Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Du, Đàm Vân Thư tin rằng Phương Du không nói đùa, nhưng nàng không ngờ Phương Du lại làm như vậy, có hơi kinh ngạc. Nàng còn tưởng Phương Du đặc biệt đến kéo mình về nhà vì cô muốn nàng ở lại tối nay. Cũng không có vấn đề gì nếu không làm gì cả, nàng có thể tiếp tục ngủ trên sofa. Nàng thích ở chung một mái nhà với Phương Du.

Nụ hôn của Phương Du khiến nàng nghĩ rằng tiếp theo sẽ có thêm gì đó nữa, nhưng "ý nghĩ" này chỉ kéo dài trong một giây. Nàng thậm chí còn không kịp lưu lại hơi ấm của Phương Du trên môi, cùng với niềm vui khi biết được sự thật về con thú bông lúc này đã tắt ngấm. Nụ cười dông cứng nhưng cũng có cảm giác se lại.

Bởi vì Phương Du sau khi nói xong, liền mở cửa, chừa một khoảng trống vừa đủ cho nàng đi ra ngoài.

Không hề có chút do dự.

"Phương Du..." Đàm Vân Thư nhếch môi, vẻ mặt có chút cay đắng, "Nhưng bây giờ đã trễ rồi."

"Ừ, đúng là trễ thật, nên về nhà sớm để nghỉ ngơi cho tốt." Phương Du bình tĩnh nói.

"......"

"Thế nào?" Phương Du chớp chớp mi, cười khúc khích, "Không phải để tôi tiêu khiển sao? Đàm Vân Thư, nếu không thể chấp nhận điều này, cậu có thể dừng lại ngay bây giờ."

Ánh mắt họ chạm nhau, hơi thở của Đàm Vân Thư có chút nặng nề.

Đúng, quả thực là nàng đã cầu xin Phương Du tiêu khiển mình. Trong ba năm đó, nàng từng đối xử với Phương Du như vậy, nghĩ đến điểm này, nàng cố gắng nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Không sao, tôi chấp nhận. "

Nàng mím môi dưới, bất đắc dĩ nói hai chữ: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đàm Vân Thư gật đầu, không do dự nữa, bước ra khỏi nhà Phương Du.

Nàng nhớ đường đi vào, nên cũng biết đường đi ra.

Màn đêm dày đặc như mực, nàng dẫm lên chiếc bóng của chính mình, bước ra ngoài trong làn gió đêm. Khi đi qua cổng và nhìn thấy anh Ngũ, nàng không khỏi có chút xấu hổ. Mặc dù nàng biết anh Ngũ không biết quan hệ giữa nàng và Phương Du.

Nhưng ở đó chưa đầy nửa phút đã bị "đuổi" xuống.

Ở phía bên kia, Phương Du đang đứng trên ban công, cô có thể nhìn thấy mọi thứ ở cổng. Cô đẩy kính lên, nhìn Đàm Vân Thư đi qua cánh cổng rồi biến mất. Sau đó, cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã không có ý định làm như vậy.

Sau khi cùng Phù Sương lên nhà, cô nghĩ nếu Đàm Vân Thư còn chưa rời đi thì cô sẽ để Đàm Vân Thư ở lại chỗ mình một đêm. Nhưng trên đường kéo Đàm Vân Thư về nhà, nghe Đàm Vân Thư nhắc đến thú bông gấu trúc, giọng điệu của Đàm Vân Thư rõ ràng là rất vui vẻ.

Cô bất ngờ nhớ lại lần đầu tiên họ thuê phòng khách sạn cách đây nhiều năm.

Ngày hôm đó, Đàm Vân Thư nghe thấy cô gọi điện cho Trình Mông, nội dung rõ ràng rất bình thường, nhưng Đàm Vân Thư vẫn để cô một mình trong khách sạn. Cô đã đuổi theo nàng xuống lầu, chỉ thấy bóng dáng chiếc xe đang lao đi. Tất cả những gì nghe được là lời nói của Đàm Vân Thư trong điện thoại, "Đã trễ rồi, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Bây giờ Đàm Vân Thư cũng lái xe đi, nhưng là bị cô đuổi đi.

Cô đang trả thù sao? Phương Du không thể phủ nhận điều này, cô đè nén một loại cảm xúc kỳ lạ khó tả, tiến vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong đi ra, cô nằm trên giường mở WeChat xem tin nhắn Đàm Vân Thư đã gửi vài phút trước.

Đàm Vân Thư: [Về đến nhà rồi.]

Khoảng cách giữa hai người khá xa, nên phải mất một thời gian mới về đến.

Phương Du không trả lời.

Cô tắt đèn bàn, kéo chăn lên và nhắm mắt lại.

Sau hai phút, cô mở mắt, chạm vào điện thoại lần nữa để mở khóa, đổi tên liên lạc của Đàm Vân Thư thành "Đàm Viên Viên".

......

Ngày hôm sau khi vừa bước ra ngoài, Phù Sương ở đối diện cũng tình cờ mở cửa.

Phù Sương xoa xoa lông mày, vẻ mặt u ám nói: "Tôi sẽ không bao giờ uống rượu trong tuần nữa, một đêm tôi đã nôn mấy lần."

Phương Du mở cửa chính hỏi: "Cậu có uống nước ấm không?"

"Uống chứ. Bây giờ cảm thấy dễ chịu hơn rồi."

Vẻ mặt Phù Sương khó hiểu nhìn Phương Du, nói: "Tiểu Du, tôi mơ màng nhớ tới người tài xế tối qua nhìn quen quen? Hình như tôi đã từng gặp qua cô ấy."

"...Thật sao?" Phương Du bình tĩnh ấn nút xuống của thang máy.

Phù Sương: "Nhưng là tôi không nhớ rõ đã gặp ở đâu, đừng bận tâm, cũng không quan trọng." Cô ấy vươn vai, lại cười nói: "Tôi chỉ biết, nếu cố gắng thêm ba ngày nữa sẽ có ba ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ. Năm nay lại có thể thưởng thức món bánh ú do Tiểu Du làm~~~"

Hình dáng đôi lông mày của Phương Du hơi cong lên, cửa thang máy vừa mở ra.

Cô cùng Phù Sương đi đến ga tàu điện ngầm, sau đó bắt tàu điện ngầm theo những hướng khác nhau. Nhưng điều cô không ngờ là khi cô ra khỏi lối ra tàu điện ngầm ở khu văn phòng, Đàm Vân Thư cũng ở đó.

Hai ngày nay trời không mưa. Vào lúc này, tia nắng ấm áp chiếu vào cơ thể Đàm Vân Thư, phủ lên nàng một lớp quang ảnh màu vàng.

Đàm Vân Thư đang đợi cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Phương Du không nhanh không chậm quay đi, nhìn về phía trước, bước đi không ngừng. Chiếc điện thoại di động cô để trong túi lại rung lên.

Không cần phải đoán cũng biết người gọi điện là Đàm Vân Thư.

Phương Du liếc nhìn cuộc gọi đến, vuốt màn hình để trả lời.

Cô không ngoái lại, thong thả bước về phía trước theo dòng người, đi ngang qua nhiều người lạ.

"Sáng mai tôi phải quay lại Liễu Thành." Đàm Vân Thư nói: "Có một số việc tôi cần phải giải quyết, tôi muốn trực tiếp nói với cậu, nhưng hiện tại chỉ có thể nói với cậu thế này."

Lần trước họ đã nói về việc có về Liễu Thành trong dịp Tết Đoan Ngọ hay không.

"Ồ."

Phương Du nheo mắt lại, nhớ lại những gì Đàm Vân Thư thường nói trước đây, cuối cùng thả ra một câu: "Phải luôn nhớ tôi."

Vừa nói ra lời này, cô liền hối hận.

Không, hoàn cảnh bây giờ khác với lúc đó. Quả thật là cô không có kinh nghiệm tiêu khiển người khác, không thành thạo như Đàm Vân Thư.

Đúng như dự đoán, động tĩnh đầu dây bên kia có hơi ồn ào do đám đông, nhưng cũng có thể nghe thấy giọng nói mang đầy ý cười của Đàm Vân Thư, nàng nói với cô: "Được rồi, tôi sẽ nhớ cậu thật nhiều. Cho dù cậu không nói, tôi vẫn sẽ như vậy, Phương Du."

"..." Phương Du cúp điện thoại với vẻ mặt không cảm xúc.

Không thể nghe tiếp nữa.

Tối qua, cô về nhà hơi trễ nên không có thời gian lên danh sách. Sau khi làm xong công việc tuần này, cô sẽ lập ra danh sách «108 kế hoạch tiêu khiển Đàm Vân Thư», phải thật dày đặc giống như lịch trình của một ngôi sao.

Phương Du cúi đầu đi về phía trước, vẫn không quay đầu lại.

Khi đến cửa tòa nhà văn phòng, cô mới nhìn sang hướng khác, nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy là những khuôn mặt xa lạ. Cô mím môi nhìn đi chỗ khác, quẹt thẻ và đợi thang máy.

Đàm Tụng và những người khác vẫn đang nhai dự án ở Hải Thành, thỉnh thoảng Phương Du mới theo dõi. Cô đang dồn sức vào những công việc khác, bận rộn với những việc chưa giải quyết xong. Cô phải tăng ca thêm một tiếng vào tối thứ Tư. Tối thứ Năm, cô phải ra ngoài gặp gỡ đối tác với Thẩm Ánh Chi, nhưng lần này cô không uống nhiều, mọi người đều dùng thái cực quyền.

Trong khoảng thời gian này, buổi tối cô và Đàm Vân Thư chỉ trò chuyện vài câu, thậm chí còn không tính là trò chuyện.

Đàm Vân Thư gửi chúc ngủ ngon và cô thỉnh thoảng đáp lại.

Cô không biết khi nào Đàm Vân Thư sẽ trở lại thủ đô, cô cũng không quan tâm. Chớp mắt đã đến thứ Sáu, ngày nghỉ sắp đến.

Tâm trạng của các nhân viên rất khác khi họ làm việc vào buổi sáng, mắt ai cũng sáng ngời chờ đợi kỳ nghỉ lễ ba ngày sắp tới. Chưa kể còn có các chế độ phúc lợi trong dịp Tết Đoan Ngọ do công ty ban hành. Phòng hành chính đã sớm đưa ra thông báo liên quan. Từng phòng ban đến phòng thu mua ở tầng 13 để nhận hộp quà.

Sau cuộc họp buổi sáng, Phương Du đi lấy hai phần quà và quay lại, một phần quà thuộc về Thẩm Ánh Chi.

Sẽ không tốt nếu nhân viên lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng. Đây là Tết Đoan Ngọ đầu tiên mà Thẩm Anh tổ chức cho mọi người kể từ khi nhậm chức, kinh phí cũng cao hơn.

Phương Du đã biết trong hộp quà có những gì, cô đã lướt danh sách mua hàng, nhưng bây giờ khi mở hộp quà ra nhìn, cô không khỏi nhướng mày.

Không cần phải nói, bánh ú là thứ không thể thiếu. Ngoài ra, còn có chùy ngải cứu, bình nước du lịch, tinh dầu, mũ che nắng và phiếu mua hàng trị giá 200 nhân dân tệ.

Hào phóng hơn rất nhiều so với những hộp quà Tết Đoan Ngọ từng nhận được những năm trước.

Phương Du chụp ảnh và gửi lên vòng bạn bè.

Trong giờ nghỉ trưa, Tề Vận ngồi đối diện Phương Du cũng đang bàn về chuyện này: "Theo nhóm chat trong giới tài chính, nhân viên của các công ty khác đều rất hâm mộ. Họ nói không ngờ Thẩm tổng lại quá hào phóng, trong hộp quà đều là hàng hiệu. Ồ, của Tập đoàn khách sạn Quân Linh hình như cũng khá tốt, chị thấy người ta còn nói về chiếc quạt nhỏ nữa".

Là đang nói về công ty của Đàm Vân Thư?

Phương Du sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười không nói gì.

Tề Vận cũng đã quen với phản ứng của cô, nói: "Nhưng trợ lý Phương à, chị có một thắc mắc."

"Chuyện gì ạ?"

Tề Vận đặt đũa xuống, hạ giọng, sợ bị người khác nghe thấy: "Về chuyện chị nói lần trước đó, không phải là để kích thích quan hệ giữa em với đối tác mập mờ của em sao? Bây giờ sao rồi? Tiến triển đến đâu rồi? Chị đang đợi để biết nè."

"Thất bại rồi chị." Vốn là bịa đặt, nhưng khi Phương Du nói ra lời này, vẻ mặt cũng lộ ra chút tiếc nuối.

Tề Vận: "A..."

Một giây tiếp theo, Tề Vận còn chưa kịp biểu đạt gì, cằm đã hướng về một phía: "Sao Đàm tổng lại đến đây? Đồ ăn ở căng tin của chúng ta ngon như vậy sao?"

Phương Du nghe vậy, sắc mặt cứng đờ trong giây lát, sau đó tiếp tục ăn.

Đàm Vân Thư đã trở về từ Liễu Thành.

"Cậu mới từ Liễu Thành trở về đã chạy thẳng đến nhà ăn của tôi. Tôi thực sự rất ấn tượng với cậu." Thẩm Ánh Chi phàn nàn ở bên cạnh Đàm Vân Thư, "Đã thứ sáu rồi, cậu ráng chịu đựng một chút không được sao?"

"Sẽ chết." Đàm Vân Thư nói mà không hề thay đổi sắc mặt.

Thẩm Ánh Chi: "..."

Cô chọc vào vai Đàm Vân Thư, nói: "Phương Du là cánh tay phải của tôi. Đừng làm phiền công việc của cô ấy, nếu không cậu sẽ không yên với tôi đâu."

Chỉ cần làm việc với Phương Du hơn một tháng, Thẩm Ánh Chi đã phải công nhận năng lực làm việc của Phương Du.

Cô có thể thay người khác làm trợ lý cho mình, nhưng trong số những người cô từng quan sát trước đây, không ai có thể làm tốt mọi việc như Phương Du. Công việc luôn được hoàn thành ở mức độ rất cao. Phương Du là một cấp dưới rất giỏi, Thẩm Ánh Chi hoàn toàn rút lại những suy nghĩ trước đây của mình.

"Tôi không có." Đàm Vân Thư không dám liếc nhìn bóng lưng Phương Du, nàng cũng biết Phương Du sẽ không quay đầu lại, nhưng chỉ riêng điều này cũng đủ để nàng yên tâm.

Thẩm Ánh Chi: "Tốt nhất nên như vậy."

Phương Du không nghe được cuộc trò chuyện của họ, sau khi ăn xong, cô trở lại văn phòng và ngồi xuống. Cô nhìn lên trần nhà vài giây rồi lấy điện thoại ra và mở hộp trò chuyện với Đàm Vân Thư.

Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở chữ "Ngủ ngon" do Đàm Vân Thư gửi tối qua, khi kéo lên, nàng cũng không nói với cô rằng nàng sẽ quay lại.

Không quan trọng.

Phương Du thoát ra, tin nhắn của Tiết Dịch vừa lúc gửi tới.

Tiết Dịch: [Tiểu Du, tôi vẫn đang nghĩ về bánh ú.]

Tiết Dịch: [Nhưng nếu bất tiện thì đừng miễn cưỡng.]

Sau chuyện lần trước, Tiết Dịch cũng gửi tin nhắn cho cô, nhưng bầu không khí không còn tự nhiên như trước, hay thực tế là chưa bao giờ đủ tự nhiên.

Bây giờ, nhận được tin nhắn của Tiết Dịch, cô chớp mắt, suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: [Không có gì bất tiện, nguyên liệu đã mua xong, nhóm Tiểu Sương cũng đang đợi.]

Không nên để Tiết Dịch cảm thấy cô ấy là người đặc biệt đối với cô. Đây là một trong những phương châm mà Phương Du dùng để lịch sự từ chối, để duy trì mối quan hệ của họ trong phạm vi tình bạn.

Tiết Dịch: [Được rồi.]

Tiết Dịch: [Tối mai tôi đến lấy được không? Tối mai tôi rảnh.]

Là một ca sĩ nổi tiếng, cô ấy đã từng biểu diễn tại những dịp lễ như thế này và lần này cô sẽ biểu diễn trực tiếp trên đài truyền hình.

Phương Du: [Được.]

Hai người hẹn giờ gặp nhau, cuộc trò chuyện kết thúc.

Vẫn phải tăng ca một tiếng vào buổi tối, khi cô ra khỏi tòa nhà, những đám mây đầy màu sắc vẫn lơ lửng ở phía chân trời, không trôi đi quá nhanh.

Phương Du xách hộp quà đi đến lối vào tàu điện ngầm.

Về cơ bản, các công ty trong giới tài chính sẽ đưa ra các phúc lợi cho Tết Đoan Ngọ. Hiện tại có không ít người đang nghỉ lễ, về cơ bản, mọi người đều đang cầm một hộp quà trên tay. Từ hộp quà có thể biết họ có đến từ cùng một công ty hay không.  Đợi đến khi lên tàu điện ngầm, cảnh tượng còn hoành tráng hơn.

Tuy nhiên, trước khi đến gần lối vào ga  tàu điện ngầm, cô đã nhìn thấy Đàm Vân Thư đứng ở một bên, và cả chiếc xe màu đen của Đàm Vân Thư.

Phương Du nâng kính lên, chậm rãi đi tới.

Giờ cao điểm tan sở đã trôi qua, không còn nhiều người như lúc sáng, khoảng cách giữa hai người cũng gần hơn rất nhiều.

Tóc của Đàm Vân Thư được bới lên, vài sợi đung đưa trong gió. Nàng nói: "Tôi trở lại rồi, Phương Du."

"Ừ." Phương Du gật đầu.

Đàm Vân Thư lại mở miệng: "Tôi đưa..."

"Không cần." Phương Du bình tĩnh nói: "Tôi đi tàu điện ngầm về."

Đàm Vân Thư kiên nhẫn nói: "Tại sao? Hiện tại không có kẹt xe, đi xe hơi sẽ thoải mái hơn nhiều."

Phương Du lựa chọn không trả lời.

Bây giờ cô có thể "làm " gì cũng được. Đi tàu điện ngầm thật sự không thoải mái, nhưng cô chỉ không muốn những kỳ vọng của Đàm Vân Thư trở thành hiện thực. Nếu không thì trò tiêu khiển của cô và phần thưởng dành cho Đàm Vân Thư có gì khác biệt?

Thế là Phương Du bước lên thang cuốn đi xuống.

Tám giờ rưỡi, Phương Du trở về nhà.

Cô bực bội uống nửa ly nước, rồi ngay lúc đó có tiếng gõ cửa.

Cô đi tới mở cửa, nghe thấy Phù Sương nói: "Tiểu Du, tôi nhớ ra rồi!"

"Ừm?"

"Tôi vừa nhìn thấy Đàm tổng đậu xe bên đường, cậu có nhớ không? Đó là Đàm tổng!" Phù Sương nói với giọng ngạc nhiên, "Trời ơi! Công ty của cô ấy phá sản rồi à? Nghèo đến mức phải đi làm tài xế xe công nghệ"

***

Tác giả có điều muốn nói

Tiểu Du:? Cậu có thể đoán được một ca khó như vậy

Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play