Tin nhắn của Tiết Dịch hiện lên ở góc trên điện thoại, Phương Du cũng nhìn thấy, nhưng cô không lo lắng việc Đàm Vân Thư có nhìn thấy hay không.

Đây là điện thoại của cô, bạn bè của cô, vòng kết nối của cô.

Chỉ là trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì. Tình cờ gần đến lúc ông bà phải nghỉ ngơi, nên cô nói "chúc ngủ ngon" ngay lúc đó.

Đàm Vân Thư ở một bên cũng mỉm cười và nói những lời tương tự, vẻ mặt cũng không thay đổi, nàng chúc họ luôn khỏe mạnh.

Kết thúc cuộc gọi video, Phương Du cũng chưa vội trả lời tin nhắn của Tiết Dịch, cô quay đầu lại nhìn Đàm Vân Thư, mở rộng lòng bàn tay và nói với giọng điệu như đang bàn công việc: "Trả đồ cho tôi."

Đang đề cập đến chiếc quạt nhỏ.

Đàm Vân Thư đặt chiếc quạt nhỏ lên, đầu ngón tay của nàng cố ý gõ nhẹ vào lòng bàn tay Phương Du, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

"Ừm."

Cuộc gọi video chỉ kéo dài vài phút, người ở quảng trường vẫn chưa giải tán hoàn toàn, còn lại rất nhiều người, vẫn rất huyên náo, có tiếng trẻ con reo hò. Thiết bị âm thanh tạm thời được chuyển về phía trung tâm mua sắm. Mọi chuyện xảy ra đêm nay giống như một giấc mơ, nhưng là giấc mơ của rất nhiều người.

Đàm Vân Thư đã cầm chiếc quạt nhỏ này quá lâu, khiến nó bị nhiễm nhiệt dư.

Phương Du bỏ lại vào túi, chỉ là hơi ấm dường như đọng lại trong lòng bàn tay cô, các đốt ngón tay co lại. Sau đó cô lặng lẽ nắm chặt điện thoại di động trong tay, cố gắng sử dụng nhiệt độ của điện thoại để giải tán hơi ấm này.

Tất cả những điều này đều thu vào mắt Đàm Vân Thư, lông mi của nàng hạ xuống.

Thẩm Ánh Chi vừa nói chuyện xong với quản lý, bước tới cười nói: "Đi thôi. Chúng ta đi chụp ảnh với Tiết Dịch, hiện tại cô ấy đang ở phòng nghỉ trong trung tâm mua sắm."

Cô nhướng mày: "Đã hợp tác cùng nhau, sao có thể không chụp chung một bức ảnh?"

Phương Du biết thủ tục này, đó là lý do cô không vội rời đi. Hiện tại nghe lời đề nghị của Thẩm Ánh Chi, cô mỉm cười đứng dậy: "Cảm ơn, Thẩm tổng."

Cho dù mối quan hệ giữa Thẩm Ánh Chi và Đàm Vân Thư có tốt đến đâu, quan điểm của cô với Thẩm Ánh Chi sẽ không thay đổi vì Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư lại đeo khẩu trang vào. Sau khi nghe xong, tâm trạng nàng có hơi lạnh lẽo, nhưng vẫn gật đầu tán thành.

Người quản lý đến chỗ họ, dẫn họ vào trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại Lâm Lí ở Thủ đô khai trương sớm hơn nhiều năm so với ở Liễu Thành, nhưng kiến ​​trúc thiết kế không hề lỗi thời. Vì buổi biểu diễn tối nay của Tiết Dịch, các cửa hàng rất náo nhiệt, có nhiều người vào đi dạo xung quanh. Khu vực nghỉ ngơi nằm ở tầng ba, hơi khuất, người không phận sự miễn vào.

Tuy nhiên trung tâm thương mại rất rộng, đi bộ băng qua quảng trường cũng phải mất một lúc.

Người quản lý đã quen thuộc với trung tâm thương mại, nhanh chóng dẫn họ đến khu vực nghỉ ngơi, văn phòng riêng của ông ấy cũng ở đây.

Căn phòng sáng sủa, hình ảnh của họ phản chiếu trên nền gạch lát sàn.

Người quản lý mở cửa phòng nghỉ, nơi có vài nhân viên đang chụp ảnh cùng Tiết Dịch, nụ cười của mọi người đều rạng rỡ, vẻ mặt phấn khích không kiềm chế được.

Khi nhìn thấy người quản lý, Phương Du cùng những người khác, họ lập tức kiềm chế lại.

"Tiết lão sư." Thẩm Ánh Chi với tư cách người chủ trì, bước tới đưa tay ra trước, nói: "Lần hợp tác này rất vui vẻ."

Tiết Dịch vẫn đang ôm bó hoa, cô mỉm cười nhẹ, dùng tay còn lại bắt tay, vẻ mặt dịu dàng: "Nếu không phải Thẩm tổng cho tôi cơ hội này, tôi gần như quên mất cảm giác khác trên đường phố là như thế nào. May mắn thay nó vẫn giống như trong ký ức tôi."

Hai người buông tay ra, Tiết Dịch nhìn Phương Du, hơi nhướng mày với Phương Du. Sau đó cô bắt gặp ánh mắt Đàm Vân Thư, cô thoải mái gật đầu với Đàm Vân Thư, xem như một lời chào.

Đàm Vân Thư cũng gật đầu, giữa hai người không có giao tiếp không cần thiết, nhưng ánh mắt nàng không khỏi di chuyển xuống, rơi vào bó hoa trong ngực Tiết Dịch.

Hai tin nhắn nàng vô tình nhìn thấy nói lên rất nhiều điều.

Đầu tiên, Phương Du và Tiết Dịch đã thêm WeChat vào đêm concert ở Thủ đô. Nếu họ đã thêm trước đó và có mối quan hệ tốt đẹp, thì ngay từ đầu Phương Du lẽ ra phải nhận được yêu cầu giúp đỡ băng vệ sinh, không cần quay lại lần nữa.

Thứ hai là Phương Du biết Tiết Dịch thích hoa sen, điều này có thể là do tính chất công việc của Phương Du. Tổng trợ lý phải quan tâm đến rất nhiều khía cạnh. Trong đó có cả việc đặt các bữa ăn dựa theo khẩu vị của khách hàng. Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi hoa được đặt dựa trên sở thích của khách mời. Chưa kể Tiết Dịch còn là người nổi tiếng, sở thích của cô ấy dễ dàng tìm thấy trên mạng.

Điều nàng quan tâm là Tiết Dịch gọi cô là "Tiểu Du*".

*Trong tin nhắn chương 54 Tiết Dịch lại đổi thành từ Du trong "vui vẻ", khác với mấy chương trước.

Đàm Vân Thư biết cái tên Tiểu Du, nàng đã thấy trên thẻ mô hình* của Phương Du. Sau này khi Phương Du xóa và chặn nàng, rất nhiều lần nàng đã lấy thẻ này ra để ngắm.

*模卡 hay "mô ca": không tìm được nghĩa tiếng Việt, có thể là thẻ nhân viên.

Vậy Tiết Dịch cũng đã nhìn thấy thẻ mô hình của Phương Du rồi sao?

Đàm Vân Thư hạ mi xuống để che đậy cơn sóng trong lòng mình, khi ngước mắt lên lần nữa, nàng lấy dáng vẻ ôn hoà và thản nhiên.

Lúc này người quản lý lên tiếng: "Vậy chúng ta cùng nhau chụp ảnh kỷ niệm nhé?"

"Được."

Tuy nhiên, Đàm Vân Thư không tham gia, khuôn mặt nàng vẫn chưa lành hoàn toàn, chưa kể nàng không thuộc Thẩm Thị.

Trung tâm thương mại có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Anh ấy đã được điều động tới đây, hiện đang cầm máy ảnh và điều chỉnh ánh sáng để chuẩn bị làm việc. Anh ấy đã bận rộn chụp ảnh buổi biểu diễn ở quảng trường tối nay, sau đó sẽ đăng lên tài khoản chính thức của công ty và weibo.

Người quản lý sẽ không vắng mặt trong bức ảnh nhóm như vậy. Ông ấy và Phương Du đứng ở phía rìa, Thẩm Ánh Chi và Tiết Dịch ở giữa.

Đàm Vân Thư đứng yên phía sau nhiếp ảnh gia. Nàng nhìn bức ảnh trên màn hình, đôi mắt sâu thẳm.

Nhiếp ảnh gia đã nhấn nút chụp, rất nhiều bức ảnh đã lưu lại.

Sau khi kết thúc, Tiết Dịch mỉm cười và đưa ra lời mời: "Tôi có mang theo Polaroid*, nếu Thẩm tổng không phiền, chúng ta có thể chụp một vài bức ảnh cặp bằng Polaroid không? Sẽ dễ lưu giữ như một món quà kỷ niệm."

*Loại máy ảnh chụp lấy liền

"Chắc chắn rồi." Thẩm Ánh Chi bây giờ rất hâm mộ Tiết Dịch, cô ấy hát hay, nói chuyện dễ nghe, hướng xem xét này cũng chu toàn. Làm sao có thể từ chối một lời đề nghị như vậy?

Những nhân viên khác trong phòng nghỉ đều đi ra ngoài, trợ lý của Tiết Dịch từ trong túi xách lấy ra chiếc Polaroid.

Đàm Vân Thư nghe Tiết Dịch nói "chụp ảnh cặp", khóe môi không khỏi mím chặt, nàng muốn thả lỏng, nhưng khi quay người lại, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Phương Du, trái tim nàng chìm xuống từng chút một.

Khi đến lượt Phương Du chụp ảnh cùng Tiết Dịch, nàng gần như nín thở.

Đó không phải là ảo giác của nàng, Tiết Dịch rõ ràng đã thân thiết với Phương Du hơn rất nhiều.

Tuy nhiên Tiết Dịch lại tới hỏi nàng: "Tiểu thư này, cô có muốn chụp chung không?"

"Xin lỗi, khuôn mặt hiện tại của tôi không thích hợp lắm." Đàm Vân Thư chớp mắt, rất nhẹ nhàng tự chối.

Tổng cộng đã chụp bốn bức ảnh Polaroid, Thẩm Ánh Chi và Phương Du mỗi người giữ một bức có liên quan đến mình. Tiết Dịch giữ hai bức còn lại chụp chung với hai người. Đợi đến khi chụp đủ ảnh, điều này cũng có nghĩa là sự kiện tối nay đã đến hồi kết thúc.

Quảng trường không còn nhiều người nữa, xe cộ qua lại thông thoáng.

Tiết Dịch đến lúc rời đi.

Cô ấy vẫn ôm bó hoa trong lòng, mỉm cười nói "tạm biệt" với mọi người. Cô ấy nhìn Phương Du thật sâu, sau đó cùng trợ lý rời khỏi phòng nghỉ với tâm trạng thoải mái.

Phương Du liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, cô không nhận ra đã chín giờ rưỡi rồi, sau đó cô nhìn Thẩm Ánh Chi, cười nói: "Thẩm tổng, tôi về trước."

"Chúng ta cùng đi xuống đi." Thẩm Ánh Chi nói.

"Được."

Người quản lý mở cửa cho họ rồi đi theo phía sau, chỉ cần một quãng ngắn là đến lối vào thang máy.

Người trong trung tâm thương mại đã về bớt, nhưng vẫn có rất nhiều người.

Thẩm Ánh Chi nhìn cảnh này rất hài lòng. Cô cho Đàm Vân Thư xem tấm ảnh Polaroid của mình và Tiết Dịch rồi nói: "Không có gì để nói, thái độ của Tiết Dịch thật là tốt, việc kinh doanh có thể được đảo ngược."

"Thật sao?" Đàm Vân Thư bình tĩnh trả lời.

Điều nàng có thể hiểu rõ là hành vi của Tiết Dịch cũng giống như việc mời người trong công ty của Thẩm Ánh Chi bữa trà chiều, mục tiêu cuối cùng cũng chỉ vì Phương Du mà thôi.

Nàng muốn Phương Du ăn tráng miệng, trong khi Tiết Dịch muốn chụp ảnh với Phương Du là điều đương nhiên.

Đàm Vân Thư luôn có khứu giác nhạy bén ở vấn đề này, nàng cũng không đánh giá Tiết Dịch là "Thiện tra/Tốt xấu".

Bông hoa nào mà một ngôi sao lớn không thể có được?

Nghĩ đến đây, Đàm Vân Thư liếc nhìn Phương Du.

Phương Du đang trả lời tin nhắn của ai đó, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ.

Đàm Vân Thư mím môi.

Chẳng lẽ là Tiết Dịch sao? Hai lần gần nhất nàng nhìn thấy Phương Du mỉm cười khi nhắn tin với ai đó. Không phải đối phương đều là Tiết Dịch chứ?

Nàng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ cần đến mức này thôi, lồng ngực nàng như đã chạy xa hàng ngàn mét, khiến cả người cảm thấy khó chịu vì thiếu oxy.

Thẩm Ánh Chi cất tấm ảnh Polaroid vào trong túi, nhìn Phương Du, cười nhắc nhở: "Phương Du, cô đừng phấn khích đến mức không ngủ được nha. Ngày mai, chúng ta còn phải bàn công việc."

"Đừng lo, Thẩm tổng."

Giây tiếp theo, cửa thang máy mở ra.

Hơn một nửa thang máy đã có người đứng, họ vào là vừa đủ chỗ. Các nút ở tầng một và tầng hầm một đều được bấm.

*Trong truyện không dùng tầng trệt (hay tầng 0). Mình nhớ lúc ở Hà Nội thang máy cũng không có tầng 0 như Sài Gòn, nên các bạn miền Nam tự hiểu tầng 1 trong truyện là tầng trệt nha.

Chưa đầy mười giây, cửa thang máy mở ra, đã đến tầng một.

Phương Du bước ra ngoài cùng những người khác.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Đàm Vân Thư nói với bạn mình: "Tôi vẫn còn việc phải làm" rồi nàng đi theo cô ra ngoài.

Thẩm Ánh Chi không ngạc nhiên về điều này.

"Phương Du." Giọng nói của Đàm Vân Thư cất lên phía sau Phương Du, gọi tên cô.

Bước chân của Phương Du khựng lại, quay người: "Đàm tổng có chuyện gì khác à?"

"Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu."

"Cái gì?"

"Nếu cậu không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không có vấn đề gì." Đàm Vân Thư cảm thấy khó khăn khi nói ra lời này, giống như phát ra từng từ một.

"Được, tôi biết rồi."

Có người đang nói cười đi ngang qua họ, nhưng giữa họ dường như không có dòng chảy nào cả, trì trệ không tiến lên.

Đàm Vân Thư mở miệng muốn nói thêm điều gì, nhưng Phương Du đã đi trước nàng một bước, nói: "Nếu Đàm tổng không có việc gì khác, tôi sẽ..."

"Không, còn có chuyện khác." Đàm Vân Thư lập tức nói: "Tôi muốn nói với cậu về chuyện xảy ra trước đây."

Phương Du siết chặt điện thoại. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Đàm Vân Thư trong vài giây, cô gật đầu và nói: "Được."

Đàm Vân Thư tiến lên vài bước, đến cạnh cô, sự chênh lệch chiều cao 5 cm giữa hai người vẫn không thay đổi. Họ sánh bước cùng nhau ra khỏi trung tâm mua sắm,  trong môi trường sáng sủa như vậy không ai nói với ai một lời. Ánh sáng bên ngoài quảng trường vừa phải.

Đèn đường ảm đạm, người qua lại như thoi đưa dưới ánh đèn.

Trên đường phố xe cộ tấp nập, ở đài phun nước cách đó không xa có người reo hò, đèn neon nhấp nháy. Sự phồn hoa của Thủ đô có thể nhìn thấy khắp nơi.

Tốc độ của họ chậm lại.

Gió đêm thổi nhẹ nhàng, Phương Du vuốt ngược mái tóc ra sau trán, đi thêm một đoạn nữa, khi màn đêm trở nên dày đặc hơn, cô nói: "Đàm Vân Thư, nếu cứ đi như vậy, tôi sắp về đến nhà rồi." Cô dừng lại nửa giây và nói tiếp, "Nếu cô còn chưa nghĩ ra nên nói gì, tôi nghĩ không cần phải đi xa hơn nữa, tàu điện ngầm đã ở rất gần rồi, tôi có thể trực tiếp về nhà."

"Tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn của Tiết Dịch." Giọng nói của Đàm Vân Thư vang lên, lời nói thận trọng.

Nàng thật sự chỉ vô tình nhìn thấy.

Phương Du dừng lại, cô quay lại nhìn Đàm Vân Thư, hỏi với vẻ bối rối: "Vậy à?"

"Đêm đó tôi cũng tình cờ gặp được cô ấy, không ngờ hai người lại trở thành bạn bè." Đàm Vân Thư lặng lẽ nói: "Đó là điều tôi muốn nói."

Phương Du nghe những lời này, quay đầu qua một bên, nhìn sang hướng khác. Trong lúc nhất thời cô không biết mình vì tức giận hay không biết nói gì, khiến các khớp ngón tay siết chặt.

Một lúc sau, Phương Du nhìn lại nàng, bình tĩnh nói: "Đàm Vân Thư, vì cô đã cứu ông ngoại của tôi, tôi nghĩ gần đây thái độ của mình khá tốt." Cô tiến về phía trước, ngày càng đến gần Đàm Vân Thư hơn. Đôi mắt cô khóa chặt vào đôi mắt đang lộ ra của Đàm Vân Thư, đôi môi mấp máy, "Nhưng vẫn có một điều tương tự, tôi nợ cô, tôi đã cho cô thời hạn, còn cô thì sao? Bây giờ cô ở đây giả ngây giả ngốc là có ý gì? Và chính xác thì "trước đây" giữa chúng ta có nghĩa là gì? Tôi tin rằng cô biết điều đó rõ ràng hơn tôi."

Vừa nói, cô vừa giơ tay tháo khẩu trang của Đàm Vân Thư ra, dán mắt vào môi Đàm Vân Thư, hỏi: "Nhưng ba chữ đó khó nói ra từ miệng cô lắm sao, Đàm tiểu thư?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play