KINH BIẾN LÚC NỬA ĐÊM
"Nói gì đó?"
Kỳ Phong Linh hoảng hốt lùi về sau, Sở Thiếu Hành lại giống như mê muội, nắm chặt không buông thiếu nữ, lực đạo rất mạnh, gần như muốn bóp nát cánh tay Kỳ Phong Linh.
"Ông buông ra!" Kỳ Phong Linh lớn tiếng quát to, run rẩy giẫy ra.
"Thi Nghiên? Thi Nghiên? Là muội sao!"
Nam tử trung niên thất thố từng bước áp sát, bàn tay to đen thô ráp bổng nâng chặt mặt Kỳ Phong Linh lên tỉ mỉ quan sát, ánh mắt mừng rỡ lộ rõ sự kích động, cả người ông như sống lại, như lần nữa gặp lại được thân nhân của mình, luôn miệng, gọi nàng bằng cái tên xa lạ của người kia.
"Thi Nghiên nào? Ta không biết ông đang nói cái gì! Ông nhận lầm người rồi!"
Nàng cảm giác mình và cha con Sở gia đúng là khắc mệnh, Phong Linh cuộn người vào một góc tường trông rất đáng thương, vết thương bên bụng trái lại đau, mồ hôi chảy ròng ròng, cả người run rẩy.
Sở Thiếu Hành nghe vậy ngạc nhiên, ánh mắt liền thay đổi.
Kỳ Phong Linh nghĩ mãi vẫn không rõ, Thi Nghiên là ai? Là thê tử của ông ấy? Hay là con gái của ổng? Hay là do Sở Thiếu Hành bị giam quá lâu, nên đầu óc có vấn đề?
"Không phải Thi Nghiên, không phải là Thi Nghiên... Hai mươi năm rồi, rõ ràng là đã hai mươi năm rồi... Không có khả năng..."
Sở Thiếu Hành lại suy sụp ngồi bệt xuống, mất mác buồn bã thì thào. Quả nhiên là do hắn mắt mờ nhận lầm người, Kỳ Phong Linh mới vừa thư thả chậm rãi thở một hơi, lại bị Sở Thiếu Hành nắm lấy vạt áo, trong bóng tối, đôi tròng mắt ấy thâm thúy như biển sâu, dạn dầy sương gió, hồi ức từ từ cuộn trào lên những năm tháng trong quá khứ... Sở Thiếu Hành khàn giọng hỏi:
"Thực sự ngươi là ai? Tại sao lại giống Thi Nghiên như vậy?"
"Hừ, ta không biết ta là ai." Kỳ Phong Linh trầm giọng cười lạnh, "Ta không cha không mẹ, không thân không thích, là cô nhi trời đất không dung, là đao phủ Kỳ gia một tay bồi dưỡng! Ta với tổ tông mười tám đời Sở gia ông đều không quen biết! Kỳ Phong Linh này kính trọng ông, dầu gì cũng là tiền bối trong chốn giang hồ, sĩ khả sát, bất khả nhục! Ông đừng chạm vào ta nữa!"
Sở Thiếu Hành lúc này mới giật mình, ý thức được mình đã quá thất thố, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn:
"Ta nhất thời không khống chế được tâm trạng, mà bị ảo giác, ngươi nhìn rất giống vị sư muội đã qua đời của ta, thực sự rất giống!"
"Phương Thi Nghiên?" Kỳ Phong Linh sững sờ, "Sư tôn có thu qua nữ đệ tử sao? Sao ta chưa từng nghe nói qua?"
"Cái ngươi chưa từng nghe nói còn nhiều lắm!" Sở Thiếu Hành cười lạnh, nhìn gương mặt y hệt cố nhân lại thất thần, chậm rãi mở lòng kể:
"Sư tôn thu bốn đồ đệ, ta từ nhỏ đã rời khỏi quê nhà ở Lâm An, đến Nam Võ Đường Ích Châu bái sư học võ. Sư huynh muội chúng ta cùng nhau lớn lên, thời niên thiếu chúng ta cùng yêu mến tiểu sư muội Phương Thi Nghiên... Mà Thi Nghiên thì chỉ yêu mến một mình đại sư huynh Đoạn Tiểu Mộ. Nhị sư huynh trong lòng đố kỵ, đi tố cáo chuyện hai người với Sư tôn, Sư tôn cho rằng đồng môn sư huynh muội yêu nhau là trái với luân thường, Thi Nghiên vì để được ở cùng Đoạn Tiểu Mộ, nên chủ động rời khỏi sư môn. Sư tôn nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh từ nay về sau Nam Võ Đường không thu nữ đồ."
"Nghĩa phụ của ta... Hai mươi năm trước diệt môn Đoạn thị, chẳng lẽ vì Phương Thi Nghiên?" Kỳ Phong Linh ngạc nhiên, trong lòng có dự cảm xấu.
"Đó chỉ là một trong những nguyên nhân." Sở Thiếu Hành mày kiếm nhíu chặt, nói tới liền nổi giận, "Năm đó Kỳ Mặc Nhân giam lỏng Sư tôn, bất ngờ đánh Đoạn thị, vừa là đoạt Ngự Long đao, vừa là đoạt lại Phương Thi Nghiên! Nhưng lúc đó hắn lại phát hiện Thi Nghiên có thai, trong cơn giận dữ đã nhẫn tâm hạ sát Thi Nghiên, cùng đứa trẻ chưa ra đời. Mà ta lúc đó, đang mang thê tử và Vân Tịch mới một tuổi suốt đêm chạy về Lâm An, nếu không phải cha ta là Tri Phủ quyền nắm trong tay, thì hẳn là Sở gia cũng khó tránh một kiếp!"
"Phương Thi Nghiên... Hai mươi năm trước..." Kỳ Phong Linh thoáng cái hoảng lên, nói năng bắt đầu lộn xộn, lặp đi lặp lại cái tên đó như bị bùa chú, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ:
"Chuyện này thì có quan hệ gì với ta đâu? Ông nói với ta mấy chuyện đó làm cái gì!"
Sở Thiếu Hành nắm lấy tay nàng, thốt lên từng chữ từng chữ nặng nề:
"Con vẫn chưa rõ ý ta sao? Cái con bé này!"
"Không!" Kỳ Phong Linh lớn tiếng phản bác, "Con gái của Phương Thi Nghiên rõ ràng đã chết rồi, còn chưa sinh ra thì đã chết rồi, chính ông đã nói đó!"
"Đó là lúc trước chưa gặp con!" Tay Sở Thiếu Hành nắm chặt bả vai Kỳ Phong Linh, từng chút nói ra sự thật tàn nhẫn năm nào, "Lúc ta mới nhìn thấy con, ta đã nhận nhầm thành Thi Nghiên, thế gian này ngoại trừ có quan hệ huyết thống, mẹ con hoặc tỷ muội, thì còn ai có thể giống muội ấy như vậy! Con xem, ngay cả nốt ruồi ở đuôi lông mày này cũng là giống y như đúc! Con có nghĩ tới vì sao Kỳ Mặc Nhân vừa chết thì Kỳ Phong Ngâm đã muốn đưa con vào chỗ chết hay chưa? Con ở Nam Võ Đường phẫn nam trang học võ, sư tôn nhãn lực bật nào mà không nhìn ra, ông ấy tự mình lập ra Đường quy, lại chỉ cho mình con ngoại lệ! Bởi vì sao... chỉ bởi vì con là huyết mạch còn sót lại của sư huynh Đoạn Tiểu Mộ, là người thừa kế chân chính của Ngự Long đao!"
"Không... Không phải như thế..." Kỳ Phong Linh đau khổ thì thào tự nói, thình lình ập đến chuyện như vầy khiến nàng rất mơ hồ. Trên người nàng đang chảy là huyết mạch của Đoạn gia, mà nghĩa phụ, người một tay nuôi dưỡng nàng, cũng lại là cừu nhân giết cha nàng! Nàng thế nào chấp nhận được đây...
"Nếu chiếu theo ông nói... Vậy Kỳ Mặc Nhân sao lại nhận nuôi ta? Ông ta sao lại không trảm thảo trừ căn? Ông ấy không sợ ta sẽ báo thù sao! Họ Sở kia ông đừng ở đó mà hồ ngôn loạn ngữ, ăn nói bậy bạ! Khụ khụ khụ..."
Kỳ Phong Linh lại ho dữ dội, Sở Thiếu Hành đỡ nàng lên, ẩn ẩn đau lòng vì nàng. Bất kể như thế nào, trong lòng lão đao khách cũng đã nhận định Phong Linh chính là con gái của cố nhân, đứa nhỏ này, đã phải chịu khổ nhiều năm rồi! Sở Thiếu Hành đỡ lấy thân thể yếu ớt của nàng, dùng một tay vận công trị thương cho nàng... Một lát sau, phần bụng trái của Kỳ Phong Linh rốt cuộc cầm máu lại, thần trí cũng dần khôi phục.
"Thương thế của con không nhẹ..." Trong bóng tối, người đàn ông trung niên nặng trĩu thở dài.
"Ha~... Là con gái ngoan của ông ban tặng đó!" Kỳ Phong Linh suy yếu cười lạnh.
"Kiếm này đã cố ý nương tay rồi, nó không muốn lấy mạng con." Sở Thiếu Hành nhỏ nhẹ nói, "Đứa nhỏ này cũng vì mềm lòng mà nương tay, bất quá cũng không có tạo nên sai lầm, bằng không sư muội... dưới cửu tuyền sẽ không tha thứ cho ta."
"Ông không có bằng chứng... Ta không tin..." Kỳ Phong Linh nhắm mắt lại, nước mắt rơi lã chã.
"Chúng ta phải nghĩ biện pháp trốn ra!" Sở Thiếu Hành nghiêm túc nói, "Kỳ Thái còn ở Sơn Trang, hắn đã theo cha con Kỳ thị nhiều năm... Chuyện này, hắn nhất định biết rõ!"
Bóng đêm thâm trầm y hệt một cái đầm sâu, địa lao u ám, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt, ẩm thấp lạnh lẽo. Có hai tên đệ tử ôm kiếm ngồi gác đêm, bắt đầu ngủ gục.
Đột nhiên, sâu trong địa lao truyền ra tiếng động lớn, liền sau đó là tiếng thét thảm thiết: "A~~!"
Hai người gác đêm đột nhiên bừng tỉnh, nghe thấy âm thanh kêu cứu kia ngày càng nghiêm trọng: "Buông ra! Đồ cầm thú! Cứu mạng a... Cứu mạng! Người đâu!"
"Tiểu công tử!" Hai tên đệ tử trong lòng giật mình, do dự nhìn nhau. Tuy rằng đã sa vào chốn lao tù, nhưng Kỳ Phong Linh và chúng đệ tử ở Nam Võ Đường cũng có nhiều năm tình nghĩa, không thể dứt bỏ, nghĩ đến đây, hai người vội cầm kiếm vọt vào cứu...
"Ha ha, oắt con, chết tới nơi rồi dám phản kháng hả!" Giọng Sở Thiếu Hành khàn đục gầm lên giận dữ, chỉ thấy một bóng đen to lớn cưỡi trên người tiểu công tử, tùy ý lăng nhục.
"Đáng chết" Hai người vừa lúc chạy tới thấy thế giận sôi gan, một cước đá văng khóa sắt xông vào cứu người, "Lão già này háo sắc đến phát cuồng rồi!" Một người trong đó mắng nhiếc xông lên đánh tới, ngay tại lúc hắn túm lấy Sở Thiếu Hành, Kỳ Phong Linh đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên bật dậy rút lấy bội kiếm đeo bên hông tên đệ tử gác đêm, bất ngờ đâm xuyên qua bụng hắn...
Máu tươi nóng hổi trào ra, tên đệ tử nghẹn ứ trân trối nhìn chằm chằm Kỳ Phong Linh, đau đớn thì thào: "Tiểu công tử..."
"Thực xin lỗi!" Kỳ Phong Linh hai mắt rưng rưng, ray rức quay đầu đi.
"Tiểu công tử!" Tên còn lại đồng dạng kinh hãi hô một tiếng, Sở Thiếu Hành thản nhiên ra tay, giáng mạnh một quyền. Tên đệ tử kia lảo đảo vài bước, bội kiếm bên hông cũng nháy mắt rơi vào tay người khác, kiếm quang chợt lóe, đoạn hầu mất mạng.
Trăng sáng vằng vặc, gió đêm lạnh lẽo, cửa lao mở rộng.
Hai bóng đen một già một trẻ, thoáng chốc đã lắc mình hòa nhập vào bóng đêm, biến mất không dấu vết...
"Kịch kịch ~" Âm thanh có hơi kì lạ, có cái gì đó từ mái hiên rớt xuống, sau đó âm thanh nọ lặng yên biến mất... Trong thư các tối đen, lão quản gia Kỳ Thái nghe tiếng nhìn lại, ánh mắt hốt hoảng, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
"Két ~" một tiếng, cửa sổ bị đẩy ra một khe nhỏ.
Kỳ Thái phóng người lên, hắn mở ra mật thất, một lượng lớn châu báu cùng ngân phiếu chồng chất trong đó... Hắn vội vã cúi người xuống lấy, mồ hôi ứa ra đầy trán, hắn bất chấp cục diện trong trang đang hỗn loạn, Kỳ gia làm trâu làm ngựa nhiều năm rồi, hiện tại Nam Võ Đường xảy ra chuyện, Đường chủ và Sư tôn thì không rõ tông tích, hắn thầm nghĩ lấy chút vốn về quê dưỡng già.
Đang yên lành lấy đồ, lại cảm thấy có cái gì đó sắc nhọn lạnh lẽo dán lên mặt hắn, mặt lão cứng lại...
"Ối..." Hắn khàn giọng kêu, định lớn tiếng kêu cứu, nhưng chữ chưa phun ra đã tan thành mảnh nhỏ. "Tiểu công tử? Ngươi..."
Kỳ Phong Linh tóc tai bù xù trơ trọi đứng đó, thân hình phong phanh như tờ giấy, ánh mắt ảm đạm nhưng sắc bén. Nàng khẽ nhếch mũi kiếm, loáng lên tia sáng lạnh. Lạnh lùng hỏi: "Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, cha mẹ ruột của ta là ai?"
"Là nạn nhân chết trong ôn dịch a!" Kỳ Thái quanh co nói dối, "Hai mươi năm trước, Ích Châu bị ôn dịch, cha mẹ ngươi đều mất khi đó, bỏ ngươi còn nằm trong tả lót, rồi sau đó... được lão đường chủ nhận nuôi."
"Nói bậy!" Một giọng nam tử nổi giận vang lên ở phía sau, kiếm càng ép sát cổ Kỳ Thái, khiến hắn không dám thở mạnh, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào người phía sau... Sở Thiếu Hành nắm chặt kiếm giấu trong tay áo, ánh mắt tàn nhẫn như loài lang sói: "Ngươi năm đó mười lăm tuổi đã đi theo Kỳ Mặc Nhân, nó là cốt nhục của Thi Nhiên ngươi lẽ nào nhìn không ra? Hai mươi năm rồi, giết cả nhà Đoạn sư huynh ta, chặt đứt cánh tay phải ta, hại cha con ta thất lạc, ngươi có chuyện ác nào mà không tham dự qua! Nhốt ta với Phong Linh một phòng, không phải là cố ý để cho ta nhận ra nó sao! Chuyện cho đến nước này, ngươi còn ở đó giả bộ..."
Kỳ Phong Linh sắc mặt càng thêm trắng bệch, trong lòng rối loạn, mũi kiếm run rẫy lợi hại.
Kỳ Phong Ngâm rời đi vội vàng, chỉ dặn dò tùy ý nhốt Kỳ Phong Linh và Sở Thiếu Hành cùng nhau, Sở Thiếu Hành vì thương con gái mà nóng ruột, chắc chắn sẽ làm hại Phong Linh, song phương tương tàn, thế nhưng lại chưa từng nói qua, một khi thân thế bị lộ thì phải ứng đối như thế nào... Hiện giờ tứ cố vô thân, Kỳ Thái đành phải nói hết ra.
"Ta cho ngươi xem một thứ." Kỳ Thái nói xong đi lục lọi, lấy ra một cuộn tranh tinh xảo hết sức trân quý, dưới ánh mắt nghi hoặc của hai người, bức họa từ từ mở ra...
Hai mắt Kỳ Phong Linh nhất thời sáng lên.
Chỉ thấy trong bức tranh có một cô gái tay chạm cằm dáng vẻ yểu điệu, tóc đen dài rũ xuống bờ vai, bận váy dài. Ôm trong tay một cây thất huyền cầm, ngón tay nhỏ nhắn vuốt nhẹ, dường như tiếng đàn đã bay ra khỏi họa tác, quấy nhiễu đáy lòng Phong Linh... Nàng ngưng thần ngắm nhìn gương mặt, mắt như thu nguyệt trong suốt, đôi mày khẽ cong, cũng có nốt ruồi đen nhỏ giống như nàng. Dung nhan giai nhân thanh lệ đã cách tuyệt ba đời, vĩnh viễn bị bút mực giam cầm trên trang giấy, nằm lại trong kho, cái cảm giác như đã từng quen biết này khiến nàng ngạt thở...
Góc bên phải họa tác, Kỳ Mặc Nhân lưu lại mấy chữ ý tứ sâu xa:
"Y nhân thanh ảnh bạn nguyệt quang, vị giải lạc hoa nhiễu thân bàng.
Tố huyền khinh đạn tụ để phong, cộng túy nhất khúc vãn phong lương.
- --- tặng Thi Nghiên"
Đã rõ ràng chưa.
"Đây là Phương phu nhân, mẹ ruột của ngươi." Kỳ thái run giọng giải thích nói, "Phương phu nhân không phải do lão Đường chủ giết! Lão Đường chủ xông vào cướp Ngự Long đao đúng lúc đó Phương phu nhân chuyển dạ, bị khó sanh mãi hai ngày sau mới sanh hạ được ngươi. Lúc ấy ngươi vẫn còn trong ngực bà đỡ, cả người là máu... Phương phu nhân... Phương phu nhân cầu lão Đường chủ cho ngươi một con đường sống, sau đó thì đoạn khí. Bà ấy chết vì khó sinh! Lão Đường chủ ôm ngươi đi, cha ngươi Đoạn Tiểu Mộ nhất thời loạn trí, chết dưới Tru Thần đao của Kỳ gia..."
"Đừng nói nữa..." Kỳ Phong Linh đứng im như tượng, cả người huyết khí cuồn cuộn.
"Tiểu công tử, lão Đường chủ cả đời tàn nhẫn, nhưng chỉ riêng ngươi ông ấy luôn không đành lòng tổn thương, không nỡ giết ngươi, xem ngươi như con gái của ông ấy và Phương phu nhân mà dưỡng!" Kỳ Thái tiếp tục nói, "Mãi đến khi Đại công tử ngẫu nhiên phát hiện họa tác này, lão Đường chủ mới nói ra thân thế của ngươi cho hắn biết. Lão Đường chủ thân mình không khỏe, trước khi qua đời đã cố dặn đi dặn lại Đại công tử chớ làm hại ngươi, kết quả vẫn là..."
Kỳ Thái bổng nhiên chấn động một cái, khóe miệng tuôn ra một ngụm máu tươi, hai mắt trừng to trắng dã, mũi kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua lồng ngực y...
Phảng phất như có hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa thiêu đốt lòng ngực nàng, Kỳ Phong Linh giống như nổi điên đâm thẳng một kiếm vào lão quản gia, khiến hắn phun mạnh một ngụm máu thần trí dần trở nên mơ hồ, một kiếm này cũng vô hình trung đâm thẳng vào trái tim nàng, chặt đứt toàn bộ trí nhớ hai mươi năm qua...
Nàng biết mình là một cô nhi, là đứa con nuôi có địa vị thấp kém. Nhưng nàng chưa bao giờ ngừng ảo tưởng, một ngày kia cha mẹ ruột của nàng xuất hiện trước mặt nàng, cho nàng ấm áp của tình thân thật sự. Nhưng tâm nguyện nhỏ bé này, đêm nay đã bị người xé nát, thì ra từ hai mươi năm trước, hết thảy đã được định đoạt.
Nàng được kẻ thù giết cha nuôi lớn, sau đó liều sống chết bán mạng vì cừu gia, cửu tử nhất sinh... Nghĩa phụ mà cả đời nàng kính ngưỡng, tình cảm dưỡng dục hai mươi năm, đến cùng là thương xót hay là báo thù!
Nàng oán hận, cũng bi thương... Một kiếm xuyên qua, Kỳ Thái huyết nhục mơ hồ đau đớn. "Phong Linh, Phong Linh!" Sở Thiếu Hành trầm giọng gọi nàng, một tay vừa nắm chặt bảo kiếm, vừa kéo lại nữ tử thần trí đang rối loạn: "Phong Linh, hắn đã chết, đủ rồi! Dừng tay đi!"
Nàng rốt cục xụi lơ trong lòng nam tử trung niên, lệ như suối trào. Sở Thiếu Hành dùng cánh tay còn lại đỡ nàng từ từ đứng lên, ống tay áo màu đen choàng qua đầu vai lạnh như băng của nàng. Cho nàng chút hơi ấm yêu thương... Một khắc này, trong đầu nàng bỗng xẹt qua hình ảnh Sở Vân Tịch, người đó nắm tay hồng y nữ tử thần bí, biến mất trong màn mưa mờ mịt. Để lại nàng nằm trong vũng máu cùng màn mưa xối xả, hoa mắt ù tai, trong đầu chỉ còn lại câu nói kia của Sở Vân Tịch: "Người khác muốn ta chết, ta càng muốn sống, người không vì mình, trời tru đất diệt!"
Nàng chống kiếm đứng dậy, lúc này mới phát hiện bên ngoài đầy ánh đuốc, tiếng người, tiếng chân ồn ào. Không biết có bao nhiêu đệ tử Nam Võ Đường đã bao vây gian thư các này, chờ Kỳ Phong Linh và Sở Thiếu Hành đi ra, đưa tay chịu trói.
Ánh mắt Sở Thiếu Hành hừng hực, nếu không phải mất một cánh tay, lấy công lực của hắn trước đây, cũng có thể dọn sạch tòa Sơn Trang này, mà không phải đối mặt với bọn binh tôm tướng cá, còn phải lo lắng đến thương thế của mình.
Kỳ Phong Linh nhặt lên bức họa cuộn lại xem như trân bảo cất vào trong ngực. Trong mắt lệ quang chưa hết, khóe miệng lại lặng yên cong lên cười lạnh: "Ở chổ này nhiều năm như vậy, muốn chạy khỏi Sơn Trang, vẫn là nắm chắc!"
"Sở bá bá, ta dẫn người... trốn đi!"
........
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyển biến của Kỳ Phong Linh trong chương này vô cùng quan trọng, Phong Linh hoàn toàn phản bội lại Nam Võ Đường, mọi người hẳn là không nghĩ tới, cuối cùng nàng là người cứu Sở lão cha đi ~
- -------------------