loan điện". Cơ Thiên Hạo không khỏi khâm phục thành quả tự thân hắn kiến tạo nơi này, vẻ đẹp ở Loan Nguyệt Cung không giống chốn phàm trần tục thế, nó đẹp đến nỗi, khiến cho người ta không muốn kị mã hay là ngồi kiệu, mà phải đi bộ qua hết đoạn đường dài để thưởng thức, mới không phải ái ngại vì đã lãng phí khi đi qua nơi này.

Cung đạo rộng lớn, bên cạnh ven bờ Nhĩ Hải, chúng uốn lượn lần lượt thay đổi, Tô Di Á, Thương Tuyết Vi, cha con Sở thị, Kỳ Phong Linh, năm người sóng vai đứng bên bờ hồ, không hẹn mà cùng nhau ai thán... Hồ lớn bát ngát, mặt nước xanh thẳm một màu, phẳng lặng như gương, soi rọi cả bầu trời thăm thẳm, cùng tuyết đọng trăm năm không đổi trên đỉnh Thương Sơn...

Thương Sơn cắt ngang qua như tấm bình phong, ngọn núi nhìn còn tráng lệ hơn cả hồ Nhĩ Hải, mây mù giăng đầy giữa sườn núi, vờn như khói xanh, lại tựa như đai ngọc. Mà thứ chân chính làm người ta ngạt thở, chính là các tòa cung điện chi chít, trải dài khắp nơi từ chân núi đến sườn núi, so với vẻ đẹp Thương Sơn thì chỉ có hơn chứ không kém.

Đứng nhìn từ đằng xa, ta sẽ thấy ba tòa chủ điện nguy nga lộng lẫy, mái hiên cao vút họa rồng bay phượng múa, nghiễm nhiên nó chính là một phiên bản khác của Hoàng Cung ở Kinh Thành. Ngoại trừ ba tòa Chủ Điện tường đỏ ngói vàng, thì phong cách các cung điện còn lại đều khác xa "Bạch cung", hình như nó dùng Bạch ngọc cực phẩm xây thành, không thể kể xiết sự xa hoa lộng lẫy trong đó.

Quần thể cung điện trải đầy khắp núi giống như nó hội tụ cả một biển kỳ hoa dị thảo của thế nhân vào hẳn nơi này, Loan Nguyệt Cung hệt như chốn tiên cảnh phiêu bồng tọa tại nhân gian, khiến tất cả mọi người đều ao ước được bước đến giấc mộng ở bờ bên kia...

Mọi người chậm rãi tiến vào cung thành, đại tướng Cấm Vệ Quân hướng dẫn mọi người dạo bước, ánh mắt không ngừng nhìn về cảnh vật bốn phía. Không ai biết Loan Nguyệt Cung có bao nhiêu cung điện, nghe nói Hoàng Cung có rất nhiều, còn Loan Nguyệt Cung này lại có bao nhiêu. Tất cả các cung nữ lui tới đều bận bạch y, mỗi người đều linh động đáng yêu, xuất trần tựa tuyết.

"Ông trời ơi, đây chắc là chổ ở của thần tiên đi!" Kỳ Phong Linh cảm thán, cổ ngửa lên đến sắp gãy luôn rồi.

"Đúng vậy đó! Hai người bọn họ vốn là thần tiên quyến lữ..." Tô Di Á thì thầm nói.

"Quận chúa điện hạ, có thể cho tôi ngủ lại nơi này một đêm, thì Kỳ Phong Linh tôi đời này không còn tiếc nuối gì nữa!" Kỳ Phong Linh khoa trương trêu đùa nói, tươi cười như hoa lau trắng lay động trong gió.

Tô Di Á mỉm cười nhìn nàng, đầu vai có một con thể điệp bay xuống, đôi cánh màu tím chập chờn rực rỡ đẹp không gì sánh được. Tô Di Á nhẹ nhàng bắt lấy con bướm, tươi cười xán lạn đưa tới trước mặt Kỳ Phong Linh: "Hừ, chờ đồ ngốc nhà cô thấy tỷ tỷ của ta rồi, sẽ cảm thấy chết liền cũng không uổng phí!"

"Ài, mấy người đừng đùa nữa?" Vân Tịch có chút rầu rĩ nói, "Mấy người khi dễ mắt ta không nhìn được phải không!"

Sở Thiếu Hành nghe vậy, bàn tay to vỗ lên đầu vai Vân Tịch, cười to nói: "Không có gì đâu Vân nhi, chờ gặp thái y rồi, mắt con sẽ nhanh khỏi thôi!"

Ngay cả cách nói chuyện của phụ thân cũng mang theo tâm tình khoan khoái, có thể thấy được, cảnh tượng phía trước có bao nhiêu đẹp mắt, khiến người ta lóa mắt thẫn thờ! Lòng nàng nhất thời ngỗn ngang, men theo bản năng vươn tay tìm Thương Tuyết Vi, nhỏ giọng kêu: "Tuyết.... Tỷ tỷ, sao nãy giờ tỷ cũng không nói gì a?"

Xưng hô mới mẻ như vầy nhất thời khiến nàng không có thói quen, hồi lâu sau Thương Tuyết Vi mới phục hồi tinh thần lại, không chút để ý cười nói: "Không có gì, ta chỉ là đang nhìn phong cảnh thôi." Mặt nàng không lộ vẻ gì chỉ cười cười, không biết từ lúc nào, trong lòng Thương Tuyết Vi nổi lên cảm giác bất an không thể giải thích, rào đoán và lo nghĩ không cần thiết. Rồi, dường như nàng cảm nhận được một sức mạnh cường đại, nhịp tim của nàng đột nhiên gia tốc, sống qua hai mươi mốt năm đây là lần khẩn trương thấp thỏm, thất thố nhất của nàng...

Trực giác của nữ Giáo vương rất linh mẫn, mọi người đang tiếp tục đi tới, đột nhiên xuất hiện một bóng người mảnh khảnh ngăn cản đường đi...

Đó là một mỹ thiếu niên khoảng chừng mười một mười hai tuổi dáng người thanh tú, ôm kiếm mà đứng, phía sau cậu là Đại Điện huy hoàng kim đăng rực rỡ, bên ngoài Đại Điện có hai pho tượng đồng nhân chia ra đứng hai bên, trên tay nâng cái khay vàng, giống như đang hứng Ngọc Lộ từ Thiên Đình rơi xuống. Bậc thang bạch ngọc tầng tầng trãi dài phía sau cậu, sâu thẳm đến cửa cung khép hờ, uy nghiêm, ai cũng không dám tới gần.

"Tham kiến Quận chúa điện hạ!"

Toàn bộ thị vệ cung nữ thái giám bên ngoài cung điện đều đồng loạt khom người quỳ xuống, Tô Di Á ngửa đầu trông thấy tấm biển rất lớn treo trên xà nhà Đại Điện - "Tê Loan Điện". Đây chính là tẩm cung của Thái Thượng Hoàng Cơ Nguyệt, nơi này nàng chỉ tiếp kiến những khách quý hoàng tộc có quan hệ thật thân cận.

Trời chiều ngã về Tây, thì ra mọi người đã đi vào Loan Nguyệt Cung hơn nửa canh giờ, bất giác đã quên mất.

"Các ngươi là ai?" Thiếu niên ôm kiếm đứng hừ lạnh một tiếng, bận một bộ đồ màu đen đơn giản, mang theo vũ khí đứng hiên ngang nhưng phong thái này không mấy phù hợp với tuổi tác của cậu. Ánh mắt sáng ngời đề phòng năm người, băn khoăn đánh giá, đối mặt với Thương Tuyết Vi và Tô Di Á nhưng vẫn thản nhiên sắc bén, không chút sợ hãi.

Tô Di Á giận, đối cậu trách mắng: "Nhóc này, con cái nhà ai, sao lại chắn đường trước cửa tẩm cung sư tỷ ta!"

"Khởi bẩm Quận chúa..." Tướng sĩ dẫn đường đang muốn mở miệng giải thích, thì thiếu niên kia bổng nhiên rút kiếm, thanh kiếm vừa nhỏ vừa ngắn, rất hợp với tuổi của cậu, tuy vậy nó vẫn mang theo hàn quang bức người, uy phong lẫm liệt: "Mấy người kì lạ các ngươi, muốn gặp Thái Thượng Hoàng, trước tiên phải đánh bại ta!"

Mọi người lập tức cười to, Tô Di Á cúi đầu, cười dịu dàng: "Tiểu đệ đệ, ngươi đừng ở đây múa rìu qua mắt thợ, ngươi xem, năm người chúng ta, trừ tỷ tỷ không nhìn thấy kia, thì bất cứ người nào cũng chỉ cần động một đầu ngón tay, là có thể đánh bại ngươi rồi!" Nàng nói xong, âu yếm xoa nhẹ đầu cậu nhóc, "Ngoan về nhà đi, tỷ tỷ còn có chuyện quan trọng..."

"Bỏ ra bỏ ra!" Cậu nhóc tức giận, tránh né tay Tô Di Á, lớn tiếng nói, "Nương ta không thèm gặp các ngươi đâu!"

"Nương nhóc?!" Thương Tuyết Vi kinh ngạc, lấy tay nâng mặt cậu lên, tỉ mỉ quan sát dáng vẻ tuấn dật của cậu, bật thốt một tiếng: "Vĩnh nhi? Nhóc có phải là Vĩnh nhi không? Ôi trời ơi!!! Thế nào lại lớn như vậy rồi!"

Cậu bé cũng giật mình, trợn mắt lui lại mấy bước: "Ngươi... Ngươi biết ta à!"

"Còn hơn cả biết ấy chứ, lúc đệ còn bé ta còn ôm qua đâu!" Tô Di Á vuốt ve mặt cậu, kích động đến rơi nước mắt, "Đệ khi đó gọi ta là Tô tỷ tỷ, còn nhớ ta không! Ta là đồ đệ của Long gia gia, là sư muội của nương đệ, lúc ta đi Vĩnh nhi vẫn còn rất nhỏ..."

"Tô tỷ tỷ... Tô tỷ tỷ?" Cơ Vĩnh thì thầm nhắc lại, cố gắng lục lọi trí nhớ của mình. Bốn người bên kia vẫn đang đờ đẫn, hóa ra thiếu niên ngạo khí bức người này là Nam Cương Thế tử Cơ Vĩnh con thừa tự của thái thượng hoàng Cơ Nguyệt.

Đang khi nói chuyện, một âm thanh mềm nhẹ như cát chảy, nồng như rượu mạnh đột ngột từ sâu trong cung truyền ra:

"Vĩnh nhi đừng làm rộn, mau dẫn các nàng vào đi!"

Giọng nói này là...

Sư tỷ... Sư tỷ!

Tô Di Á cảm thấy đầu "Oanh" một tiếng, cô mặc kệ tất cả, vọt nhanh vào cửa cung Tê Loan Điện.

Cung đăng lay động, kim trụ điêu long. Phía cuối tẩm cung, cô rốt cuộc thấy được bóng dáng đang nửa dựa trên kim tháp. Cách một tầng sa mỏng, nữ tử tuyệt thế khuynh thành nhìn thấy Tô Di Á đang vội vàng chạy vào, liền muốn đứng dậy, cung trang màu đỏ chót kéo kéo rủ xuống đất, hình thêu kim long phượng ở trước ngực nàng bay múa vờn quanh, nàng hơi hơi nâng tay, chiếc nhẫn đính viên Hồng Bảo Thạch ở ngón giữa nhất thời lấp lánh thu hút người nhìn.

Thương Tuyết Vi nắm tay Vân Tịch đi vào cung điện, đi bước một tới gần Nữ Đế Trung Nguyên phong hoa tuyệt đại từng uy chấn tứ hải... Trong lòng bàn tay hai người đều không nhịn được thấm một ít mồ hôi.

"Tham kiến..." Tô Di Á là người đầu tiên quỳ xuống hành lễ, song khi cô ngẩng đầu nhìn vị sư tỷ cô luôn ngưỡng mộ sau nhiều năm xa cách, lại kích động đến không nói nên lời... Chỉ nhìn Cơ Nguyệt bước trên thảm hồng theo từng bậc thang chậm rãi đi xuống, kim quan Loan Phượng theo tóc dài đen nhánh rũ xuống đầu vai. Tuổi tròn ba mươi, dung mạo vẫn như hai lăm hai sáu, chỉ là ý vị khác xưa.

Nếu như nói mười năm trước Cơ Nguyệt có vẻ đẹp khuynh đảo chúng sinh của trần tục, thì năm năm sau thoái vị trãi qua rèn giũa nàng đã lột xác, vẻ đẹp càng thêm thành thục - "ngộ tuyết vưu thanh, kinh sương canh diễm"*

*ý tả Cơ Nguyệt đẹp và thuần khiết đến độ sương tuyết chỉ càng tô điểm thêm cho nét đẹp của nàng - thoát ra khỏi nét đẹp trần tục (gặp tuyết càng thanh, nhiễm sương càng kinh diễm)

Thái Thượng Hoàng an cư nhàn hạ, dáng vẻ phong tao thư thái, cứ như Phượng Hoàng Niết bàn, là một giai nhân tuyệt đại trẻ mãi không già.

Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn nhìn nàng, sau đó quỳ xuống. Một khắc này Thương Tuyết Vi liền hối hận, hối hận mình không thể lấy thân phận thật để gặp nàng, cùng tranh giành ánh sáng nhật nguyệt.

"Nha đầu, rốt cuộc muội cũng đến tìm ta!" Cơ Nguyệt cười nói, ý cười làm hằn lên khóe mắt một đường vân mảnh, đó là dấu vết duy nhất mà thời gian năm năm để lại.

"Sư tỷ, muội..." Ngay khắc này, Tô Di Á thiếu chút nữa nhào vào lòng nàng khóc lớn một trận, cô khóc thúc thít ngập ngừng nói: "Muội... Muội rất nhớ tỷ! Sư tỷ, tỷ vẫn đẹp quá đi, đẹp giống y như năm năm trước!"

"Nha đầu trưởng thành rồi!" Cơ Nguyệt nâng cô dậy, vươn tay vuốt ve gương mặt tươi cười đầy nước mắt của cô, thương tiếc nói: "Ta làm sao không thay đổi, nhìn kỹ thì đã có nếp nhăn rồi. Muội a... Mấy năm nay đến cùng là đã đi đâu, ta và Ly nhi nghĩ đến muội đã lập gia đình rồi, thiên hạ to lớn, ta không tìm được chút tin tức nào của muội..."

Tô Di Á cũng nhịn không nữa, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành nước mắt, cô bổ nhào vào lòng Cơ Nguyệt, khóc lớn.

Thương Tuyết Vi bỗng nhiên ngẩng đầu, Tô Di Á vừa khóc khiến cho lòng nàng nhất thời dậy sóng, không ai rõ hơn nàng việc thập tam thánh nữ biến mất mấy năm nay... Cơ Nguyệt thoáng cảm nhận được một chút khác thường, nàng quay đầu, bắt gặp ánh mắt Thương Tuyết Vi dù nàng đã lập tức thu hồi...

Một cô gái xinh đẹp làn da như tuyết đang quỳ đợi, ánh mắt kia nhìn mình tuy có mang theo kính ngưỡng, nhưng vẫn có chút lạnh lùng cự người ngàn dặm. Nàng ta nhìn như vậy là muốn biết cái gì, khi phát hiện mình nhìn lại, thì cũng lập tức thu hồi ánh mắt trắng trợn đó, và trong đó còn mang theo một chút quật cường.

Cơ Nguyệt kinh ngạc một hồi, nàng dường như cảm nhận được cái gì, rồi lại như tìm không được dấu vết gì.

Nàng ta là ai, lại có dung mạo tuyệt mỹ ngang ngửa mình, tuổi trẻ mà đã tràn ngập nhuệ khí, giống như là... chính mình khi đó?

"Dân nữ Sở Vân tuyết, khấu kiến Thái Thượng Hoàng Bệ Hạ!" Nàng báo họ tên trước khi Cơ Nguyệt muốn mở miệng hỏi một khắc, kèm theo một cái dập đầu kính cẩn, nàng chớp mắt nhìn Cơ Nguyệt, ánh mắt trong trẻo thản nhiên lại ẩn chứa lạnh lùng, tia sắc bén vừa rồi, chỉ giống như ảo ảnh, hoa trong gương trăng dưới nước.

Cơ Nguyệt đánh giá nàng, khóe môi tràn ra nụ cười đầy thâm ý...

..........

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hai Nữ Vương gặp mặt, trước cứ điện quang hỏa thạch một phen đi, Nam Cương vương Nhược Ly soái soái, thối lui đến chương kế tiếp xuất tràng ^ _ ^

Phần ở Loan Nguyệt Cung này coi như phiên ngoại của Cơ Nguyệt và Nhược Ly đi, hai nàng không xuất hiện quá nhiều, nhưng cũng không quá ít. Là một phần trong đoạn kết ấm áp náo nhiệt nhất trong của 《 Hồng Nhan Nhược Tuyết 》Mong mọi người sẽ thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play