Ngày 25 tháng 1 năm 2025, tại Tây Thành, bầu trời trong xanh, gió nhẹ và nắng ấm.
Mọi việc đều thuận lợi.
Phương Du và Đàm Vân Thư ngủ đến 11:30 mới thức dậy.
Vì đêm qua quá phấn khích nên không thể ngủ được, cả hai chỉ tâm sự, ôn lại những chuyện đã qua, cảm thấy xúc động. Cuối cùng, họ cùng nhau ngắm ánh bình minh tại khách sạn, sau đó mới ngủ thiếp đi.
Lúc này, Đàm Vân Thư tiến tới và ôm lấy Phương Du, không nhịn được mà thở dài: "Cũng may mình đã quyết định tổ chức đám cưới vào lúc hoàng hôn, nếu không mấy tiếng này chẳng đủ để ngủ."
Phương Du bật cười: "Đúng vậy, tụi mình thật thông minh."
Cô vỗ nhẹ vào mông Đàm Vân Thư, nói: "Nhưng giờ cũng không thể lười biếng nữa, phải dậy ăn sáng, thay đồ, trang điểm, làm tóc và chụp hình nữa."
"Phương Du..."
"Hử?"
"Sao bao nhiêu ngày chờ đợi cuối cùng cũng đã đợi được đến hôm nay~~~" Đàm Vân Thư hát lên, âm thanh khi vừa thức dậy nghe mềm mại hơn bình thường.
Phương Du cười, hôn lên trán nàng: "Bé cưng mau dậy thôi, để còn hôn mình nữa."
Mười phút sau, cả hai ngồi trên ghế sofa, trao cho nhau một nụ hôn dài, sau đó mới sửa soạn đồ đạc rồi đi ăn sáng.
Tại nhà hàng khách sạn, Thẩm Ánh Chi đã ngồi sẵn ở đó.
Nhìn hai nhân vật chính của ngày hôm nay xuất hiện, nàng không nhịn được mà hỏi: "Hai người ngủ lúc mấy giờ vậy?"
"Hơn 7 giờ sáng." Đàm Vân Thư ngồi xuống đối diện cô ấy, "Ngắm bình minh xong mới ngủ, còn cậu thì sao? Sao giờ cậu mới ăn sáng?"
Thẩm Ánh Chi nhấp ngụm sữa, chậm rãi nói: "Trì Thiều cứ nằng nặc đòi chơi game cùng tôi, đã chơi dở mà cứ muốn chơi hoài, làm tôi tức đến nỗi gần như cả đêm không ngủ được."
Như Đàm Vân Thư từng nói, lần tiếp theo khi Trì Thiều về nước chính là để dự hôn lễ của họ.
Phương Du ngồi bên cạnh Đàm Vân Thư, giờ cô đã hoàn toàn quen với mối quan hệ giữa ba người: Đàm Vân Thư, Thẩm Ánh Chi và Trì Thiều. Dù Thẩm Ánh Chi là sếp nhưng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của họ.
Nghe Thẩm Ánh Chi nói vậy, Phương Du hỏi: "Giờ cô ấy vẫn chưa dậy à?"
"Ai mà biết được, chơi dở tệ luôn, sau này không thèm chơi với cậu ấy nữa."
Vừa dứt lời, giọng Trì Thiều đã vang lên ở gần đó, cô cười tươi, làn da rám nắng rất nổi bật so với mọi người. Cô bưng khay thức ăn đi tới, nói: "Cậu nói ai chơi dở vậy? Ai chơi màn đó đến mười lần vẫn không qua được?"
"Thế cậu qua được nhanh quá ha, cậu có tư cách gì nói tôi?"
Phương Du và Đàm Vân Thư trao nhau ánh mắt, lặng lẽ tập trung vào bữa sáng.
Khi Đàm Vân Thư và Trì Thiều quen biết nhau, Thẩm Ánh Chi còn đang du học tiến sĩ ở nước ngoài. Đến khi Trì Thiều ra nước ngoài du lịch, Thẩm Ánh Chi lại trở về nước. Vì thế, hôm qua là lần đầu tiên hai người này gặp nhau.
Vậy mà chỉ sau một đêm, dường như mối quan hệ của hai người đã rất tốt, còn có thể chê bai nhau chơi game dở.
Vài phút sau, Phù Sương và Đường Bán Tuyết cũng đến nhà hàng, ngồi cùng bàn nhập hội.
Thẩm Ánh Chi lập tức kinh ngạc: "Chúng ta có phải đều là những kẻ lười không vậy?"
Phù Sương lắc đầu, cười nói: "Xin lỗi Thẩm tổng, tôi với Bán Tuyết đến ăn trưa."
"Ha ha ha."
Đám cưới này không mời quá nhiều người, tổng cộng khoảng hơn chục người, nhưng số lượng khách chưa bao giờ là điều quan trọng.
Quan trọng là mọi người đều có mặt để chúc mừng họ.
Sau khi ăn trưa xong, Phương Du đưa Đàm Vân Thư đi gặp Phương Cần.
Trong dịp đặc biệt như thế này, Phương Cần đương nhiên sẽ có mặt, thậm chí còn có cả ông bà ngoại. Tuy hai người đã cao tuổi, nhưng sức khỏe vẫn còn tốt, Đàm Vân Thư vẫn lo lắng có gì bất trắc, nên đã mời bác sĩ riêng đi theo suốt hành trình.
Ba người lớn dậy sớm hơn họ, đã ăn xong bữa trưa và đang ngồi trò chuyện trên băng ghế gần hồ nhân tạo của khách sạn.
Họ đang nhắc lại kỷ niệm hồi nhỏ của Phương Du, chớp mắt một cái, đến lúc kết hôn rồi.
Ở phía đối diện, Lương Bái đang cầm cần câu, còn vợ anh ấy thì ngồi bên cạnh. Hai người đang câu cá.
Dường như không câu được gì, Lương Bái lại bị mắng.
"Tiểu Du, Tiểu Thư." Phương Cần thấy hai người liền vẫy tay, khóe mắt bà híp lại vì cười.
Phương Du nắm tay Đàm Vân Thư, bước tới: "Mẹ, ông ngoại, bà ngoại."
Cô cúi xuống hỏi: "Mọi người ở đây thế nào? Ăn uống có quen không?"
"Yên tâm đi con."
Đàm Vân Thư mỉm cười, dù có chút căng thẳng nhưng vẫn mở lời gọi theo: "Mẹ, ông ngoại, bà ngoại."
Ba người lớn nhìn nàng, đồng loạt đáp lại.
Không khí thoải mái hơn, Phương Cần vẫy tay: "Hai đứa đi lo công chuyện đi, tụi con còn nhiều việc phải làm, mẹ và ông bà chỉ ngồi đây trò chuyện thôi. Thời tiết Tây Thành đẹp thật, chứ giờ ở Liễu Thành lạnh chết đi được."
"Dạ."
Họ quả thực còn rất nhiều việc phải làm.
Sau khi chào hỏi Lương Bái và vợ anh ấy, Phương Du và Đàm Vân Thư đi thay váy cưới.
Váy cưới của họ không quá cầu kỳ, được may đo vừa vặn, làm từ chất liệu satin cao cấp, kiểu dáng có chút khác biệt nhưng rất thanh thoát, nhẹ nhàng, đơn giản mà tinh tế. Thiết kế ôm gọn lấy cơ thể, tôn lên vẻ đẹp thanh lịch và thoát tục.
Trước đó, khi thử váy, tất cả bạn bè đều bỏ phiếu chọn hai chiếc váy này.
Chúng thật sự rất hợp với họ.
Giờ đây, họ đã thay váy cưới, mỗi người ngồi vào phòng trang điểm riêng.
Không thể ngồi chung, nếu không họ sẽ không giữ được cảm xúc, làm ảnh hưởng đến quá trình trang điểm.
Phương Du có Phù Sương và Đường Bán Tuyết làm phù dâu. Cả hai đã mặc lễ phục đến, cũng có chuyên gia trang điểm riêng cho họ. Đường Bán Tuyết, một blogger làm đẹp, hôm nay chỉ muốn nghỉ ngơi.
Nữ nhiếp ảnh gia bấm máy liên tục.
Phương Du nhìn vào gương, trên cổ cô là sợi dây chuyền mà Đàm Vân Thư tặng, tai đeo khuyên tai do Đàm Vân Thư mua. Ban đầu cô định tự mua trang sức, nhưng Đàm Vân Thư nói rằng nàng sẽ đeo bộ ngọc trai Úc cô tặng, vậy nên cô cũng phải đeo bộ trang sức mà nàng tặng.
Lý do này không thể phản bác, và giờ đây, những món trang sức ấy phát huy tác dụng, khiến cô trông khác biệt hẳn so với ngày thường.
Chuyên gia trang điểm nhìn cô đầy hài lòng, trong lòng thầm cảm thán không biết sao cô lại có làn da và gương mặt quá đẹp như vậy?
Vẻ đẹp thuần khiết nhưng lại pha chút quyến rũ trưởng thành, hài hòa một cách hoàn hảo.
Khi tóc cũng đã được tạo kiểu xong, Phương Du cảm ơn chuyên gia trang điểm và làm tóc, đưa thêm phong bì cảm ơn, rồi cùng hai người bạn chụp ảnh.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa.
Đàm Vân Thư đứng ở cửa, mỉm cười. Bên cạnh nàng là Thẩm Ánh Chi và Trì Thiều, cả hai cũng là phù dâu.
Nhiếp ảnh gia tiếp tục bấm máy, ghi lại khoảnh khắc này.
Đàm Vân Thư chìa tay ra, nụ cười không thể giấu nổi. Nhìn Phương Du, nàng không hiểu sao lại muốn khóc, may mà cố gắng kiềm lại, nói: "Đi với mình, Phương Du."
"Được." Phương Du mỉm cười, đặt tay vào tay nàng.
Tay còn lại giữ váy, cùng nhau bước về phía cuối hành lang.
Bốn phù dâu đi theo sau, giả vờ khoa trương giơ tay ra làm như bảo vệ hai người, khung cảnh lúc đó có vẻ hơi "hỗn loạn", nhưng mọi người đều cười rất tươi. Nhiếp ảnh gia tranh thủ chụp lại khoảnh khắc đó.
Bãi cỏ xanh tươi, cách bài trí hoa tươi rất tinh tế.
Phần lớn hoa đều được vận chuyển từ trang viên Đàm gia. Đàm Vân Thư thực sự đã mang hết hoa của mẹ nàng đến, thậm chí còn gửi thiệp mời cho mẹ mình, nhưng đúng như dự đoán, bà không đến.
Đám cưới chỉ tổ chức một lần trong đời, nên cả hai đã dành rất nhiều tâm huyết cho nó.
Hầu như tất cả đều do họ tự thiết kế, mang đậm cảm xúc và sự sáng tạo của họ. Ví dụ như bức tường hoa hình con cá và đám mây hòa hợp với nhau.
Cách trang trí không quá xa hoa, nhưng lại toát lên vẻ đẹp thuần khiết.
Phương Du và Đàm Vân Thư chụp rất nhiều ảnh, trong đó có ảnh hai người tựa trán vào nhau, chạm mũi, hoặc hôn nhẹ lên khóe miệng. Nhưng da mặt của Phương Du mỏng hơn, đôi tai cô không biết từ lúc nào đã đỏ ửng.
"......" Phương Du lườm nàng một cái, vỗ nhẹ vào vai nàng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng gương mặt Đàm Vân Thư thật sự không có khuyết điểm. Khi nhìn gần như vậy, dù Phương Du đã quen thuộc với nhan sắc của nàng, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.
Như thể từ "diễm lệ" được tạo ra để miêu tả nàng vậy.
Nhiếp ảnh gia vừa chụp vừa kêu lên: "Đúng rồi! Đúng rồi! Như vậy đó! Đẹp quá đi thôi!"
Lúc 6 giờ rưỡi, hoàng hôn buông xuống.
Ánh tà dương dịu dàng và ấm áp, trải lên khung cảnh đám cưới một lớp lụa vàng óng ả, trông như một bức tranh sơn dầu rực rỡ sắc màu.
Những chiếc ghế trắng được xếp ngay ngắn, một con đường phủ đầy cánh hoa dẫn đến lễ đường.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương hoa ngọt ngào, những quả bóng bay phất phơ trong gió.
Mọi thứ đều tràn ngập sự ấm áp và lãng mạn.
Đám cưới này không có MC hay người chứng hôn.
Phương Du và Đàm Vân Thư, tay trong tay, tiến về phía lễ đường qua cổng hoa giữa ánh hoàng hôn, dưới nền nhạc đang chơi bởi dàn nhạc được mời riêng.
Trong mắt họ phản chiếu những vòng sáng màu vàng, bóng của họ kéo dài trên nền đất.
Khi cả hai đứng lại đối diện với người thân và bạn bè, Đàm Vân Thư nhận lấy chiếc micro từ Thẩm Ánh Chi, mỉm cười nói: "Chuyên ngành đại học của tôi là phát thanh và dẫn chương trình, nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi chưa từng dẫn bất kỳ chương trình nào. Cho đến hôm nay, tôi sẽ dẫn chương trình cho đám cưới của mình và Phương Du, không phải đây thật phù hợp với chuyên ngành của tôi sao?"
Mọi người phía dưới bật cười, Phương Du cũng nhìn nàng cười.
"Cậu còn nhớ không? Phương Du."
"Nhớ gì?"
"Mình đã dẫn chương trình một cuộc thi mà cậu đã tham gia vào tháng 9 năm hai đại học. Khi thầy của khoa cậu đến lớp mình nhờ giúp đỡ vì MC bị ốm, mình đã nghĩ, nếu cậu cũng tham gia cuộc thi này thì tốt biết bao. Và rồi, mình thực sự thấy tên cậu trong danh sách thi."
"Mình đã từng nói rằng mình luôn thích cậu trước cả cuộc thi đó, trái tim mình luôn thuộc về cậu rồi, chỉ là lúc đó mình chưa nhận ra."
"Nhưng từ giờ trở đi, mình sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa."
"Mình sẽ nắm chặt tay cậu, mãi mãi ở bên cạnh cậu, cùng cậu bước tiếp. Cho dù cậu đã biết mình yêu cậu rất nhiều, mình vẫn muốn dùng cả đời này để nói đi nói lại cho cậu biết mình yêu cậu nhiều đến nhường nào."
Cảm xúc thật khó kiểm soát, nước mắt của Đàm Vân Thư bắt đầu lăn dài khi nói lời này.
Trong chừng ấy năm, họ đã bỏ lỡ quá nhiều.
Phương Du cũng cười trong nước mắt, cô đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nói: "Đừng khóc nữa, Đàm Vân Thư."
"Rất khó." Nhưng trong khoảnh khắc này, khóc không phải là điều đáng xấu hổ.
Phương Du cười dịu dàng: "Có người từng nói, kết hôn với người mình yêu giống như giành được một chiến thắng vang dội, vậy bây giờ mình là vị tướng quân oai hùng nhất."
Nước mắt của Đàm Vân Thư vẫn tiếp tục rơi, nàng không nhìn rõ mặt Phương Du, nhưng nàng có thể nghe thấy sự rung động trong tim mình.
"Cậu biết không? Nếu dùng một từ để miêu tả cậu hôm nay, đó là "đẹp". Nếu hai từ thì là "rất đẹp"."
"Nếu ba từ sẽ là "Mình yêu cậu"."
Giọng Phương Du nghẹn ngào, cô tiếp tục: "Mình thực sự... yêu cậu nhất, Đàm Vân Thư. Mình sẽ yêu cậu mãi mãi."