Mùa hè rõ ràng đã đến, ánh nắng buổi sáng bắt đầu gay gắt hơn, máy điều hòa không khí trong phòng họp hoạt động mạnh. Sắc mặt Phương Du không tốt lắm, nhưng ngoài mặt không ai nhận thấy sự khó chịu của cô.

Cuộc họp buổi sáng kéo dài một tiếng, Phương Du mỉm cười trở lại phòng làm việc và ngồi xuống. Cô đã uống thuốc rồi, nhưng vẫn cảm thấy đau nhói ở bụng dưới, cơn đau giống như bị một chiếc búa đánh vào bụng dưới. Cô ôm bụng dưới vật vã nằm gục trên bàn làm việc.

Trước đây, cô không bị đau bụng kinh nhiều, nhưng khoảng hai năm gần đây tình trạng này trở nên thường xuyên hơn, cơn đau cũng không ổn định.

Lần này rõ ràng là đau đớn hơn nhiều.

Máy tính nhắc nhở cô vừa nhận được một email mới. Cô cầm ly nước uống một ít nước ấm, cố gắng chống đỡ cơ thể để xử lý email.

Một tuần làm việc mới đã bắt đầu.

Đến giờ giải lao, Phương Du lấy điện thoại và mở WeChat. Từ lâu cô đã không còn ẩn cửa sổ trò chuyện của Đàm Vân Thư. Cô khẽ cau mày, mở cuộc trò chuyện giữa cô và Đàm Vân Thư.

Cô gửi tin nhắn trên tàu điện ngầm lúc tám giờ sáng, Đàm Vân Thư nhanh chóng trả lời hỏi cô khi nào họ có thể gặp nhau.

Phương Du đã không trả lời, vẫn treo tin nhắn.

Vốn dĩ cô không muốn lãng phí kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, cô đã bật máy tính lên muốn lập danh sách «108 kế hoạch tiêu khiển Đàm Vân Thư». Dù sao thì hiện tại cô ấy đã rất thành thạo trong việc lập biểu mẫu và báo cáo công việc bằng Power Point. Nhưng đối mặt với một tài liệu khác thường như vậy, sau khi viết tiêu đề, cô không thể gõ được một từ nào.

Để dùa giỡn với lòng chân thành của một ai đó không phải là điều dễ dàng.

Rõ ràng cô không có thiên phú. Nói cách khác, cô không thể thoát ra được những khuôn khổ khắc khe trong quá khứ.

Cuối cùng, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay một lúc lâu trước khi tắt máy. Khi bật lại, cô hiện đang ngồi trong văn phòng.

Đàm Vân Thư có thực sự muốn gặp cô không?

Phương Du khẽ mím môi, cuối cùng lại thoát ra một lần nữa, vẫn không trả lời, tiếp tục xử lý công việc.

Chỉ vì cơn đau bụng kinh, cô không có cảm giác thèm ăn.

Cô không muốn ăn trưa nên ngồi trong phòng trà của công ty, ăn một miếng bánh mì và uống một ly sữa.

Cô ngồi ở góc cạnh cửa sổ, kéo rèm để tránh ánh nắng giữa trưa chiếu vào. Có rất nhiều đồng nghiệp đến phòng trà.

Mùi cà phê đắng lan tỏa khắp phòng.

Một lúc sau, Tề Vận bưng một ly Americano đá đến trước mặt cô, nói: "Đây, trợ lý Phương, Americano đá mà em thích uống."

"Cảm ơn, chị Vận." Phương Du cười, yếu ớt nói, "Nhưng hiện tại em không thể uống đá."

Tề Vận hiểu ý, đặt Americano đá ở trước mặt mình: "Chẳng trách khuôn mặt của em trông khác hẳn trước kia, có đau lắm không?"

Khóe môi Phương Du không hạ xuống, nói: "Hiện tại thuốc đang có tác dụng, không còn đau lắm."

Không khí trong phòng trà thoải mái, nhịp độ chậm rãi. Vẫn đang là giờ nghỉ trưa, nhiều đồng nghiệp lựa chọn ở lại đây. Mọi người không di chuyển nhiều, thỉnh thoảng có người đến chào đón Phương Du.

Tề Vận nhăn mặt sau khi uống hơn nửa ly Americano đá, lại thở dài: "Tin tốt, hôm nay là thứ ba, chỉ có bốn ngày làm việc nữa. Tin xấu, kỳ nghỉ dài tiếp theo sẽ phải đợi đến Trung thu là vào giữa tháng 9." Cô nhìn Phương Du, "Làm sao có thể sống sót được đây?"

Phương Du: "Chờ đã, Chị Vận, chúng ta đã gần hơn một ngày để được nghỉ hưu."

"Này, em thật là..." Tề Vận lại cười.

Phương Du lấy điện thoại ra bấm lịch, cô tính thời gian. Đến Tết Trung thu, là lúc cô và Đàm Vân Thư đã chia tay.

Hóa ra ba tháng thật ngắn ngủi.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, trong phòng trà liền có một gợn sóng nhỏ, giống như một hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ, tạo thành những vòng tròn gợn sóng.

Bởi vì Thẩm Ánh Chi xuất hiện, bên cạnh Thẩm Ánh Chi còn có một người khác đội mũ và đeo khẩu trang. Không ai có thể nhận ra người này là ai. Họ chỉ có thể suy đoán mối quan hệ giữa người này với Thẩm Ánh Chi thông qua cách trêu đùa.

Nếu người khác không nhận ra, chẳng lẽ Phương Du còn không nhận ra sao?

Đó là Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư mặc một bộ đồ màu đen, có một chiếc thắt lưng ở giữa, thoáng nhìn đã thấy vòng eo của nàng. Mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ của nàng vừa chạm đến thắt lưng.

Đàm Vân Thư đến lấy một tách cà phê và rời đi cùng Thẩm Ánh Chi, đến và đi như một cơn gió.

Tề Vận ngạc nhiên: "Ngoài Đàm tổng ra còn có thể là ai nữa? Sao trông cô ấy lén lén lút lút thế?"

Đối với lời lẽ của Tề Vận, Phương Du rất ít khi biểu lộ thái độ, cô gật đầu, nhìn vào điện thoại lần nữa, nhận được một tin nhắn khác của Đàm Vân Thư.

Đàm Viên Viên: [Nếu không nhìn thấy mặt tôi thì không tính là gặp mặt.]

Phương Du: [.]

Ngoài ra, cô không biết phải nói gì nữa.

Giọng nói của Tề Vận lại vang lên, nói: "Trợ lý Phương, dáng vẻ của em trông chẳng giống mới bị đá chút nào..."

Cô ấy cũng cố ý kéo dài giọng.

"Sao ạ?"

"Ai mới bị đá mà có thể trưng ra vẻ mặt như vậy khi nhắn tin?" Lời Tề Vận nói nghe như người từng trải: "Chị biết rất rõ."

"Vẻ mặt gì ạ?"

"Cười không khép được mồm." Tề Vận cầm chiếc ly rỗng đứng dậy, lại tặc lưỡi, không nói thêm nữa: "Sau này nhớ đãi chị một bữa nhé?

Phương Du: "Không phải..."

Nhưng Tề Vận đã không còn đối diện với cô nữa, lời giải thích còn lại của cô cũng vô nghĩa. Nhưng vào khoảnh khắc vừa rồi, cô đã mỉm cười à?

Phương Du giơ tay lên, đặt ở khóe môi, dùng tay ấn xuống.

Sau đó cô nhận được một tin nhắn khác từ Đàm Vân Thư.

Đàm Viên Viên: [Cậu có cảm thấy khó chịu không?]

Đàm Viên Viên: [Tôi đã không nhìn thấy cậu ở nhà ăn.]

Phương Du: [Nhà ăn của công ty cậu không ngon sao?]

Sao mà cứ đến công ty cô.

Đàm Viên Viên: [Rất ngon. Cậu luôn được chào đón nếu cậu muốn đến.]

Phương Du: [.]

Cô không hề có ý đó, được chưa?

Cô hướng mắt lên trên, khi nhìn thấy tin nhắn Đàm Vân Thư hỏi cô có thấy khó chịu không, lông mi cô lại run lên.

Chỉ vì không thấy cô ở nhà ăn liền đoán ra là cô không được khoẻ sao? Cô tin rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Đàm Vân Thư ở phòng trà, nàng không thể nhìn thấy gì, chưa kể giữa hai người vẫn có một khoảng cách nhất định.

Phương Du không thể tự lừa dối bản thân, vào buổi sáng khi gửi tin nhắn cho Đàm Vân Thư, cô đã cân nhắc rất kỹ lưỡng.

Khi cô ở một mình với Đàm Vân Thư, sẽ rất dễ cướp cò.

Sẽ tốt hơn nếu đợi đến khi kinh nguyệt kết thúc.

Như cô từng nói, dù cô ngủ với Đàm Vân Thư hay Đàm Vân Thư ngủ với cô, người được lợi nhiều nhất vẫn là Đàm Vân Thư. Nhưng trên thực tế, kể từ thời điểm cô đồng ý tiêu khiển Đàm Vân Thư, mọi thứ đã được định sẵn.

Vì vậy, dường như không có ích gì khi cứ nghĩ về nó mãi.

Sau nhiều năm, mọi người đều trưởng thành hơn. Nếu thân hình của Đàm Vân Thư hấp dẫn cô, tại sao cô lại phải cưỡng lại?

Nghĩ đến điều này, Phương Du cảm thấy cơn đau ở bụng dưới đã thuyên giảm.

Đàm Vân Thư đi theo Thẩm Ánh Chi đến phòng làm việc của chủ tịch. Trời nóng, đội mũ cũng được, nhưng đeo khẩu trang thì rất ngột ngạt. Nàng tháo khẩu trang ra, ngồi xuống ghế sofa. Thẩm Ánh Chi đang pha trà ở phía đối diện, cười nói: "Không ngờ có một ngày mọi người không thể nhìn thấy mặt cậu. Thật mới lạ đó, Đàm Vân Thư."

Đàm Vân Thư liếc nhìn cô, nói: "Đừng có mỉa mai nữa."

"Được được." Thẩm Anh Chi nằm xuống sau lưng nàng, "Nhưng cuộc sống của cậu thú vị quá, còn cuộc sống của tôi nhạt nhẽo hơn nhiều. Hay tôi thử tìm một mối quan hệ nhé Đàm Đàm."

"Cậu tưởng yêu là dễ à?"

"Có gì khó với tôi chứ? Tôi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là được." Thẩm Anh Chi nói rồi cười một mình, "Chỉ cần dựa vào họ Đàm của cậu thôi, chuyện yêu đương đáng là gì."

Lông mày Đàm Vân Thư hơi nhíu lại, không thể phản bác.

Nàng chỉ muốn dây dưa với Phương Du, chưa bao giờ quan tâm đến người khác. Nhưng Phương Du lại không cho nàng một cơ hội, nên Thẩm Ánh Chi đã đúng.

Nhưng tại sao sự thật này lại khó nghe như vậy?

Thẩm Anh Chi bình tĩnh lại, trở nên nghiêm túc hỏi: "Thứ bảy tuần này cậu có đến dự bữa tiệc tốt nghiệp do Lư gia tổ chức cho Lư Cẩn không?"

Đàm Vân Thư mỉm cười: "Sao tôi lại không đi?"

"Được rồi." Thẩm Anh Chi nhắc nhở: "Chuyện của cậu với Phương Du, hãy cận thận, đừng để Lư gia phát hiện."

Nếu Lư gia biết Đàm Vân Thư thích phụ nữ, có lẽ họ sẽ cắn trả nàng.

Đàm Vân Thư hạ mi mắt xuống, "Ừ" nói thêm "Tôi biết."

-

Làm tổng trợ lý, nhất định phải cẩn thận, không được phạm sai lầm. Phương Du tuần này cũng rất bận rộn, chuyện lớn chuyện nhỏ chồng chất lên nhau. Cô muốn tìm ra quy luật để giải quyết những vấn đề này. Từng li từng tí hoàn thành từng phần một. Cô không có thời gian để thông báo gặp mặt cho Đàm Vân Thư.

Sau lần trước, Đàm Vân Thư không đến công ty cô ăn trưa nữa. Về cơ bản nàng sẽ chụp ảnh đồ ăn ở căng tin của công ty mình và gửi cho cô, dáng vẻ biểu hiện món ăn rất ngon. Tuy nhiên, có sự khác biệt giữa những bức ảnh này với bức ảnh bánh ú, Đàm Vân Thư được chụp lúc mặc quần dài, không còn cố tình ra vẻ nữa.

Cho nên buổi tối Phương Du thỉnh thoảng sẽ cẩn thận lướt đến bức ảnh nàng chụp bánh ú.

Phương Du:......

Cũng cạn lời với chính mình.

Điều duy nhất đáng ăn mừng trong tuần này là Đàm Tụng và nhóm của cô ấy đã đấu thầu thành công dự án Hải Thành. Dự án này có thể mang lại những lợi ích tốt. Hợp đồng sẽ được ký kết vào chiều thứ Sáu. Thẩm Ánh Chi ngay lập tức vẫy tay, cho biết rằng cô sẽ trả tiền để họ ăn mừng vào buổi tối.

Về phần cô, cô không đi, cứ để tổng trợ lý Phương Du đi cùng.

Phương Du phụ trách đặt chỗ, cô đã thân thuộc với các đồng nghiệp hơn, sau khi hỏi ý kiến ​​mọi người, cuối cùng cô đặt một quán buffet với giá trung bình là 500 tệ một người.

Suy cho cùng, Phương Du là trợ lý của chủ tịch, giống như camera chạy bằng cơm của Thẩm Ánh Chi, mọi người đều không dám quá suồng sã.

Tuy nhiên, bầu không khí vẫn tốt, tốt hơn nhiều so với việc đi đàm phán.

Kinh nguyệt của Phương Du đã hoàn toàn kết thúc, nhưng cô không hề uống rượu trong bữa tiệc tối. Cô do dự mở cửa sổ trò chuyện với Đàm Vân Thư trong suốt bữa tối, cuối cùng từ bỏ ý định gặp Đàm Vân Thư.

Hai chữ "chịu đựng" không phải dành cho chính mình chứ?

Phương Du hất tóc của mình ra sau, lúc này màn hình điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn của Tiết Dịch.

Tiết Dịch: [Tiểu Du, tối mai tôi có buổi biểu diễn. Tôi hỏi qua thì biết có thể mang theo bạn bè.]

Tiết Dịch: [Cuối cùng, bây giờ tôi cũng có cơ hội để cảm ơn cô.]

Phương Du xem tin nhắn, còn chưa kịp từ chối, giây tiếp theo đã thấy Tiết Dịch gửi ảnh thiệp mời.

Trên đó có viết tên Tiết Dịch, cũng như lý do mời. Nói là để chúc mừng cô con gái rượu Lư Cẩn tốt nghiệp thạc sĩ. Đại diện gửi lời mời từ Lư Chí Lâm, người cầm quyền đương nhiệm của Lư gia...

Lư gia...

Phương Du chắc chắn vẫn còn nhạy cảm với Lư gia, mặc dù Đàm Vân Thư nói rằng Lư Quý Châu đã có một đứa con được vài tuổi.

Phương Du: [Ngại quá, A Dịch lão sư, tôi không muốn tham dự những dịp như vậy.]

Phương Du: [Tôi thích ở nhà vào cuối tuần hơn.]

[Được] Tiết Dịch không hề ép buộc.

Phương Du: [Đồng thời đây chỉ là tiện tay giúp đỡ một chút. A Dịch lão sư, cô không cần cảm ơn tôi nữa.]

Tiết Dịch: [Được rồi.]

Sau khi nói chuyện với Tiết Dịch, Phương Du hít một hơi thật sâu.

Những món ăn trước mặt không hấp dẫn cô, cô đã no bảy phần rồi. Đàm Tụng đang chơi trò đoán số với các thành viên trong nhóm, không khí rất hòa hợp.

Phương Du phân tâm hồi lâu, cuối cùng tìm cớ rời khỏi bàn, đi ra hành lang yên tĩnh bên ngoài. Cô gọi cho Đàm Vân Thư.

Khu vực này hơi xa khu vực ăn uống và có hương hoa thoang thoảng.

Cô ngửi mùi hương, nghe đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng "bíp" duy nhất, tiếp theo là giọng nói của Đàm Vân Thư: "Phương Du."

"Đàm Vân Thư." Phương Du nhắm mắt lại, cô muốn hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Lư gia, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Không quan trọng, mọi chuyện đều không liên quan đến cô.

Đàm Vân Thư: "Sao?"

"Tối nay tôi tới chỗ của cậu." Phương Du dừng lại một chút, hạ giọng nói: "... Cậu đã chuẩn bị bao ngón tay chưa?"

***

Tác giả có điều muốn nói:

Thật là một câu hỏi đơn giản, hahahahahahahahaha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play