Cửa hàng lưu niệm rất lớn, các kệ có khoảng cách rộng rãi, bốn năm người có thể đi ngang mà không gặp vấn đề gì. Không giống như cửa hàng thời trang nơi Phương Du đi làm thêm lúc học đại học, ở đấy đông đúc đến mức mọi người giống như được làm bằng giấy, ra vào đều khó khăn.

Lúc này Đàm Vân Thư lại nói với cô "cho đi nhờ một chút" với giọng điệu xa lạ và lạnh lùng.

Tuy nhiên Phương Du cảm thấy cô không có gì để tránh né. Giữa cô và Đàm Vân Thư vốn chỉ là mối quan hệ "tiêu khiển" mà thôi. Cô chỉ là lặp lại những trạng thái nắng mưa thất thường của Đàm Vân Thư trước đây. Vì vậy sự hờn dỗi hiện tại của Đàm Văn Thư có liên quan gì đến cô? Cô có cần quan tâm không?

Đúng, cô chắc chắn rằng Đàm Vân Thư đang cảm thấy hờn dỗi, nếu không sẽ không đến đây nói chuyện với cô như thế này.

Cô sẽ không đáp lại, cô cũng sẽ không làm theo mong muốn của Đàm Vân Thư. Phía sau cô vẫn còn một khoảng trống.

Cô sẽ không nhường đường.

Lương Bái kéo xe đi sang một bên, không nói gì. Anh ấy tình cờ có một cuộc điện thoại, nên đi ra xa một chút.

Đàm Vân Thư cầm một chiếc móc khóa, đứng cạnh Phương Du.

Người vừa kêu nhường đường lại không có ý định đi tiếp vào lúc này.

Phương Du đã đặc biệt thay áo phông và quần short trước khi ra ngoài, vẫn đeo chiếc đồng hồ màu xanh lá cây trên cổ tay. Trong khi Đàm Vân Thư lại mặc một chiếc váy dài, đeo vòng gấu trúc dễ thương trên cổ tay. Hai người họ ở gần nhau, nhưng lại mang phong cách khác biệt nhau.

Trước đây, Đàm Vân Thư luôn đeo đồng hồ và vòng đắt tiền trên cổ tay, điều này hiện nay rất hiếm.

Nhưng Phương Du cũng không nhìn nữa, cô vẫn giả vờ chuyên tâm nhắn tin trả lời cho Phù Sương, chụp ảnh chiếc móc khóa gấu trúc gửi cho Phù Sương, hỏi Phù Sương muốn cái nào.

Đôi môi của Đàm Vân Thư mím chặt, sắc mặt trông rất tệ

Nàng không để ý đến việc Phương Du đang trò chuyện với ai. Nàng nhìn lướt qua, chỉ thấy bong bóng xanh và trắng chuyển đổi qua lại trong giao diện. Trái tim nàng không khỏi rơi lệ, bởi vì trong cửa sổ trò chuyện của Phương Du, cho đến nay trong hộp thoại chứa đầy những bong bóng màu xanh mà nàng gửi. Trong những ngày này nàng không khỏi bấm vào, nhưng mỗi lần đều cảm thấy tồi tệ hơn.

Bây giờ, đầu ngón tay Phương Du đang gõ rất nhanh trên màn hình, cùng người bên kia nói chuyện vui vẻ, nhưng đôi tay này, rõ ràng đã ôm nàng thật chặt vào tuần trước.

Nhưng khi Phương Du nói buông, cô liền buông ra, không để lại chút khoảng đệm nào cho nàng.

Hai người đứng cạnh nhau, tách biệt khỏi không khí náo nhiệt xung quanh, một phụ huynh khác bế con đi qua phía sau, ríu rít nói chuyện bằng phương ngữ Dung Thành, không thể nghe rõ.

Phương Du lấy chiếc móc khóa mà Phù Sương yêu cầu, đi vài bước về bên phải, bình tĩnh nhìn những món quà lưu niệm khác, như thể giữa cô và Đàm Vân Thư thực sự chỉ là những người xa lạ mà không hề có bất kỳ sự giao tiếp nào.

Trùng hợp thay, Lương Bái cũng ở gần đó, anh ấy đã nghe điện thoại xong, bây giờ lại cảm thấy hơi lạ, nhưng không biết chính xác lạ ở chỗ nào. Vì vậy, anh ấy lấy một món đồ trông dễ thương kế bên và hỏi Đàm Vân Thư, người cách đó vài bước: "Chị có nghĩ cô ấy sẽ thích cái này không?"

Đàm Vân Thư chậm rãi liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phương Du, khóe môi nhếch lên, trả lời: "Nếu cô ấy thích em, cô ấy sẽ thích nó."

"Nếu cô ấy không thích em, cô ấy sẽ trả lại những gì em đã cho đi."

Lương Bái cười toe toét, rất tự tin: "May mắn thay, cô ấy thích em."

Đàm Vân Thư siết chặt chiếc móc khóa trong tay, nói "Ừm" khi nàng nghe thấy điều này: "Đi thôi, chúng ta sắp mua sắm xong rồi."

Nàng nhìn góc nghiêng bất động của Phương Du, giọng nói lại trầm xuống: "Đừng làm phiền việc mua sắm của người khác."

Lương Bái đi theo, sau khi thanh toán hóa đơn, anh ấy bỏ mọi thứ vào một cái túi lớn, sau đó anh ấy cầm đến chiếc Sedan đậu bên đường. Lần này anh ấy đến Dung Thành để khảo sát tình hình quán bar ở đây. Tình cờ biết được Đàm Vân Thư cũng đến Dung Thành, nên đã hẹn nhau ra ngoài để đi dạo.

Chỉ là không ngờ khuôn mặt của Đàm Vân Thư khi bước ra khỏi cửa hàng lưu niệm gấu trúc lại tệ như vậy.

"Em nợ chị năm triệu à?" Lương Bái không dám lớn tiếng, cẩn trọng hỏi: "Hay là bên trong có người xa lạ nợ chị năm triệu?"

Ba từ "người xa lạ" có sức hủy diệt rất lớn, Đàm Vân Thư siết chặt móc khóa gấu trúc. Nàng không biết mình đã dùng bao nhiêu lực, chỉ trả lời câu hỏi của Lương Bái một cách máy móc: "Ừ, em nợ chị năm triệu, em có thể chuyển khoản vào thẻ cho chị."

"... Khá giỏi leo dọc theo cột đó*."

*顺杆爬 ẩn dụ chỉ sự phục tùng để đạt lợi ích nhiều hơn.

Lương Bái cầm vô lăng, lái xe trên đường: "Em đưa chị về khách sạn trước. Bữa sau, chị có thể tự mình ký hợp đồng nhận nuôi gấu trúc, ngày mai em phải về rồi." Anh ấy trì hoãn hỏi: "Nhân tiện, chị đã bao giờ bị trả lại quà chưa? Cảm giác đó thật sự bùi ngùi. Chị ơi, em không nghĩ chị từng..."

Đàm Vân Thư xoa xoa lông mày, nói ra năm chữ:"Chị muốn được yên tĩnh."

Hai người bạn thời thơ ấu của nàng đôi khi nói rất nhiều, ngoài ra còn rất hay tò mò.

Lương Bái im lặng.

Đàm Vân Thư cúi đầu, lấy điện thoại ra và mở khóa.

Vẫn không có thông báo tin nhắn màu đỏ nào trong hộp thoại được ghim, trên đó vẫn là tin nhắn của nàng "Phương Du, tại sao."

Gặp được Phương Du ở Dung Thành là tình cờ, không cần đoán cũng biết Phương Du đến đây công tác. Đây là công việc của Phương Du, nàng sẽ không hỏi Thẩm Ánh Chi.

Thái độ phớt lờ nàng của Phương Du đã hoàn toàn dập tắt niềm vui khi nhìn thấy Phương Du.

Nàng hiểu, là người bị tiêu khiển, nàng nên chấp nhận mọi yêu cầu, nhưng trước mặt Phương Du vẫn không thể.

Tại sao, tại sao tháng sau mới gặp nhau mà không báo trước?

Không còn nhiều thời gian nữa.

Phương Du vẫn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, có phải là vì ở bên nàng khiến cô cảm thấy như tra tấn không? Chỉ là... Thật sự không còn thích nàng sao?

Ở Dung Thành rõ ràng là nóng hơn, nhưng Đàm Vân Thư lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Phương Du, người vẫn còn ở trong cửa hàng, cũng cảm thấy lạnh toàn thân, có lẽ là do máy điều hòa trong cửa hàng bật quá mạnh, cô chỉ mặc một bộ quần áo nhẹ.

Sau khi xác nhận Đàm Vân Thư và người đàn ông tên Lương Bái đã rời đi, cô thở ra một cách mệt mỏi. Cuộc trò chuyện với Phù Sương đã bị gián đoạn ngay lúc Đàm Vân Thư quay đi, đầu óc cô trống rỗng, quên cả trả lời.

Mọi chuyện diễn ra trong cửa hàng đều lọt vào tai cô, không chỉ có lời nói của Đàm Vân Thư: "Nếu cô ấy không thích em, cô ấy sẽ trả lại những thứ em cho đi".

Ý nghĩa trong lời nói của Đàm Vân Thư, cả hai đều biết, hiểu rõ là đằng khác. Có cảm giác như khung cảnh đó lại được tái hiện, cô nhớ lại ngày 01 tháng 06, Đàm Vân Thư đã hỏi liệu cô có chấp nhận con thú bông của Tiết Dịch không, đến cuối cùng Đàm Vân Thư quay đi với đôi mắt đỏ hoe.

Tuy nhiên, không còn giọng mũi khi Đàm Vân Thư nói, nàng đã khỏi bệnh cảm rồi phải không?

Điều này khiến Phương Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, khi bình tĩnh lại sau cuộc đối đầu trong im lặng, cô tiếp tục xem qua những món quà lưu niệm.

Cuộc sống khi đi công tác cũng không khác gì khi ở thủ đô, thật nhàm chán và bận rộn, phải tốn rất nhiều công sức để nghiên cứu. Ngoài ra, còn có rất nhiều cuộc họp lớn nhỏ, còn có đủ loại giao tiếp, tóm tắt tình hình với từng cá nhân. Thật muốn làm người ta mọc thêm một cái đầu nữa.

Hai hậu bối lần đầu tiên đi công tác, ngày đầu vẫn còn hưng phấn, nhưng ngày hôm sau sắc mặt đã ỉu xìu. Đi bộ hàng vạn bước mỗi ngày, chẳng khác gì đi với một cái chân bị gãy. Hơn nữa, thời tiết vẫn nắng nóng, trải nghiệm của chuyến công tác này không tuyệt vời lắm.

Nhưng cũng có một điểm khác biệt, đó là dưới sự gợi ý của đồng nghiệp địa phương ở Dung Thành, ba người đã thử rất nhiều đồ ăn ở Dung Thành. Ở đây có nhiều đồ ăn ngon hơn ở Thủ đô. Cô đã chụp hình rất nhiều món ăn ngon và đăng lên vòng bạn bè. Rất nhiều người bày tỏ sự ghen tị ở khu vực bình luận, đặc biệt là Phù Sương và Đường Bán Tuyết, những người cảm thấy rằng họ đang bị mắc kẹt trong nhà tù ở Thủ đô.

Phương Du chưa từng gặp lại Đàm Vân Thư trong khoảng thời gian này.

Nghĩ mà xem, thế giới rộng lớn như vậy, Thật hiếm mới có thể gặp nhau trong cửa hàng lưu niệm gấu trúc.

Nhưng các bài đăng trên mạng xã hội của Đàm Vân Thư đều là về phong cảnh đẹp, đồ ăn ngon và những chú gấu trúc thực sự chứ không phải thú bông

Có vẻ như đang có một khoảng thời gian vui vẻ.

Phương Du khẽ mím môi, nhưng cô vẫn không bấm like, cô phải làm quen với những ngày không liên lạc hay tương tác với Đàm Vân Thư.

Cô đã hoàn thành tốt việc này từ rất lâu trước khi gặp lại Đàm Vân Thư, nhưng giờ cô phải bắt đầu lại.

Thứ sáu nhanh chóng đến, chuyến công tác của nhóm Phương Du cuối cùng cũng kết thúc. Chuyến bay của họ diễn ra vào sáng mai. Sau khi ăn tiệc với người quản lý trung tâm thương mại vào buổi tối, ba người trở về phòng riêng và thu dọn đồ đạc trước.

Phương Du mua một số đồ lưu niệm để mang về cho bạn bè. Cô vừa thu dọn đồ đạc thì nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ánh Chi.

Điều này khiến Phương Du sửng sốt một chút,vội vàng trả lời: "Thẩm tổng."

"Phương Du." Thẩm Ánh Chi lo lắng hỏi: "Có thể liên lạc với Vân Thư không?"

Lông mày Phương Du nhíu lại, giọng nói vô thức trở nên khẩn trương: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Hai tiếng trước cậu ấy nói mình không khỏe, bây giờ không liên lạc được nữa."

Thẩm Ánh Chi nói thêm: "Cậu ấy vẫn còn ở Dung Thành."

"Để tôi thử xem."

"Được."

Phương Du cúp điện thoại, không chút do dự mở màn hình liên lạc với Đàm Vân Thư. Tuy nhiên, sau khi gọi vài cuộc, bên kia không có ai trả lời điện thoại, điều này khiến trong lòng cô lo lắng. Cô mở hộp thoại Wechat với Đàm Vân Thư, gửi đi một tin "Cậu đang ở đâu?", nhưng trong một khoảng thời gian ngắn không có ai trả lời.

Phương Du đi đi lại lại trong phòng, gọi lại cho Đàm Vân Thư nhiều lần trong suốt thời gian này, nhưng kết quả đều giống như Thẩm Ánh Chi nói.

Cuối cùng, một thông báo màu đỏ mới xuất hiện trên danh sách WeChat. Hóa ra là hai đồng nghiệp hỏi cô có muốn đi ăn tối cùng nhau không, cô đã từ chối một cách lịch sự.

Bây giờ làm sao có thể nghĩ đến chuyện khác được chứ.

Trong giây tiếp theo, một thông báo đỏ sáng lên ở góc trên bên phải ảnh đại diện của Đàm Vân Thư.

Đàm Viên Viên: [Không liên quan gì đến cậu.]

Đây là những gì Phương Du đã nói trước đây.

Phương Du: [Được rồi, tôi sẽ không hỏi.]

Khi cô đang gõ chữ "Cậu bị gì không quan trọng với tôi", tin nhắn của Đàm Vân Thư lại truyền đến.

[bệnh viện xx.]

.......

Hai mươi phút sau, Phương Du đã tới bệnh viện.

Tình trạng khô hanh kéo dài đến tận đêm, trong bệnh viện có ít người hơn ban ngày, nhưng trong phòng cấp cứu vẫn có nhiều người, có người vội vàng, có người lo lắng gọi "bác sĩ".

Phương Du nhìn thấy Đàm Vân Thư đang ngồi trong góc truyền dịch.

Đàm Vân Thư mất đi sự tao nhã thường ngày, nàng đặt tay trái lên tay vịn của ghế, nhắm mắt lại, vẻ mặt tái nhợt, trong như kiệt sức. Như nhận ra ánh mắt của Phương Du, nàng nâng mí mắt lên, ánh mắt họ gặp nhau.

Phương Du từ từ tiến lại gần, cho đến khi đứng trước mặt Đàm Vân Thư, cô chỉ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"..." Đàm Vân Thư quay đi, không trả lời.

"Viêm dạ dày ruột cấp tính?" Phương Du đoán, bởi vì cô đã ở đây được một tuần, đường tiêu hóa của cô có chút khó chịu, đồ ăn ở đây hơi cay đối với cô.

Đàm Vân Thư cũng không thể ăn đồ cay.

Câu hỏi này vừa nói ra, Đàm Vân Thư khẽ gật đầu, nàng vẫn không nhìn Phương Du mà nhẹ nhàng nói "Ừm".

Bầu không khí bế tắc, Phương Du không có ý định nói tiếp nữa, cũng không biết mình đang làm gì ở đây, giờ phút này cô cảm thấy mình thật buồn cười.

Cô không nên hoảng sợ khi nghe Thẩm Ánh Chi nói rằng Đàm Vân Thư không được khỏe. Thay vì nghỉ ngơi thật tốt trong khách sạn vào thời điểm này, cô lại chạy đến bệnh viện với tâm trạng phức tạp.

"Nếu không có việc gì, tôi về trước, nhớ nói cho Thẩm tổng biết." Phương Du đeo kính vào nói.

"Được."

Phương Du: "Ừ."

Những gì cô nói không phải là nói dối, bởi vì Đàm Vân Thư có ý rằng nàng không muốn gặp cô, vậy thì cô ở lại đây để làm gì chứ, đáng lẽ cô không nên gặp Đàm Vân Thư vào lúc này.

Còn nửa tháng nữa mới đến tháng 8, nên hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa.

Đáp lại điều này, Phương Du nhấc chân lên và bước về phía trước. Cô đứng đây chưa được hai phút và đang chuẩn bị rời đi.

Đàm Vân Thư quay đầu lại và nhìn vào bóng lưng của Phương Du. Nàng không gọi Phương Du ở lại vì Phương Du đã quyết tâm rời đi.

Đã không để ý tới nàng nữa, tại sao còn lo lắng cho nàng? Tại sao vẫn đến đây?

Là vì ​​Thẩm Ánh Chi sao? Sau khi xem xét xong, nàng nhìn vào điện thoại, thấy Thẩm Ánh Chi nói rằng cô đã gọi cho Phương Du.

Đúng vậy, bởi vì Thẩm Ánh Chi là bà chủ của Phương Du, nếu không thì Phương Du cũng sẽ không nhắn tin cho nàng hay đến đây vào ban đêm như thế này.

Nghĩ đến đây, Đàm Vân Thư cảm thấy hơi thở không còn ổn định, lông mi run rẩy, trong mắt hình thành một làn sương mỏng.

Nàng không nhìn thấy bóng lưng Phương Du nữa, che đi hàng mi dài của mình.

Chỉ trong một hơi thở, nàng lại nghe thấy giọng nói của Phương Du: "Đàm Vân Thư."

Đàm Vân Thư đột nhiên mở mắt ra, nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt nhau.

Phương Du đã quay lại, đứng ở trước mặt nàng, môi mấp máy: "... Tôi sẽ không dính bẫy của cậu."

Một giây sau, Phương Du nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"

"Cậu hỏi ở đâu?" Đàm Vân Thư hỏi ngược lại.

"Viêm ruột cấp tính, trong khi truyền dịch, lúc đâm kim..."

Đàm Vân Thư cắt đứt những chữ cuối cùng, nói trong nước mắt——

"Tim tôi đau quá, Phương Du."

***

Tác giả muốn nói :

Thư Thư vài năm trước: Tim tôi đau (giả)

Thư Thư bây giờ: Tim tôi đau quá (thật sự)

Ôi, hai bạn thật là một cặp đôi ngọt ngào!!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play