AI CÓ THỂ CỨU

Khoảnh khắc nhìn thấy Vân Tịch bị thương, máu huyết toàn thân Thương Tuyết Vi dường như cứng lại.

Nàng không còn nghe thấy gì nữa, kể cả tiếng khóc thất thanh của Tô Di Á và tiếng thét đau đớn của Sở Thiếu Hành. Thế giới đột nhiên im bặt, im đến đáng sợ, nàng trơ mắt nhìn thân thể Vân Tịch vô lực ngã xuống. Tay nàng luôn bụm chặt hai mắt, máu tươi đỏ bừng theo kẻ tay không ngừng chảy xuống... Từng chút, từng chút đâm vào lòng Thương Tuyết Vi.

"Vân Tịch... Vân Tịch ~!" Nàng gần như sụp đổ thét lên, bảo kiếm đã rơi tự lúc nào, nàng chỉ biết chạy về phía Vân Tịch.

Ở ngay thời khắc đó, trên mặt đất gió cát gào thét nổi lên, một đường sáng trắng từ trong bụi mù đánh thẳng về phía lưng Thương Tuyết Vi, giờ khắc này, nữ Giáo vương đâu còn nhớ tới phòng bị nên lãnh ngay một đòn trí mạng.

"Tuyết Vi!!!!"

Nam tử khàn giọng hô to, cuốn theo âm phong mà đến, Thương Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy lưng mình bị cái gì đó nặng nề va mạnh. Nữ giáo vương quay đầu lại, chỉ thấy Kỳ Phong Ngâm máu me đầy mặt đang vung đao chém xuống và Liễu Vô Ảnh dùng thân mình đỡ lấy, thanh đao chém qua, kéo theo dòng máu đỏ từ ngực trái Liễu Vô Ảnh văng xa...

"Vô Ảnh!" Thương Tuyết Vi sợ hãi kêu lên, ôm lấy thân thể đầy máu của Liễu Vô Ảnh.

"Đưa hộp đá cho ta, kẻ nào cản ta, chỉ có chết ~~" Sát ý trong mắt Kỳ Phong Ngâm cực thịnh, ánh đao màu đỏ lập lòe di chuyển rất nhanh, Liễu Vô Ảnh quát lạnh một tiếng, dùng hết phần sức còn lại đi chắn vệt hồng đó, quanh thân Huyền Tinh kiếm, kiếm khí màu đen dâng lên cuồn cuộn, nháy mắt đã ngưng tụ thành một cột sắc lạnh bén nhọn, đâm xuyên qua đao tâm Tru Thần đao.

Bảo đao đã hủy, sát khí bay tứ tán. Kỳ Phong Ngâm rên lên một tiếng lùi lại phía sau mấy bước, Liễu Vô Ảnhvì cứu Thương Tuyết Vi mà nhận một đao trí mạng, lại còn dụng toàn lực xuất một kiếm nên huyết mạch hắn đều đứt đoạn, trước ngực tụ một mảng máu đỏ thẫm ghê người, tất cả chỉ xảy ra trong thoáng chốc... "Đại ca, đại ca ~!" Mười hai Băng Dực gào lên giận dữ, rút kiếm lao đến thay thế Liễu Vô Ảnh bảo vệ nữ Giáo vương...

"Vô Ảnh! Vô Ảnh!" Thương Tuyết Vi ôm chặt lấy thân thể nam tử không chút máu đang thiếp dần đi, cảm giác tuyệt vọng ập đến khiến nàng muốn ngạt thở! Vân Tịch mới vừa.., giờ lại đến Liễu Vô Ảnh, nàng... còn có cái gì để tiếp tục mất đi đây! Mười hai Băng Dực đồng loạt đâm bảo kiếm qua người Kỳ Phong Ngâm, nam tử âm độc nọ lập tức bị xuyên thành con nhím, nhưng trên gương mặt vặn vẹo của y, vẫn lộ ra nụ cười lạnh lẽo đáng sợ.

Tuy mất Tru Thần đao, nhưng hắn vẫn còn "Phá binh chưởng", một chưởng quét ngang mười hai thanh kiếm, tiếng nổ chấn kinh vang dội ù tai...

Thương Tuyết Vi đang đau đến tê dại, chợt, nàng nhặt Xích Nguyệt kiếm lên, trực chỉ cái tên đâm hoài không chết, đang lảo đảo bò dậy kia. Nữ Giáo vương liếc mắt về phía Tô Di Á, lạnh giọng nói một câu: "Mang Vân Tịch đi!"

"Hả?" Tô Di Á kinh ngạc nhìn nàng, tay nắm chặt bảo kiếm run nhè nhẹ, do dự không yên. Vân Tịch hôn mê nằm trong lòng phụ thân, Kỳ Phong Linh lo xé ống tay áo, băng bó lại hai mắt không ngừng chảy máu của nàng.

"Đừng chờ ta, mau dẫn nàng đi ~~" Giọng Thương Tuyết Vi lạnh lẽo như sông băng ngàn năm, nàng phi thân bay lên chỉa kiếm hướng đến Kỳ Phong Ngâm.

"Ta muốn giết ngươi ~!"

Trong lúc cùng Kỳ Phong Ngâm quyết đầu sinh tử, nàng chỉ có thể dùng dư quang khóe mắt để nhìn thân ảnh Vân Tịch. Thiên hạ đang hôn mê được Sở phụ, Tô Di Á và Kỳ Phong Linh, ba người cùng nhau đỡ nàng, nâng đi, biến mất ở góc đường...

Ngay giây phút đó tinh thần Thương Tuyết Vi cũng vỡ, ánh mắt thâm trầm tuyệt vọng, nàng cố nén nước mắt không để nó rơi xuống. Nàng không biết Vân Tịch đến cùng là bị cái gì gây thương tích, có thể chết hay không, không biết bọn họ đem Vân Tịch đi đâu... Lúc này đây, dù chỉ là chia ly ngắn ngủi, thế nhưng lại giống như trời người ngăn cách.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thương nhất biến mất khỏi tầm mắt, ở lại yểm hộ cho mọi người rời khỏi, nơi đổ nát đầy máu tanh này. Chỉ có như vậy, Vân Tịch mới có thể tìm được nơi an toàn để trị liệu. Mà bản thân nàng, nhất định phải thu dọn tàn cuộc, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Nắng sớm xé mây ló dạng, từng đợt từng đợt rọi xuống nhân gian, soi rõ đống hoang tàn u ám.

Thương Tuyết Vi xuất ba mươi sáu kiếm, "Thiên vấn" kiếm pháp khinh tuyệt thiên hạ, lục thức trong tay nàng thu vào xuất ra xoay chuyển tuần hoàn, mỗi chiêu mỗi thức, đều mang theo thù hận mãnh liệt cuồn cuộn, không để ý sống chết dứt khoát đánh về phía Kỳ Phong Ngâm, kinh diễm tuyệt luân, huyết sắc trên Xích Nguyệt kiếm nhiễm lên thiên địa vạn vật, kiếm khí cuồn cuộn như mây, một kiếm sau cùng đâm thẳng đến ngực Kỳ Phong Ngâm, xuyên hắn dính chặt trên vách tường kết thúc hẳn cuộc đời của Đường chủ Nam Võ Đường.

Nữ Giáo vương tức giận rút kiếm ra, ngực Kỳ Phong Ngâm thủng một lỗ lớn máu tươi chảy ròng, trông rất đáng sợ, cả người hắn có trăm ngàn vết thương, còn cả mũi kiếm gãy của mười hai Băng Dực... Đầu Kỳ Phong Ngâm nghẹo sang một bên, cười như không cười phun ra mấy chữ: "Thả ra ma quỷ, trời người cùng diệt... Ta là... Người đầu tiên!"

Kỳ Phong Ngâm ngửa đầu nhìn trời, bên môi còn đọng lại ý cười tà ác, rốt cuộc mặt như tro tàn, đi đến Hoàng Tuyền.

"Giáo vương Bệ Hạ..." Thương Tuyết Vi vội xoay người lại, Liễu Vô Ảnh giơ cánh tay yếu ớt về phía nàng. Gương mặt vốn dĩ tuấn tú lãnh nghị, lúc này lại càng thêm nhợt nhạt không huyết sắc, hắn đã từng là hắc ưng oai phong tung cánh giữa trời, thế nhưng, cuối cùng vẫn không tránh khỏi rơi xuống nhân gian.

"Vô Ảnh!" Thương Tuyết Vi xông đến bên cạnh hắn, nước mắt như mưa, "Gắn lên, đừng chết! Ta không muốn huynh chết!" Hắn là ái tướng nàng tin tưởng nhất, là cánh tay nàng coi trọng nhất. Nàng kính hắn như huynh, nếu không phải năm đó có hắn hợp lực tương trợ, nàng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội xoay người, từ một cô gái nhỏ lưu lạc, quay về ngồi trên ngọc tọa Giáo vương Côn Luân giáo.

Hắn vĩnh viễn đều lặng yên đứng bên cạnh nàng, yên lặng đến nỗi làm cho người ta không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, và cả tình ý âm thầm lớn lao của hắn.

"Huynh... Huynh..." Liễu Vô Ảnh đã quá yếu, hắn chìa bàn tay đầy máu, xoa nhẹ vào dung nhan như ngọc... Nữ Giáo vương rốt cuộc mất đi khí thế báo thù cho hắn lúc nãy, hai vai kịch liệt run rẩy, hai hàng lệ ấm áp nhỏ trên mặt hắn, bất lực như một đứa bé bị thương.

Sắc mặt Liễu Vô Ảnh ngày càng nhợt nhạt, cố gắng hết sức nhặt lên Huyền Tinh kiếm hắn luôn mang theo bên người, đặt vào lòng bàn tay của Thương Tuyết Vi. Kiếm quang như lệ, nó niêm phong tất cả hồi ức và cả lưu luyến si mê của hắn. "Huynh luôn cảm thấy..." Liễu Vô Ảnh thều thào nói, "Nàng ta không xứng với muội... Huynh... cũng không xứng! Không ai... Có thể xứng với muội..."

Thương Tuyết Vi giật mình, không nói gì chỉ nhìn đối phương, ôm càng chặt thân thể hắn.

"Bất quá sau này... Nàng ta có nó, hẳn là có thể xứng đôi rồi..." Hắn thản nhiên mỉm cười, buông lỏng tay cầm kiếm ra...

Vô Ảnh, đừng chết! Cầu huynh, đừng mà ~" Thương Tuyết Vi gắng sức lay thân thể hắn, cuối cùng chôn đầu trong ngực hắn, thất thanh khóc rống lên.

Chỉ là cái ôm ngắn ngủi trước khi hắn chết, nhưng sự ngắn ngủi này, đủ khiến Liễu Vô Ảnh hắn cảm thấy thỏa mãn rồi, tay hắn vô lực ôm lấy cổ nàng, đầu ngón tay vấn nhẹ sợi tóc nàng, ôn tồn như nước.

"Tuyết Vi, huynh yêu muội, thật sự thật sự... rất yêu muội!"

Hắn mỉm cười chậm rãi nhắm hai mắt lại, mang theo câu thổ lộ vĩnh viễn không nói ra miệng kia, cùng hắn sát nhập vào mưa gió, hòa cùng thiên địa mãi mãi.

Thương Tuyết Vi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy thân thể còn chút độ ấm của Liễu Vô Ảnh, nàng không biết mình đã khóc bao lâu, mãi đến khi thân thể rệu rã như không có linh hồn. Nàng đã sống qua hai mươi mốt năm, nhưng chưa bao giờ nàng đến gần với cái chết như hôm nay.

Mười hai Băng Dực còn lại cũng bị trọng thương, quỳ thành một vòng, mắt hướng về thi thể Liễu Vô Ảnh rơi lệ. Người của nàng vẫn không tính là thảm nhất, một ngàn Thanh Long vệ Hoàng Thất phái ra bảo hộ Tô Di Á, gần như toàn quân bị diệt.

Sắc trời dần sáng tỏ, một đêm giết chóc đầy máu tanh đều bị ánh nắng gột rửa... Thành cổ dần dần thức tỉnh, chỉ chốc lát sau, một đội binh mã kéo đến, bao vây Thương Lãng các hoang tàn. Một gã mập mạp bận cẩm bào đai ngọc bước xuống ngựa, quan binh thong dong bước đến. Tri Phủ Ích Châu đứng xa xa nhìn Thương Tuyết Vi, cùng thi thể chồng chất đầy đất, gã bất an lo lắng xoa xoa tay không dám đến gần.

Qua hồi lâu, Thương Tuyết Vi rốt cục phục hồi tinh thần lại, nàng đứng dậy nhìn quanh mọi người, mười hai Băng Dực cũng tiến lên nâng di thể Liễu Vô Ảnh...

Nữ Giáo vương mặt không biểu tình nhìn hết thảy, ánh mắt trở về cao ngạo lạnh lùng. Đột nhiên, tựa hồ như nhớ ra cái gì, nàng cuống quít cúi đầu nhìn quanh, tìm kiếm cái gì đó... Lát sau mặt tái hẳn đi.

Hộp đá, mới vừa rồi còn để hộp đá ở đây... Sao đâu mất rồi!

Gió chiều nổi lên, bảng hiệu "Đồng Nhân Đường" màu vàng kim lung lay như muốn rớt, nó cũng giống như tâm tình danh y Bạch Thủ Đường giờ phút này...

Bên trong phòng khám, tám vị đệ tự của lão đang luống cuống tay chân, giúp đỡ vị khách quý bị trọng thương này. Hơn mười bàn tay thay nhau rửa sạch miệng vết thương, rồi khâu lại ngoại thương. Kiếm Tô Di Á đặt trên gáy lão thần y, lão co rụt cổ, tay run run cầm ngân đèn, một bên hơ hơ đốt hai mươi bốn cây kim châm phong huyệt tục mệnh. Trong dược đỉnh kỳ hương cuồn cuộn, mùi hương ngào ngạt nồng đậm.

Bàn tay già nua của Bạch Thủ Đường run run, lão xem như có chút tài hoa, dựa vào trực giác hành y nhiều năm, từng kim từng kim luôn châm chuẩn xác những đại huyệt có thương trên toàn thân Vân Tịch. Nàng trong cơn hôn mê sâu hơi hơi hé môi, nhưng không có phát ra âm thanh đau đớn nào. Mặt nàng trắng bệch yếu ớt, không có chút dấu hiệu sống nào.

Lão thần y vạch mắt nàng ra, đồng tử bị nọc độc tổn thương huyết sắc mơ hồ. Mà loại nọc độc này, lão tuy hành y nhiều năm nhưng vẫn là chưa từng thấy qua... Nếu độc ăn sâu vào não bộ, thì thần tiên cũng khó cứu.

Lão liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên ngồi yên ở đầu giường, xem tướng mạo y, hình như là phụ thân của cô gái bị thương này. Người đàn ông này không nói lời nào, so với mở miệng nói chuyện trông còn đáng sợ hơn. Còn cô gái tự xưng là Quận chúa cải trang có tà váy đỏ thẩm kia tuy dung mạo tuyệt trần thanh lệ, nhưng ánh mắt thì lại... quá đáng sợ đi, ý như nếu người này mà chết ở "Đồng Nhân Đường", thì cô ta sẽ thiêu rụi cái y quán tốt nhất ở thành Ích Châu này của lão. Ừm còn vị thiếu niên có thân hình mảnh khảnh đó trông có vẻ ôn hòa nhã nhặn hơn chút, cậu ta vẫn đứng phía sau cô Quận chúa, luôn nhẹ giọng an ủi, nhưng mà cái bộ dạng thanh tú quá mức này, cứ giống như là nữ giả nam a.

Giằng co suốt một ngày, Vân Tịch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại còn sốt cao, nói mê sảng không ngừng.

Bạch Thủ đường lại vạch hai mắt nàng ra, cảm thấy mình đã hết cách, bộp một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Di Á... "Quận chúa tha mạng! Thương thế cô nương này... Thương thế đó... Thảo dân thực sự không trị được a!"

Bạch Thủ Đường dập đầu liên tục, lão lệ tung hoành: "Cầu Quận chúa khai ân, khai ân a! Độc này, cả đời thảo dân thực sự chưa từng gặp qua, lão đã dùng loại ngưng thần cao trị mù tốt nhất rồi, nhưng mà vẫn..."

"Ngươi nói cái gì, Vân Tịch sẽ bị mù sao?"

"Cầu quận chúa tìm thần y khác, thảo dân thực sự không nhận nổi tội này a..."

"Tiên sinh không sai!" Người đàn ông bên cạnh ngắt lời, trong mắt ngấn lệ quang, "Độc này đích thật là thiên hạ hiếm thấy, chưa có ai trị khỏi qua."

"Sở bá bá," Tô Di Á nhất thời nghẹn ngào, buông kiếm, Vân Tịch đến cùng là trúng độc gì, trong hộp đá rốt cuộc là chứa cái quỷ gì a!"

"Cái thứ trong đó... Tên là Xà Vương cổ." Sở Thiếu Hành lắc đầu, lời ít ý nhiều, "Một con đực, một con cái, vốn là loại rắn kịch độc ở vùng núi Tương Nam, sau bị kẻ gian tà luyện thành cổ trùng, mang về Tây Vực dùng bí thuật tẩm bổ bồi dưỡng, nó không chỉ là rắn, cũng không phải chỉ là cổ... Mà đã biến tướng thành loại độc vật trước nay chưa từng có." .

||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||

Bạch Thủ Đường phụ họa gật gật đầu, nọc độc trong mắt bệnh nhân trong suốt nóng rực, cực giống như rắn độc. Rồi lại không ngừng làm cho nàng bị chảy máu, hư hư thực thực xâm nhập vào huyết mạch... "Quận chúa," giọng lão chua chát, an ủi khuyên giải nói: "Lấy quan hệ của Quận chúa, nhất định có thể tìm được thần y giỏi nhất để cứu tiểu cô nương ấy, y thuật của Đồng Nhân Đường kém cỏi, cầu Quận chúa rộng lượng khai ân!"

Kỳ Phong Linh nhịn không được thở dài, Tô Di Á dù có ép bọn họ cũng vô dụng, thầy thuốc cũng là người, không phải Quan Thế Âm cứu thế a.

"Thần y giỏi nhất thiên hạ?" Ánh mắt Tô Di Á trôi xa, thì thào lặp lại.

Nam Cung Ánh Tuyết cái tên này lập tức xông ra khỏi đầu nàng, nữ thần y này từng ẩn cư ở "Minh U cốc", năm đó bởi vì cứu Nữ Đế Cơ Nguyệt lâm nạn mà kết duyên với Hoàng Thất. Am hiểu nhất là nuôi trồng kỳ dược, vừa ra tay là có thể xoay chuyển sinh tử. Sau khi Cơ Nguyệt thoái vị trở thành Thái Thượng Hoàng, Cơ Thiên Hạo đăng cơ, Nam Cung Ánh Tuyết lại trở thành viện sử Thái Y Viện trong hoàng cung, cùng nữ tướng quân Mộ Dung Thanh trải qua cuộc sống vui vẻ.

"Đại phu tốt nhất trong thiên hạ, không phải là ngự y sao!" Kỳ Phong Linh cùng nàng nghĩ đúng một chỗ, "Chẳng lẽ... Hồi kinh?"

Tô Di Á trong phòng đi qua đi lại, suy tư một lát, lên tiếng bác bỏ: "Không được, từ Ích Châu quay về kinh, ít nhất cần đi một tháng rưỡi, Vân Tịch như vậy làm sao chịu nổi! Chỉ sợ còn chưa tới thì đã..." Tô Di Á vội vàng im miệng, bởi vị nàng nhìn thấy sắc mặt của Sở Thiếu Hành, đã muốn đen như chì rồi.

"Ngự y... Ngự y..." Mày Tô Di Á đang nhíu chặt đột nhiên giãn ra, đôi đồng tử trong veo như nước, vui vẻ hô to: "Ta nghĩ tới! Trên đời ngoại trừ Hoàng cung, vẫn còn một nơi có ngự y!"

Nói xong, tay Kỳ Phong Linh bị thiên hạ đang kích động này nắm lấy lắc lắc, làm mặt nàng đỏ lên lan tới tận cổ, ấp úng hỏi: "Vậy... Nó ở đâu?"

"Nơi đó có ba trăm ngự y, ngàn mẫu kỳ trân dị thảo, chính là ---- Nam Cương - Loan Nguyệt Cung!"

Nghe được năm chữ này, ánh mắt Bạch Thủ Đường lập tức sáng rỡ kinh hỉ như được giải thoát, Sở Thiếu Hành cũng kinh ngạc không thôi, có chút không thể tin được hỏi lại: "Tô Di Á con nói thật sao... Thái Thượng Hoàng ở nơi đó? Chúng ta... Có thể đến sao?"

"Đúng vậy a!" Tô Di Á mừng như điên, gần như muốn nhảy cẩng lên, "Ở đó có ngự y, còn có Sư phụ Long Hành Thiên, và sư tỷ Cơ Nguyệt nữa! Trời ạ... Con như thế nào lại quên mất chứ, từ Ích Châu đến Nam Cương, ra roi thúc ngựa nửa tháng khẳng định có thể tới, Vân Tịch được cứu rồi... Được cứu rồi a!"

Lời tác giả: 'lượt bỏ'...... Nguyệt Nguyệt cùng Ly Ly sắp lên sàn, ai hoài niệm hai nàng đừng bỏ lỡ ~~~~~~~

- ----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play