Ngực đau đến ngạt thở, giọt nước mắt lạnh như băng nhỏ lên cánh tay cụt lạnh cứng, Vân Tịch đặt cánh tay của cha vào lại hộp da, nàng lảo đảo đứng lên, giọng khàn khàn nói: "Ta muốn đi gặp nàng!"

Ánh mắt Thương Lưu Yên trở nên ác liệt, rồi đột nhiên bộc phát một trận cười to, cười đến run rẩy hết cả người: "Ngu xuẩn, đúng thật là ngu xuẩn! Ngươi còn tìm tỷ tỷ ta để làm chi a? Nếu tỷ tỷ đã muốn giấu chuyện này đi, ngươi nghĩ tỷ ấy sẽ giúp ngươi sao, hay là nghĩ tỷ ấy sẽ cam tâm tình nguyện thả ngươi rời khỏi Côn Luân Sơn?"

"Ta không tin... Nàng ấy lại không để ý đến sống chết của cha ta!" Vân Tịch siết tay thật chặt, ánh mắt vẫn nhìn mặt đất đăm đăm, cảm thấy cả người run lên.

"Sao phải bận tâm? Đó là ngươi cha, cũng đâu phải cha của chúng ta!" Sự mỉa mai trong mắt Thương Lưu Yên hiện lên càng đậm, giọng điệu lã lướt hết sức quyến rũ, nhưng cũng rất dọa người, tận lực làm cho Vân Tịch đau đớn:

"Tỷ tỷ phải làm bá chủ của Tây Vực, tỷ ấy đâu có rảnh rỗi mà để ý tới mấy chuyện vụn vặt, đấu đá của Trung Nguyên bọn ngươi! Ngươi cho là tỷ tỷ ta sẽ vì ngươi mà dây vào chuyện ở Trung Nguyên sao, đối địch với Nam Võ Đường đó à? Còn ngươi, ngươi yêu tỷ tỷ ta như vậy hả, lại đồng ý để tỷ ấy bị cuốn vào ân oán của nhà ngươi, quên đi nghiệp lớn của Côn Luân giáo không quản tới à? Hơn nữa..." Nàng cười lấy lòng đến gần Vân Tịch, nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng:

"Ta đây có lòng tốt đem chuyện này nói cho ngươi biết, ngươi lại chạy đi vạch trần trước mặt tỷ ta, không phải sẽ làm cho mọi chuyện tệ hơn sao! Tỷ ấy chắc chắn sẽ không thả ngươi đi, nếu cha ngươi chết rồi không phải sẽ tốt hơn sao, tỷ tỷ có thể một mình độc chiếm ngươi! Sở Vân Tịch, chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ, đợi đến ngày nào đó tỷ ấy chơi chán ngươi, thì kết cục của Vũ hôm nay chính là tương lai của ngươi đó!"

"Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!" Vân Tịch điên lên đẩy Thương Lưu Yên ra, Băng Diễm khuynh thân tới trước hộ chủ, tuốt Thôn Dương kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng ngực Vân Tịch... Tô Di Á cũng đồng dạng rút kiếm chỉa qua, quát lên: "Ngươi dám làm càn!"

Thương Lưu Yên nhẹ nhàng đè lại thanh kiếm của Băng Diễm, cười lạnh nói: "Bị ta nói trúng rồi đúng không? Nếu ngươi không tin thì cứ cẩn thận nhớ lại thử xem, tỷ tỷ của ta có từng nói qua câu yêu nào với ngươi chưa? Nếu cho tới bây giờ tỷ ấy còn chưa từng nói qua... Ta khuyên Thánh sứ đại nhân đây hay vẫn là sớm tỉnh lại đi!"

"Hừ, ngươi rõ ràng là đang ở đây châm ngòi ly gián!" Giữa đôi mày nhíu chặt của Vân Tịch hằn lên sự giận dữ, nàng không thể chịu thua, không thể để mặc Thương Lưu Yên coi thường tình yêu của nàng ấy, "Nàng tuy là chưa từng nói qua, nhưng lúc xuất chinh ở bên ngoài nàng từng liều mình nhảy xuống vách núi cứu ta, chuyện giữa ta và nàng... Ngươi làm sao hiểu được!"

"Cứu một người đối với tỷ ta mà nói, bất quá chỉ là việc nhẹ nhàng như nhặt một cánh hoa mà thôi." Thương Lưu Yên cười khẩy nói, "Sở Vân Tịch, ngươi thật sự là khờ khạo đến đáng yêu, ngươi nghĩ rằng ở cùng tỷ ấy nửa năm thì có thể hiểu thấu được tỷ ấy sao? Thương Tuyết Vi lãnh khốc thâm trầm, dã tâm bành trướng, người như thế trong lòng sao lại có thể có một tình yêu chân thật đây! Cho dù là có đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ là một điểm rất nhỏ trong lòng tỷ ấy mà thôi! Ngươi xem ngươi bị tỷ ấy ăn đến gắt gao, còn vui vẻ tới nỗi ngay cả cha ruột xảy ra chuyện cũng không hề hay biết... Hơn nữa lấy sự hiểu biết của ta đối với tỷ ấy mà nói, người giữ lại cánh tay, phong tỏa tin tức, có thể là vì để đoạt lấy Đoạn Thủy đao!"

"Ngươi nói bậy! Ta sẽ không tin ngươi! Một chữ cũng không tin!" Vân Tịch dưới cơn thịnh nộ đoạt lấy kiếm trong tay Tô Di Á, chỉ thẳng vào ngực Thương Lưu Yên. Trong con ngươi xanh thẳm tràn đầy lệ quang, nhưng lại rét lạnh như băng tuyết.

"Đừng vội phát hoả a, ta biết ngươi thích có chứng cứ rõ ràng." Thương Lưu Yên hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo phỉ thúy yên la móc ra một bìa giấy màu vàng, "Xoạch" một tiếng ném đến trước mặt Vân Tịch, "Mật chỉ cùng với cánh tay này đều là do Băng Diễm mạo hiểm tử tội, lén lấy ra từ Quỳnh Hoa Điện đó, ngươi xem đi, coi đó có phải là bút tích và ngự ấn của tỷ ấy hay không, còn có kim ấn của Thương Kim Trưởng lão tiếp chỉ chấp hành đóng đè lên."

Ánh mắt Vân Tịch nhìn chằm chằm vào mật chỉ, một dòng chữ đơn giản màu đỏ nổi bật: "Cấm tra tất cả sự vụ của Sở gia, nếu để lộ việc này cho Thánh sứ, trảm lập quyết..."

Giấy trong quyển mật chỉ bị Vân Tịch thô bạo xé đi, rớt lả tả xuống đất như lá khô rơi rụng...

Bảo kiếm "Đinh" một tiếng rơi xuống đất, cảm xúc mãnh liệt phập phồng làm cho Vân Tịch rốt cuộc cầm không nổi nữa, nàng suy sụp quỳ xuống bên cạnh hộp da, cũng ngăn không được nước mắt chảy xuống, không nói được câu nào.

Thoáng nhìn qua phong mật chỉ, Tô Di Á giật mình hiểu rõ hết toàn bộ...

Vũ bổng nhiên không làm tròn phận sự đưa ra Mạn Hoa Ngọc Lộ, rồi bị diệt khẩu, không lâu sau nàng và Vân Tịch bị lừa đến chổ này, biết hết chân tướng... Khi liên kết tất cả sự việc cùng một chổ, rõ ràng có thể đoán được đây là cái bẫy do Thương Lưu Yên một tay sắp đặt, ngoại trừ cánh tay của Sở phụ, thì tất cả chuyện này đều là giả dối!

Thương Lưu Yên lợi dụng cánh tay cụt kia để diễn trò gây chia rẽ, đâm vào nhược điểm của Vân Tịch, làm cho nàng bị đả kích bất ngờ bị buộc vào góc chết... Khi Vân Tịch rơi vào tuyệt vọng liền có thể dễ dàng tin phong mật chỉ này, mà quên đi tờ giấy giả mạo chữ viết của Tô Di Á vừa rồi...

Nhưng hành động này của Thương Lưu Yên có trăm ngàn lỗ hổng, chỉ cần Vân Tịch đem mọi chuyện nói rõ cùng Thương Tuyết Vi, thì màn kịch vụng về này coi như chấm dứt! Nhìn gương mặt xinh đẹp giống như yêu tinh trong bóng tối tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Thương Lưu Yên liếc mắt nhìn Tô Di Á một cái, cái nhìn này, liền làm cho Tô Di Á lạnh sống lưng, mà rùng mình...

Mặt Vân Tịch trắng bệch đến dọa người, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, gằn từng chữ: "Thương Lưu Yên, ngươi luôn ước gì ta rời khỏi Côn Luân đúng không?"

"Sao? Ha ha ha ha..." Nàng cười lên quái đản, đầu ngón tay vân vê mấy sợi tóc mai của mình, ôn nhu nói: "Ta chỉ biết thời biết thế cho ngươi một cái nhân tình mà thôi, ngươi nên hiểu rõ tâm tư của ta, chỉ cần ngươi và thập tam Thánh nữ cùng nhau rời đi, ta sẽ giúp các ngươi một đoạn đường. Đi bằng mật đạo mà chỉ có ta với tỷ tỷ biết, vượt qua pháp trận mà xuống núi."

"Chẳng lẽ ngươi không sợ Tuyết Vi trách ngươi sao?" Vân Tịch cười lạnh hỏi.

"Ô~, tự nhiên ngươi quan tâm ta như vậy làm ta sợ đó nha!" Thương Lưu Yên tươi cười ngả ngớn, "Ta là muội muội mà tỷ ấy thương yêu nhất, sao tỷ ấy lại có thể trách ta? Hơn nữa gần đây chiến sự căng thẳng, tỷ tỷ đang bận rộn lên kế hoạch phản công Hồi Cương, rất khó có thể bứt ra để truy cứu các ngươi. Ta vì có được tỷ ấy, thật sự là rất nhọc lòng a!"

"Cũng thật biết chọn thời cơ!" Vân Tịch đem hộp da ôm vào lòng thật chặt, lạnh lùng nhìn đến Thương Lưu Yên, cho dù biết là âm mưu, là cạm bẫy lại có thể thế nào, từ lúc nhìn thấy cánh tay cụt đó, thì nàng đã bị đẩy vào vực sâu vạn trượng...

"Ta thật ra không có ý bức ngươi, ai bảo cừu gia của ngươi tìm tới cửa Côn Luân giáo chi! Rời Côn Luân đi phó ước cứu người hay là tiếp tục ở lại đây sống tạm bợ an nhàn hưởng thụ gì đó thì tùy ngươi!" Thương Lưu Yên để Băng Diễm ôm lấy thắt lưng mình hộ tống bay xa, tiếng cười quyến rũ thật lâu không tiêu tán: "Quyết định xong ngày khởi hành, thì đến Ngưng Hương cung tìm ta..."

Đêm đó, Vân Tịch cũng không trở về Tây Lương cung.

Tảng sáng trên nền trời xanh thẳm vẫn còn chút u ám, vài tia nắng nhợt nhạt rọi vào giường của cô. Tô Di Á mở mắt ra, ánh sáng yếu ớt làm cho đôi đồng tử của cô hơi co rút lại, theo bản năng sờ vào bên cạnh chăn ấm, vẫn là một mảnh lạnh lẽo.

Tô Di Á nhanh chóng từ giường ngồi dậy, rón rén xốc màn lên... Chúng tỷ muội trải qua một đêm tranh luận bàn kế hoạch, đến giờ vẫn còn ngủ say. Tô Di Á một đường tìm tới tiền thính, liền thấy được Vân Tịch đang ôm chặt hộp da, ngồi yên như bức tượng, bóng dáng hao gầy, phong phanh, ưu thương, hiu quạnh...

"Vân Tịch!" Di Á nhỏ giọng gọi nàng, bước nhanh đến, cầm lấy bàn tay lạnh cứng của nàng.

Vân Tịch quay đầu lại nhìn Tô Di Á, ánh mắt mơ màng không có tiêu cự, nàng quật cường chịu đựng không rơi nước mắt, không khóc thành tiếng. Tô Di Á đau lòng, cô dùng sức tách tay Vân Tịch ra: "Đừng ôm nữa, tay tỷ đã lạnh cứng không cử động được rồi, mau buông ra... Vân Tịch mau buông ra a!"

Vân Tịch tùy ý cô cưỡng ép gỡ tay mình ra, hộp da "Lộp bộp" một tiếng rơi xuống đất, cánh tay cụt tái nhợt hé ra. Tô Di Á bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cô cuống quít đóng nắp hộp lại. Xoay người qua ôm chặt Vân Tịch, đem đầu của nàng tựa vào ngực mình, vuốt ve sườn mặt đã trắng bệch của nàng.

Ánh mắt Vân Tịch nhìn chằm chằm vào hộp da trên mặt đất, giống như linh hồn bị rút đi, "Vân Tịch, Vân Tịch tỷ đừng như vậy!" Tô Di Á nghẹn ngào, nhẹ nhàng hôn hai má nàng, "Nếu tỷ đau khổ như vậy thì hãy tìm cô ta đi..."

"Ta sẽ không cầu nàng cứu cha ta." Đột nhiên Vân Tịch mở miệng, chất giọng lại cực kỳ bình tĩnh, "Thương Lưu Yên nói không sai, đây là ân oán của Sở gia, không có lý do gì để nàng bị liên lụy vào."

Tô Di Á như trút được gánh nặng thở ra một hơi, Vân Tịch lại nói: "Nàng... Cũng có chuyện mình cần làm, ta không thể liên lụy nàng." Vân Tịch nói xong, nước mắt lại không tiếng động mà chảy xuống.

"Như vậy... Tỷ sẽ trốn cùng chúng ta sao?" Trong lòng Tô Di Á cuồn cuộn, hỏi.

"Ta muốn cứu cha ta, một khắc cũng không muốn trì hoãn. Ta thật xin lỗi phụ thân, người bị bọn xấu bắt đi lâu như vậy mà ta lại không hay biết gì! Nhưng mà, thật sự ta cũng không muốn... Rời xa nàng!" Vân Tịch bắt đầu không thể ức chế mà khóc nấc lên, mặt chôn ở trong lòng bàn tay, nước mắt theo kẻ tay chảy xuống...

"Tỷ đừng như vậy, Vân Tịch..." Tô Di Á đem nàng ôm thật chặt vào lòng, an ủi nàng, nghĩ muốn đem lòng nàng từng chút kéo trở về, "Tỷ đã không muốn liên lụy đến cô ta, thì nhất định phải làm ra lựa chọn. Vân Tịch, chúng ta cùng nhau rời khỏi Côn Luân Sơn đi, như dự định ban đầu... Muội sẽ cùng tỷ, vẫn luôn luôn cùng tỷ!"

"Đừng nói nữa... Di Á, không cần nói nữa..." Mặt Vân Tịch chôn ở trong lòng Tô Di Á, nước mắt không ngừng tuôn rơi, mãi đến khi thấm ướt một mảng lớn ở trước ngực Tô Di Á. Tô Di Á cũng không biết nên nói gì để an ủi làm yên lòng người đang khóc rống này, chỉ có thể khóc cùng nàng... Cô biết Vân Tịch đã có quyết định, nàng muốn để cho Thương Tuyết Vi cứ không biết gì, một mình đi phó ước đến nơi không biết sinh tử không biết có ngày về hay không...

......

Nàng ở dưới nắng ngủ say, trước mắt là một vầng sáng dịu dàng xán lạn, ấm áp nhè nhẹ bao phủ nàng, không còn do dự, không còn băn khoăn và tiếng khóc thút thít, nàng muốn mở mắt ra, nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ không rõ như cũ.

Mãi đến khi trong hơi thở của nàng tràn đầy mùi hoa Bạch Chỉ thơm nồng sạch sẽ, nàng cảm nhận được một nụ hôn, nhẹ nhàng áp lên đôi môi khô khốc lạnh như băng của nàng, sau đó mang đến độ ấm cực nóng mà lại ngọt ngào... Môi lưỡi bị người ấy quấn lấy, trêu chọc lên, dường như muốn bắt lấy trái tim đang mê loạn và linh hồn đang bất an run rẩy của mình...

"Tuyết Vi..." Vân Tịch chậm rãi mở mắt ra, thấy được gương mặt vô cùng quen thuộc, thình lình chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của nàng, "Nàng đã về?"

"Ừ." Thương Tuyết Vi cười dán chặt lấy nàng, vẫn chưa đủ mút lấy bờ môi Vân Tịch, "Ta đã trở về..."

Nàng bề bộn nhiều việc đã nhiều ngày, tối hôm qua lại thương nghị quân vụ cùng trọng thần suốt đêm, thâu đêm không ngủ. Vân Tịch đem nàng ôm sát trước ngực, đầu ngón tay xuyên qua tóc đen như thác nước buông rơi, nhẹ nhàng quấn lấy vuốt ve. "Mấy ngày nay sao lại bận rộn nhiều như vậy? Nàng thật sự phải... đánh Hồi Cương sao?"

"Đúng vậy, trong vòng hai tháng, loạn lạc tất sẽ lan tràn ở Tây Vực!" Thương Tuyết Vi gật gật đầu, không thể che hết ý cười ngạo nhiên tự đắc, "Bây giờ Y Lê, Khố Xa bộ hai phiên của Khả Hãn ở Hồi Cương đã chính thức nhập giáo, mười hai phân đàn dưới trướng cũng đã phất cờ tạo phản, chính thức đối kháng lại Hải Đạt Sơn của Cao Xương Vương Triều. Chủ trương diệt giáo, ba trọng thần đã bị ám sát, con đường tơ lụa cũng bị phong bế, Chuẩn Cát Nhĩ ở phía Bắc Thiên Sơn thì hạn hán, bốn tháng rồi không có một giọt mưa. Thiên tai nhân họa, loạn lạc, mất nước chỉ là chuyện trong sớm muộn!"

Thương Tuyết Vi, nàng ở trước mắt kiêu ngạo là thế, thần thái sáng láng nói về những kế hoạch làm nên hoành đồ bá nghiệp của nàng. Giấc mộng đã ở gần trong gang tấc, vươn tay là có thể chạm tới! Nàng như lợi kiếm đã ra khỏi vỏ, huyễn hóa ra mị ảnh khuynh tuyệt thiên hạ, tùy thời có thể bộc phát ra sức mạnh đáng sợ sánh ngang cùng ánh sáng của nhật nguyệt...

Vân Tịch ngơ ngẩn nhìn vào nàng, trầm tư một lát, hỏi: "Nghe nói Hoàng Hậu của Hồi Cương là công chúa của Trung Nguyên, vậy Cơ thị Vương Triều ở Trung Nguyên sẽ tham gia chiến sự sao?"

Thương Tuyết Vi ảm đạm cười: "Bọn họ đang khẩn trương quan sát, sắp tới Ngọc Môn và Dương Quan ở Trung Nguyên sẽ tăng cường binh lực, chú ý chặt chẽ đến thế cục ở Tây Vực. Trung Nguyên mấy năm nay luôn nghỉ ngơi lấy lại sức tránh chiến yêu dân, nhưng khó bảo đảm họ sẽ không, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu."

"Ừ, nàng nhất định phải cẩn thận a!" Vân Tịch thân thiết nói, trong nội tâm nàng lại bắt đầu khổ sở, nghĩ muốn ở bên cạnh nàng ấy nhiều hơn, nhìn nàng ấy hủy diệt địch quốc, sau đó mang theo con dân của mình trở lại cố hương xây lại quê nhà; muốn lưu lại ở bên cạnh nàng nhiều hơn, cho dù chỉ là một khắc cũng tốt!

"Ha ha, không cần lo lắng cho ta!" Thương Tuyết Vi cười nhéo nhéo... mũi Vân Tịch, mày hơi nhíu một chút, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Vân Tịch, "Aizz nhìn xem, làm sao sắc mặt Tịch nhi lại trở nên kém như vậy, sinh bệnh sao?"

Vân Tịch lắc đầu, trong con ngươi xanh thẳm tràn đầy ý cười giảo hoạt: "Không phải là sắc mặt kém, là do da của người ta vốn dĩ là trắng như vậy nha, ha ha!"

"Rõ ràng là khí sắc không tốt, mau đứng lên, theo ta đi Dược sư điện lấy vài vị thuốc bổ!" Thương Tuyết Vi thu liễm tươi cười, lạnh giọng ra lệnh.

"Ta rất khỏe, thật sự rất tốt!" Vân Tịch ngồi dậy hít vào mùi hoa Bạch Chỉ đặc hữu trên cơ thể của người nọ, tựa vào dung nhan giống như băng tuyết của người nọ, thở dài giống như thì thào tự nói: "Nàng trở lại là tốt rồi!"

Tâm Thương Tuyết Vi thoáng chốc mềm mại, lập tức cắn môi Vân Tịch, khép hờ hai mắt cười nói: "Đợi thu xếp xong chuyện này, nhất định hảo hảo cùng nàng!"

Hai người triền miên ôm ấp ngã xuống trong chăn lụa màu hồng ấm áp, hôn môi thật sâu vuốt ve thân thể lẫn nhau. Vân Tịch mê luyến mút lấy đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng của Thương Tuyết Vi, nụ hôn tinh tế mà mềm mại, làm cho Vân Tịch ở trong nháy mắt tin tưởng, Thương Tuyết Vi là yêu nàng, cho dù, nàng ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua chữ kia...

Hôn đến mệt mỏi, hai mắt Thương Tuyết Vi nhắm lại tựa vào trong lòng Vân Tịch, nàng lẳng lặng ngủ, khóe môi còn lưu lại ý cười ấm áp như có như không.

Vân Tịch ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của nàng, mỉm cười, mặc cho nước mắt rơi xuống đôi chim uyên ương được thêu trên gối đầu ấm áp... Ba ngày nữa, thập tam Thánh nữ sẽ trốn khỏi nơi này. Chút thời gian giãy dụa còn sót lại cũng càng ngày càng ít đi, Vân Tịch không muốn tự hỏi, không muốn lựa chọn, nếu thời gian cứ như vậy dừng lại ở thời khắc này, thật tốt biết bao!

Cũng chỉ có những lúc như thế này, nàng không thấy được, mới có thể mặc kệ nước mắt chảy xuôi, mà không cần cưỡng ép để vui cười.

Đầu ngón tay Vân Tịch nhẹ nhàng chạm đến gương mặt của nàng, làn da trắng nõn mềm nhẵn cùng ngũ quan tinh xảo, đường nét hoàn mỹ vô khuyết, nàng biết gương mặt này sẽ khắc sâu vào lòng mình, vô luận Vân Tịch đi tới nơi nào, tương lai sống hay chết, đều xóa đi không được.

"Tuyết Vi... Sau khi ta đi, nàng sẽ nhớ kỹ ta sao?"

"Vì sao phải yêu nàng chứ? Cái Nữ ma đầu chết tiệt này!" Vân Tịch bỗng nhiên bật cười, quẹt đi nước mắt còn sót lại, tỉ mỉ quan sát bốn phía, muốn dùng ánh mắt lưu lại tất cả mọi thứ ở nơi này.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu vào kim la mạc, noãn trướng hồng nhạt cao quý mà mông lung, trong không khí quanh quẩn hương khí y lan nhàn nhạt, hóa thành làn khói mờ, nàng thích nhất khi ngủ đốt loại huân hương an thần này. Giống như trước, yên tĩnh mà hạnh phúc...

- --------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play