Khả năng tập trung của Phương Du vẫn luôn rất tốt, chỉ cần không nghĩ tới chuyện khác là có thể tập trung được.

Vì vậy, khi ăn tối với Mông Mông, tên thật là Trình Mông, cô cư xử như bình thường.

Không hề có dấu vết gì của "thất tình" cả.

Mặc dù cô và Đàm Vân Thư chưa bao giờ thực sự yêu đương.

Mối quan hệ của họ ngay từ đầu giống như một làn sương mù, nhưng lại "có thể nhìn thấy và chạm vào" về mặt sinh lý, người ở thế bị động thì không có quyền dừng lại sao?

Ăn xong, Phương Du đi thanh toán tiền.

Một bữa lẩu cay đậm đà với hương vị thơm ngon như vậy có giá chưa đến năm mươi nhân dân tệ. Cô nói với Trình Mông rằng lần sau có thể quay lại.

Trình Mông cười nói: "Đúng vậy! Có vẻ như đề cử của tôi rất thành công nha!"

Phương Du cũng nhếch môi. Cô đương nhiên biết sự lựa chọn của Trình Mông ở đây không phải do được "đề cử", chỉ vì giá ở đây thấp, có thể giảm bớt áp lực cho cô.

Cửa hàng lẩu cay này nằm sâu trong một con hẻm, khi họ rời khỏi cửa hàng, bầu trời dường như tràn ngập mây đen.

"Mà này, Tiểu Du, cậu đã bảo vệ tốt nghiệp chưa?" Trình Mông vừa đeo túi đeo chéo vừa tìm chủ đề nói.

"Hạ tuần*."

*Khoảng mười ngày cuối tháng Âm lịch

Trình Mông có chút buồn bực ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Tôi cũng muốn tốt nghiệp, một cuốn sách đọc trong một ngày cũng không xong, cũng không thể thu xếp công việc làm thêm, sống trên cõi đời này thật là mệt mỏi."

Phương Du không biết hoàn cảnh cụ thể của Trình Mông là gì, cô cũng không hỏi vì điều đó có vẻ khó chịu.

Thế là Phương Du nói: "Nhưng cõi đời này lại có món lẩu cay ngon như vậy."

"Hahaha, đúng rồi, không thể sống nổi nếu thiếu đồ ăn ngon."

Trò chuyện suốt chặng đường, chẳng mấy chốc họ đã đến được đường chính.

Ở đây có rất nhiều phương tiện giao thông qua lại, đèn neon đan xen, người đến người đi, không khí cuộc sống tràn ngập khắp nơi.

Trình Mông hỏi: "Tiểu Du, cậu về nhà thế nào?" Nói đến đây, cô nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy tối qua, sắc mặt Phương Du có chút thay đổi, Trình Mông do dự một lát: "Có phải bạn cậu sẽ đến đón hay không?"

"Đi xe buýt." Phương Du nhìn bản đồ, có xe buýt đi thẳng từ sân số 35 Tinh Hồ, thay vì chuyển sang tàu điện ngầm.

"Được rồi, tôi sẽ đi tàu điện ngầm."

Bến xe buýt và lối vào tàu điện ngầm ở hai hướng khác nhau, Phương Du vẫy tay và cười nói: "Tạm biệt, Mông Mông."

"Hẹn gặp lại lần sau."

Trình Mông vẫy tay.

Cô và Trình Mông vừa tách ra, nụ cười trên mặt Phương Du liền biến mất, cô lấy điện thoại di động trong túi ra.

Khi thanh toán cô thậm chí còn không có thời gian để nhấp vào WeChat, bây giờ chỉ có một mình, cô mới dám nhấp vào WeChat để xem có ai gửi tin nhắn mới không.

Đúng vậy, cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Phương Du nín thở, giảm tốc độ, trong một khoảng thời gian ngắn nhấp vào biểu tượng phần mềm màu xanh lá cây, có cảm giác như đang bị lăng trì.

Cô không khỏi nghĩ tới nếu là Đàm Vân Thư sẽ đáp lại như thế nào.

Có hứa hẹn không? Hay vẫn từ chối?

Không thể phủ nhận rằng trong lòng cô không ngừng kỳ vọng, bởi vì cô vẫn rất thích Đàm Vân Thư, ngay cả khi Đàm Vân Thư để cô một mình trong khách sạn tối qua, cô cũng không nguyện ý chấm dứt với Đàm Vân Thư.

Nhưng hôm nay khi nhìn nhiều lần bức ảnh Đàm Vân Thư và cô gái quấn lấy nhau trên tàu điện ngầm, dù có bình tĩnh đến đâu, cô cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Đó là lý do tại sao tin nhắn này được gửi đi.

Hoá ra, cô đã kỳ vọng quá nhiều.

Người gửi tin nhắn không phải là Đàm Vân Thư mà là chủ quán trà sữa trong trường, ông chủ hỏi cô có thể đến quán sau khi tan làm trong vài ngày tới không. Lý Lan có việc gấp, không thể đến, tốt hơn hết ông phải tìm một người mà mình đã biết trong giai đoạn này.

Nếu cô sẵn lòng giúp đỡ, có thể nhận thêm 10 nhân dân tệ một giờ.

Phương Du suy nghĩ hai giây rồi trả lời. Với thu nhập từ hoạt động ở gian hàng, cô đã không sắp xếp công việc làm thêm trong vài ngày tới để nghỉ ngơi một chút, nhưng ông chủ keo kiệt của quán trà sữa có thể trả cho cô nhiều tiền hơn. Cô ấy dù sao cũng phải trở lại trường, cùng hướng với văn phòng.

Đoạn hội thoại cô ghim đầu tiên vẫn hiển thị dòng tin nhắn mà cô gửi, mí mắt Phương Du lần nữa lại cụp xuống

Suy nghĩ của cô có quá lố bịch không?

Sự chủ động luôn thuộc về Đàm Vân Thư, nàng sẽ có những lựa chọn khác nếu không có cô.

Bốn mươi phút sau, Phương Du trở lại sân số 35 Tinh Hồ.

Sau một tuần không gặp Phương Cần, Phương Du gạt bỏ tâm trạng tiêu cực và trò chuyện với mẹ về cuộc sống gần đây của mình.

Nhưng tất nhiên, Phương Cần vẫn sẽ nhắc đến Đàm Vân Thư.

Bà kể chiều hôm qua khi Đàm tiểu thư về, nàng có mang theo một hộp son lớn, nhờ bà cất gọn gàng vào phòng thay đồ.

Phương Cần vừa nói xong liền nắm lấy tay con gái vỗ nhẹ, đau lòng nói: "Tiểu Du, trong tương lai không còn thiếu thốn nữa, mẹ sẽ mua cho con thật nhiều son môi, để con trông cũng xinh đẹp."

"Một cái hộp lớn không phải là quá nhiều sao? 88 thỏi lận." Nghe ý nguyện của mẹ mình, Phương Du nói theo bản năng.

"Làm sao con biết đó là 88?"

"..." Phương Du không thay đổi vẻ mặt. Dù sao, cô đã nói dối mẹ mình về Đàm Vân Thư quá lâu, đã đến lúc phải nói thật: "Con biết điều đó trong lúc làm việc bán thời gian hôm trước. Bộ hộp quà tặng son môi hoàn chỉnh trên thị trường gần như giống nhau. Con số may mắn*."

*Bên Trung số 8 mang lại đều tốt đẹp, nên 88 là rất tốt.

"Thì ra là vậy." Phương Cần không nghi ngờ gì trong lời của cô.

"Ừm."

Phương Du cảm thấy có hơi mệt mỏi, cô đứng dậy: "Mẹ, con đi tắm trước, ngày mai con phải đến văn phòng."

"Được rồi được rồi, đi đi." Trong mắt Phương Cần có chút ẩm ướt, "Tiểu Du, mẹ làm khổ con rồi."

Sau khi chồng đột ngột qua đời, gánh nặng nuôi gia đình hoàn toàn đè lên vai bà trong nhiều năm qua, nếu không có con gái, Phương Cần thực sự cảm thấy mình sẽ không thể kiên trì được. Nhưng khi chứng kiến con gái mình, vốn hồn nhiên và luôn mỉm cười khi còn nhỏ, bây giờ đã trở thành một người phải làm việc vất vả, không lời nào có thể tả được sự đau lòng của bà.

Phương Du cúi xuống ôm Phương Cần: "Không sao đâu mẹ, mọi chuyện sẽ ngày càng tốt đẹp hơn." Cô mỉm cười trấn an: "Con sẽ sớm tốt nghiệp thôi. Sau khi tốt nghiệp con sẽ trở thành nhân viên chính thức, tiền lương sẽ rất nhiều. Đến lúc đó mẹ có thể sống thoải mái hơn. Đừng mua son cho con, con sẽ mua cho mẹ trước, mua cho mẹ thật nhiều sản phẩm chăm sóc da nữa!"

Hai mẹ con nói chuyện một lúc nữa. Tắm rửa xong, Phương Cần vào bếp nhào bột mì để làm bữa sáng trong tuần cho Phương Du.

-

Cuộc sống của Phương Du đã trở lại như trước.

Ban ngày làm việc tại văn phòng để lập báo cáo tài chính cho công ty, ban đêm làm việc bán thời gian tại quán trà sữa của trường, có thời gian cô sẽ trả lời tin nhắn của giáo sư hướng dẫn và kiểm tra lại luận văn.

Trong khoảng thời gian này, cô vẫn không liên lạc với Đàm Vân Thư, họ vẫn giống như trước đây.

Nhưng... Vẫn khác.

Đàm Vân Thư không đáp lại yêu cầu không tiếp tục của cô, Phương Du nghĩ về điều đó từ góc nhìn của Đàm Vân Thư và thấy rằng thực sự không cần phải trả lời.

Cô chỉ là người qua đường trong cuộc sống êm đềm của Đàm Vân Thư.

Vì vậy, sau một hồi giằng co, Phương Du đã rút ghim hộp thoại của Đàm Vân Thư.

Vị trí đầu đã bị bỏ trống, nhưng vị trí của Đàm Vân Thư trong lòng cô sẽ không trống trải sớm như vậy.

Mỗi đêm một mình trở về phòng, Phương Du đều ôm đầu gối trên giường, ngơ ngác, trước đây cũng đã rất nhiều lần cô phải tự mình điều chỉnh tâm trạng.

Nhưng lần này cảm xúc mạnh mẽ hơn rất nhiều, lúc đầu cô có thể bình tĩnh lại, nhưng sau đó cô lại nhìn bức ảnh rồi nước mắt trào ra, rơi xuống, làm ướt bộ đồ ngủ của cô.

Trong ba năm qua, cô và Đàm Vân Thư chưa bao giờ có một bức ảnh chụp chung như thế này, thậm chí là một bức ảnh bình thường cùng nhau.

Chỉ có một bức ảnh nhóm của họ, đó là bức ảnh được chụp khi kết thúc cuộc thi do Đàm Vân Thư dẫn chương trình vào năm thứ hai. Cô đứng ở vị trí thứ hai nên đứng ở giữa, còn Đàm Vân Thư đứng ở vị trí bên cạnh, có một khoảng trống giữa họ.

Bức ảnh tập thể này vẫn còn trên trang web của trường, vì đăng lâu rồi nên đã bị nhấn chìm bởi hàng trăm bức ảnh tập thể của các cuộc thi khác.

Chỉ là cô đã lén lút lưu về mà thôi.

Và bây giờ khi đem ra so sánh...

Phương Du phải đối mặt với câu hỏi đáng sợ nhất của mình: Cô gái này có phải là người Đàm Vân Thư thực sự thích không?

Bởi vì trong số rất nhiều bài đăng mà Đàm Vân Thư đã đăng trước đây, Đàm Vân Thư chưa bao giờ có cử chỉ thân mật như vậy với ai, cũng như trong những đêm ướt át, nàng chưa bao giờ nói thích cô.

Liên tục mấy đêm liền, Phương Du không khỏi đắm chìm trong trạng thái này.

Bây giờ Đàm Vân Thư không có ở đây, cô vẫn đóng cửa sổ lại.

Kỳ thực, tiếng khóc của cô rất nhỏ, nếu cô không đóng cửa sổ thì hàng xóm cũng không thể nghe được, nhưng cô không muốn nỗi buồn và sự mất mát của mình bị gió đêm nghe lén.

Cô sợ cơn gió không giấu được tin tức sẽ truyền đến tai Đàm Vân Thư.

Ngay cả khi Đàm Vân Thư không quan tâm đến.

-

Tối thứ Hai, Đàm Vân Thư xuất hiện tại quán ăn vặt đêm trên phố bán đồ ăn vặt trong trường, làn gió chiều thổi tung mái tóc nàng.

Khi lễ tốt nghiệp đến gần, có nhiều buổi liên hoan hơn.

Nàng không có chút hứng thú nào ở trường, bề ngoài cũng không có nhiều bạn bè. Có vài người mời nàng đến bữa liên hoan tối nay, nàng suy nghĩ rồi không từ chối.

Chỉ là nàng không uống rượu, cũng như không ăn khuya.

Sự xuất hiện của nàng ở đây chỉ nhằm thể hiện tính cách tốt và dễ gần của mình.

Nhóm có tám người, gọi rất nhiều món, mọi người ăn uống vui vẻ, Đàm Vân Thư cũng nheo mắt tham gia, nhưng nghe đến chủ đề không có hứng thú thì sẽ nhìn vào điện thoại của mình và bật lên. Hộp thoại trò chuyện với Phương Du được đưa ra khỏi mục ẩn.

Nàng rũ mi nhìn những tin nhắn này, vẻ mặt như bị phủ một lớp mưa phùn, đầu ngón tay tùy ý cào lên màn hình.

"Có ai muốn uống trà sữa không? Tôi mua cho." Lúc này, một thanh niên tên Từ Điều hỏi.

Quán trà sữa nằm trong khuôn viên trường cách đây không xa, mọi người thường mua trà sữa và gọi đồ ăn khuya.

Đàm Vân Thư từ chối uống, nàng vẫn im lặng.

Quán trà sữa?

Dây thần kinh của nàng căng thẳng.

Một nam sinh khác cũng vang lên lời trêu chọc: "Muốn uống trà sữa không? Tôi không muốn vạch trần cậu đâu." Anh ta nói rồi lại vạch trần: "Cậu muốn làm quen với cô gái đó rồi xin thông tin liên lạc của người ta chứ gì!"

Từ Điều cười "khà khà": "Tôi cảm thấy cách tiếp cận của mình sẽ hiệu quả."

"Cô ấy học trường đại học nào?"

Từ Điều uống rượu, loạng choạng đứng lên: "Học khoa tài chính bên cạnh, tên là Phương Du, đi với tôi đi." Anh ta chỉ vào quán trà sữa: "Tôi nhớ tất cả rồi, đó là tên bạn gái tương lai của tôi. Vì cậu không..."

Đàm Vân Thư nhướng mi,  khi tên Phương Du vang lên, nàng liền không để ý đến thể diện, giọng điệu càng ngày càng không thể kiểm soát được, có chút đáng sợ, lúc này bầu không khí không vui rất rõ ràng.

"Cậu xứng sao?"

___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play