Phương Du chuyển chủ đề này rất đột ngột, thái độ biểu thị rất rõ ràng. Điều này có nghĩa cô không muốn tiếp tục nói chuyện này với Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư có thể nhận được tín hiệu do Phương Du phát ra, nhưng không thể tránh khỏi cảm giác bị đâm. Giống như khi Phương Du xảy ra mâu thuẫn với bạn bè ở khu nghỉ dưỡng, đối mặt với sự hỏi thăm của nàng, Phương Du cũng không nhắc đến một lời.
Thì ra nàng vẫn còn ở bên ngoài thế giới của Phương Du, một bước cũng không tiến vào được.
Mặc dù biết rất rõ điều này, nàng vẫn nói với Phương Du rằng mình có thể ở trong góc tối, chỉ là...
Nàng vẫn cảm thấy buồn bã.
Trường sa treo gió trên nóc hành lang nhà hàng tung bay, tô điểm cho âm thanh rõ ràng của tiếng gió. Địa điểm mà nàng dẫn đối tác đi ăn tối nay chính là nhà hàng tư nhân của bạn Thẩm Ánh Chi mở. Đây cũng là nơi nàng và Phương Du trò chuyện lần đầu tiên sau khi gặp lại.
Hiện tại nàng có thể cùng Phương Du trò chuyện nhiều hơn, nhưng lại không cách nào thoát ra khỏi đầm lầy được.
Câu trả lời đang chờ đợi phát ra từ miệng của Đàm Vân Thư, nàng hạ mi mắt xuống, che giấu mọi cảm xúc tiêu cực, sau đó trả lời nhanh chóng: "Đúng vậy."
Nàng nói: "Tôi nhớ cậu nhưng tôi không thể gặp được cậu, với tôi chẳng khác gì tra tấn, Phương Du."
"Tôi sẽ gặp cậu sau."
"Vậy tôi sẽ đợi thông báo của cậu."
"Đàm Vân Thư..."
"Ừm?"
"Không có gì." Phương Du muốn kết thúc sớm cuộc trò chuyện tối nay, "Ngủ ngon.
"Ừ, ngủ ngon."
Cuộc gọi kết thúc, giao diện điện thoại di động của Phương Du lại hiện lên nhóm trò chuyện WeChat. Vừa rồi cô định nói gì với Đàm Vân Thư? Tự nhủ với bản thân đừng suy nghĩ nhiều? Cho dù Đàm Vân Thư nghĩ gì cũng không liên quan đến cô.
Nhưng Phương Du vẫn chưa thể phào nhẹ nhõm, cô nhắm mắt lại, sau đó tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm trò chuyện với vẻ mặt vô cảm.
Trong khi cô đang nói chuyện điện thoại với Đàm Vân Thư, hai người bạn đã chỉnh sửa nội dung sẽ đăng trên Weibo, đồng thời cũng gửi nội dung đó vào nhóm trò chuyện, để xem có gì cần chỉnh sửa hay không. Nhưng đây chỉ là bản chỉnh sửa sơ bộ, bởi vì Tiết Dịch, người có liên quan vẫn chưa xuất hiện.
Tin tức này vẫn nằm trên top đầu của mục tìm kiếm nóng, mức độ phổ biến ngày càng lớn hơn.
Cư dân mạng đã tìm kiếm tài khoản phụ của Tiết Dịch dựa trên nội dung rò rỉ cung cấp, đồng thời chụp ảnh màn hình tất cả các bản cập nhật, rồi đăng lên các nền tảng lớn, do đó hiện có rất nhiều lượt đăng ký trên tài khoản phụ của Tiết Dịch, cũng như để lại bình luận.
Thực tế, những bức ảnh chụp chung một khung hình không thể thuyết phục được ai. Điều thuyết phục mọi người nhất chính là những lời lẽ thể hiện trong tài khoản phụ của Tiết Dịch, dễ dàng cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn của Tiết Dịch từ những lời nói đơn giản này.
Những ngôi sao tỏa sáng như Tiết Dịch cũng sẽ có những phút giây bị mắc kẹt trong tình yêu, hơn nữa xu hướng tính dục vẫn còn quá hiếm hoi trong giới này.
Phương Du nhìn sự khoa trương quá mức của cư dân mạng, nhấp vào tài khoản phụ của Tiết Dịch. Chỉ trong thời gian ngắn, số lượng người hâm mộ tài khoản phụ của Tiết Dịch đã tăng lên 100.000.
Tài khoản phụ gần như đầy ắp tâm trạng "yêu thầm" của Tiết Dịch.
Phương Du lướt qua những bài blog này, trong lòng vẫn không có chút dao động, như thể cô không phải là người đang được yêu thầm. Cô nhanh chóng lướt qua bài blog dài nhất được đăng vào đêm diễn ở Thủ đô. Tiết Dịch nói rằng cô ấy phải mất hai tháng để kết bạn mới.
Hai giờ sau, Phương Du đang nằm trên giường, nhận được điện thoại của Tiết Dịch.
Tiết Dịch gọi đến để xin lỗi: "Thực xin lỗi, Tiểu Du, tôi vừa từ phòng thu âm ra, nên chỉ mới biết được chuyện này, không ngờ khứu giác của đám săn tin đó nhạy bén như vậy, bọn họ còn có thể tìm được tài khoản phụ của tôi... Nó có gây rắc rối cho cô không? Tôi xin lỗi, Tiểu Du."
Phương Du chớp mắt hỏi: "Bộ phận quan hệ công chúng của công ty cô có kế hoạch gì chưa?"
"Đã rút lại xu hướng tìm kiếm. Sau này tôi cũng sẽ tuyên bố rằng tôi không có quan hệ tình cảm. Tình yêu được miêu tả với cô trong tài khoản phụ chỉ là tình
bạn thôi." Tiết Dịch dừng lại, "Mặc dù nó không phải sự thật."
"Điều này có ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của cô không?"
"Chỉ cần phủ nhận là được."
Phương Du dài giọng: "Vậy thì tôi muốn xác nhận một chuyện." Cô hỏi: "Tiết lão sư, cô có thật sự thích tôi sao?"
"Hả?"
"Tôi có cần phải nói thẳng ra không?"
"Tiểu Du, tôi không hiểu điều cô muốn nói..."
Phương Du không đợi cô ấy nói xong: "Cô không hiểu thật, hay giả vờ không hiểu?" Cô xoa xoa lông mày, "Nếu như Tiết lão sư đã không muốn thừa nhận, tôi nghĩ không cần thiết để tiếp tục cuộc gọi này, tôi đi ngủ trước."
Phương Du thậm chí còn không muốn nói hai từ "ngủ ngon" với Tiết Dịch, cô dứt khoát cúp điện thoại, nhưng khi nhìn lên trần nhà, nút thắt giữa hai lông mày vẫn chưa được gỡ bỏ.
Khi cô dang tay ra, chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng khiến cô có chút mất tập trung.
Không biết rốt cuộc cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, sau khi tỉnh dậy lại là một ngày thứ Hai cực kỳ bình thường. Sắc mặt Phương Du không được tốt, cô trang điểm ở nhà trước khi đến công ty.
Sau cuộc họp buổi sáng, cô được Thẩm Ánh Chi gọi đến văn phòng chủ tịch.
Thẩm Ánh Chi nhìn cô, ngập ngừng hỏi: "Cô không sao chứ? Phương Du."
"Không sao đâu, Thẩm tổng." Phương Du mỉm cười, cô biết Thẩm Ánh Chi đang hỏi gì.
"Có thể tiếp tục công việc."
"Vâng."
Phương Du trở lại văn phòng, ngẩng đầu ấn vào thái dương, trên điện thoại lại hiện lên một tin nhắn WeChat, nhưng hiện tại cô không muốn đọc, thay vào đó cô bấm vào email và bắt đầu xử lý công việc của mình.
Mãi đến giữa trưa, Phương Du mới biết tin nhắn trên WeChat là gì.
Tiết Dịch chuyển tiếp bản tuyên bố của công ty vào lúc mười giờ, mong mọi người không làm phiền bạn bè của cô. Nội dung của bản tuyên bố cũng giống như những gì đã nói trong điện thoại tối qua, tất cả đều quy về tình bạn.
Đó chỉ là tin đồn đồng tính, nhiều người trong ngành cũng mắc phải. Khi gặp tình huống như vậy chỉ cần không trả lời hoặc lên tiếng phủ nhận. Nó sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp, còn góp phần làm tăng độ nhận diện và độ phổ biến, vươn tới tầm cao mới trong sự nghiệp.
Phương pháp này không mới, nhưng lần này tin tức lại đến từ người đã có danh tiếng vượt trội là Tiết Dịch, lại có thêm tài khoản phụ bổ sung khí đốt, hiển nhiên sẽ cháy dữ dội hơn.
Phương Du lướt qua tin nhắn trong nhóm trò chuyện, Phù Sương và Đường Bán Tuyết quan tâm đến vấn đề này hơn cô. Họ cũng gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa họ với Tiết Dịch. Tiết Dịch không cần họ đứng ra làm chứng, sức nóng của chủ đề cuối cùng cũng sẽ lắng xuống, chỉ là mất một chút thời gian.
Về phần Tiết Dịch, cô ấy cũng gửi cho cô một tin nhắn riêng, vẫn là xin lỗi, nói thêm rằng cô ấy hoàn toàn không có ý định dùng chuyện này để lăng xê tên tuổi của bản thân.
Phương Du mím môi, trả lời: [Được rồi.]
Sau khi trả lời, Phương Du lại mở cửa sổ trò chuyện với Đàm Vân Thư, nhìn vài lần rồi thoát ra. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để gặp Đàm Vân Thư.
Tuy nhiên những bậc thầy ăn không ngồi rồi không thể không gây rối, tốc độ lấy thông tin cá nhân nhanh hơn dự kiến rất nhiều.
Một số người nhận ra khu chung cư nơi Phương Du sống. Một số người còn tìm ra mốc thời gian của "hoa sen", rồi tìm thấy cảnh tượng ở Trung tâm mua sắm Lâm Lí đêm đó, Phương Du đang ngồi ở hàng đầu tiên cầm một bó hoa có hoa sen, còn có người phụ nữ đeo khẩu trang ngồi bên cạnh. Thậm chí có người còn tìm thấy một bức ảnh chụp màn hình lớn trong đêm concert ở Thủ đô khớp với khuôn mặt của Phương Du.
Kết quả là bắt đầu từ tối thứ Ba, luôn có người đi lại hoặc ngồi xổm trước cổng khu chung cư nơi Phương Du sống, hoặc đến các cửa hàng gần đó để hỏi thông tin bằng ảnh của Phương Du. Tuy nhiên các cô chú trong chợ đều có quan hệ tốt với Phương Du. Họ cũng có một nhóm trò chuyện, yêu cầu mọi người không tiết lộ thông tin của Phương Du, họ còn tức giận đuổi người đi.
Thành phần của những người này rất phức tạp, bao gồm fan cuồng, ngoài ra còn có các tay săn ảnh muốn kiếm tiền thưởng và anti-fan của Tiết Dịch...
Khu chung cư đã tăng cường an ninh, số lượng nhân viên bảo vệ canh gác cổng đã tăng lên sáu người, việc đăng ký người ra vào được thực hiện chặt chẽ hơn.
Phương Du biết được sự tồn tại của những người này từ anh Ngũ, nên ngay từ đầu đã không về nhà. Chỉ cần đợi một chút, phần lớn những người này sẽ giải tán.
Cứ như vậy, lại hai ngày nữa trôi qua. Lúc mười giờ trời đã tối hẳn, Phương Du xuống tàu điện ngầm.
Những chiếc xe hơi lướt qua trên đường, một cơn gió thổi tung mái tóc cô.
Nhưng trước khi đến cổng khu chung cư, cô đã bị một số người chặn lại. Những người này chĩa máy ảnh vào cô, rồi bắt đầu hỏi những điều liên quan đến Tiết Dịch.
Sắc mặt Phương Du bình tĩnh, môi cũng không mím lại, không có gì để nói với những người này.
Từ bên đường, một chiếc xe hơi màu đen lao tới, bấm còi. Lúc này mới có vài người dừng lại, nhường đường cho xe.
Chỉ trong chớp mắt, Phương Du đã ngồi ở ghế sau.
Ngay sau đó, chiếc hơi màu đen phóng đi, chỉ còn thấy đèn pha sáng rực của nó, rồi nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ, đến khi không còn nhìn thấy được nữa.
Ở ghế sau, người bạn đồng hành bên cạnh Phương Du là chú gấu trúc cầm măng đang thắt dây an toàn. Xa hơn một chút là Đàm Vân Thư đang ngồi thẳng.
Chú Viễn lái xe ổn định, vẫn giả vờ điếc, không quan tâm đến mọi thứ phía sau.
Đàm Vân Thư giơ tay, đặt lên đỉnh đầu con thú bông. Nàng khép các đốt ngón tay lại, nhìn vào mặt Phương Du, giọng nói rất thẳng thắn: "Tôi không yên tâm."
"Tối qua cậu cũng ở đó à?"
"Luôn ở đó." Đàm Vân Thư nhếch khóe miệng, cay đắng nói: "Tôi rất nóng lòng chờ thông báo của cậu, Phương Du. Tôi biết cậu không muốn tôi nhúng tay vào chuyện này. Nhưng chuyện này ngay từ đầu đã liên quan đến tôi rồi. Nếu không phải do tôi, cậu đã không bị kéo vào."
Ánh sáng lóe lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Vân Thư khi nàng nói điều này. Nàng nói với giọng điệu bình tĩnh, nhưng vẫn nghe ra cảm giác áy náy vô cùng.
Phương Du giơ tay lên, đặt lên mu bàn tay của Đàm Vân Thư và nói: "Lật lại."
Đàm Vân Thư chớp hàng mi dài của mình, ngoan ngoãn làm theo.
Phương Du không nói gì, chỉ tháo dây an toàn của thú bông. Cô đặt nó sang một bên, ngồi gần Đàm Vân Thư hơn, vai họ chạm vào nhau.
"Được rồi, bây giờ tôi đã nghe rõ hơn rồi." Phương Du nghiêm túc nói: "Vừa rồi tôi nghe không rõ lắm."
Đàm Vân Thư nghiêng đầu, ghé sát lại gần, nhẹ nhàng hỏi: "Trong thời gian này ở chỗ tôi, có được không?" Nàng nói: "Tôi lo lắng trong những người này có người của Tiết Dịch."
Phương Du tạm thời bỏ qua câu hỏi trước đó, cô hỏi: "Cậu và cô ấy có vấn đề gì vậy?"
"Tôi phải mất hai ngày mới điều tra được."
"Ừ." Phương Du nhìn vào mắt nàng, chờ nàng nói tiếp.
"Sáu năm trước, khi mới tiếp quản công ty, tôi đã thề sẽ không để những kẻ xấu trong công ty ở lại. Ba của Tiết Dịch là cánh tay phải đắc lực của anh trai tôi, cũng là một trong số họ. Ông ấy đã từng dính líu đến những hành vi vụ lợi và nhận hối lộ. Về sau, ông ấy đã bị kết án bảy năm, sẽ không được thả cho đến năm sau"
"......"
Phương Du không bao giờ tưởng tượng rằng đây là sự thật.
Đàm Vân Thư vừa nói xong, liền vội vàng tìm câu trả lời: "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, Phương Du."
"Bất cứ điều gì cậu muốn nghe, đó là câu trả lời của tôi."
***
Tác giả có điều muốn nói.
Không hiểu sao cứ như là sắp kết thúc...
Nhưng vẫn có nhiều tình tiết bất ngờ
Editor: Mình bổ sung thêm một số thông tin mà việc chuyển ngữ không mô tả hết được.
- Ban đầu, Phương Du đề nghị Tiết Dịch gọi mình là 小逾 hay 小愉 (thân thiết hơn) khi nhắn tin, hai từ đọc giống nhau. Nhưng Tiết Dịch luôn dùng 小逾, ngoại trừ lúc Phương Du đề nghị và lúc gửi tin nhắn mà Đàm Vân Thư nhìn thấy mới dùng 小愉, chắc để chọc tức Đàm Vân Thư, và bả cũng tức thiệt:-D. Sau đó, vẫn dùng 小逾, mãi đến khi tới nhà Phương Du ăn cơm mới đổi hẳn qua cách gọi thân thiết, có thể có chuyển biến tình cảm ở đây. Lúc đọc lần đầu mình cũng không biết ý tác giả lắm, nhưng đã note lại.
- Tác giả dùng các tính từ rất mạnh như công kích, sắc bén, hung dữ... để mô tả Tiết Dịch, có mấy chương mình chưa đọc đến đoạn này nên đã dùng từ nhẹ nhàng hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT