Căn phòng có vị trí rất tốt, có thể nhìn thấy hoàng hôn dịu dàng ngoài cửa sổ mà không bị cản trở.
Trong suốt gần một tháng qua, họ chia sẻ với nhau về thời tiết hàng ngày, nhưng vì lệch múi giờ hai tiếng, hoàng hôn của Phương Du luôn đến sớm hơn.
Khi đó, Đàm Vân Thư thường nói: "Tụi mình có thể ngắm hoàng hôn hai lần", như một cách để làm dịu nỗi nhớ nhung của họ.
Giờ đây, cuối cùng có thể cùng nhau ngắm hoàng hôn, phía xa xa còn có ánh hào quang. Rõ ràng mọi thứ đều rất tốt, không còn chênh lệch múi giờ, không còn khoảng cách, người mà mình nhớ nhung đang ở bên cạnh.
Nhưng bầu không khí giữa họ lại trở nên căng thẳng, cảm giác vui vẻ trong lòng cũng biến mất không dấu vết.
Phương Du mím chặt môi, cô nhìn vầng ánh sáng vàng trong mắt Đàm Vân Thư, không né tránh ánh mắt nhau.
Chỉ là hơi thở trở nên khó khăn.
Không nghi ngờ gì, giọng điệu chất vấn của Đàm Vân Thư không hề kịch liệt thậm chí còn có thể nói là dịu dàng, nhưng vẫn khiến Phương Du cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vì cô đã dự đoán được kết quả này.
Nhưng dự đoán là một chuyện, khi đối mặt lại là một chuyện khác.
Có lẽ sau vài phút im lặng, đôi môi của Phương Du mới cử động khó khăn, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Cậu đã rất mong chờ gặp mình, mình không muốn cậu nghĩ đến việc lại chia xa ngay khi mới gặp lại, mình muốn cậu vui vẻ một chút, Đàm Vân Thư."
"Bây giờ cậu thông báo thì sao? Cậu có nghĩ đến cảm giác của mình lúc này không?" Mắt của Đàm Vân Thư lại đỏ lên, giọng nói cũng run rẩy: "Bây giờ là sáu giờ rưỡi, cậu nói với mình chuyến bay của cậu là lúc hai giờ sáng. Tại sao không để lúc mười giờ hãy cho mình biết cậu sẽ đến sân bay? Như vậy mình có thể hạnh phúc thêm ba tiếng nữa."
Phương Du quỳ xuống ôm lấy nàng, giọng rất nhỏ: "Xin lỗi..."
Đàm Vân Thư thả tay dọc hai bên, không lập tức bế cô lên và ôm như trước đây. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm hoàng hôn, giọng nói có phần trầm ngâm: "Mình nghĩ điều này không phải lý do quan trọng nhất, mà là cậu nghĩ mình sẽ không ủng hộ cậu ở lại Úc thêm một tháng rưỡi nữa, vì nỗi nhớ nhung của mình đã tạo áp lực cho cậu, đúng không? Cậu vừa nói rằng mình rất mong gặp lại cậu, tất cả đều là do mình."
Phương Du lập tức phủ nhận: "Mình không nghĩ thế, Đàm Vân Thư."
"Không, cậu đã nghĩ thế."
"Thật sự không phải vậy." Phương Du buông tay ra, một lần nữa nhìn vào mắt nàng, chóp mũi cảm thấy chua xót: "Tại sao cậu lại hiểu lầm mình? Cậu nghĩ thế làm mình rất đau lòng."
"Mình được cậu thông báo thì không đau lòng sao?"
"Khi nhìn thấy cậu kéo vali nhỏ, mình đã đoán được một chút, mình lại tự an ủi rằng có khi cậu nhờ đồng nghiệp mang đồ đạc về giúp, cậu chỉ đang nóng lòng gặp mình... Nhưng cuối cùng thì mình chỉ đang tự lừa dối bản thân."
"Nhưng nếu nói qua điện thoại, mình sẽ không thể ôm cậu khi thấy cậu buồn, ít nhất bây giờ mình có thể ôm cậu, Đàm Vân Thư."
Phương Du nói xong, bất lực ngồi xuống bên cạnh, cố không để nước mắt rơi ra.
Cô quay mặt đi, những giọt lệ chỉ chực chờ rơi xuống nơi khóe mắt phản chiếu ánh hoàng hôn, cô thở ra một hơi, nói thêm: "Mình không thể thay đổi suy nghĩ của cậu, cậu muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi."
"Chẳng lẽ mình là người duy nhất buồn bã khi nhận được tin tức như vậy?" Đàm Vân Thư lại hít sâu, giọng nói nhẹ nhàng một cách vô thức: "Bên cạnh đó, chẳng lẽ mình không cảm thấy xót cho cậu khi phải bay đi bay về tận ba bốn chục tiếng sao? Phương Du."
Phương Du khịt mũi, không nói được gì.
Không phải lúc nào cũng có chuyến bay thẳng giữa Thủ Đô và Sydney, lần này cô phải quá cảnh ở một thành phố khác, mất hơn hai mươi tiếng mới đến nơi. Chuyến bay thẳng lúc hai giờ sáng cũng phải bay hơn mười tiếng.
Bầu không khí dường như đã dịu xuống, không còn căng thẳng như trước.
Đàm Vân Thư ngồi sát bên Phương Du, nàng nhìn khuôn mặt Phương Du, ngón tay từ từ đến gần hơn, cho đến khi nắm lấy tay Phương Du, nắm chặt hơn.
Giây tiếp theo, môi nàng hơi hé ra, hỏi: "Chẳng phải cậu nói muốn ôm mình sao? Sao lại ôm có chút xíu vậy?"
"......"
Nước mắt của Phương Du không thể kìm được nữa mà rơi xuống, trong suốt như pha lê và nóng bỏng, cô nhìn Đàm Vân Thư, trầm giọng hỏi: "Đàm Vân Thư, tại sao cậu lại hiểu lầm mình? Trong mắt cậu, mình là người như vậy sao?" Cô tiến lại gần hơn, ôm chặt lấy Đàm Vân Thư, giọng nghẹn ngào: "Là lỗi của mình khi bây giờ mới thông báo cho cậu, nhưng mình thật sự chỉ muốn nói trực tiếp với cậu, bằng cách này có thể an ủi cậu rằng mọi chuyện không sao, cũng như tự an ủi bản thân, chỉ là một tháng rưỡi thôi mà... Hơn nữa, lần này trở về do Úc bây giờ rất lạnh, lạnh đến nỗi mình không quên mất hơi ấm của cậu. Ba bốn chục tiếng bay cũng không thành vấn đề, mình không quan tâm. Mình chỉ muốn gặp cậu, Đàm Vân Thư, mình muốn nghe cậu nói chuyện trực tiếp với mình, muốn ôm cậu và hôn cậu, muốn nhìn thấy cậu đeo ngọc trai Úc mà mình đã mua cho cậu. Mình rất tham lam, nghĩ đến rất nhiều thứ, chỉ là thời gian có hạn, có những điều phải đợi đến khi mình trở lại lần sau mới làm được. Cậu không thể hiểu lầm mình, Mình chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó."
Đàm Vân Thư ôm lấy Phương Du đầy yêu thương, lắng nghe những gì cô nói khiến nàng cảm thấy trái tim mình cũng đang tan vỡ theo, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi, Phương Du, mình không nên suy đoán như thế. Tuy nhiên mình vẫn hy vọng cậu có thể bàn bạc với mình, bằng cách này cậu có thể nghe thấy sự ủng hộ trực tiếp từ mình. Bởi vì mình biết sự nghiệp rất quan trọng với một người. Nếu mình không có tham vọng trong sự nghiệp, mình cũng sẽ không đạt được như hôm nay, nên mình luôn hiểu và ủng hộ cậu. Dù sao đi nữa chỉ cần cậu quay đầu lại, mình chắc chắn luôn ở phía sau cậu."
"Mình không muốn bị cậu thông báo, không muốn là người cuối cùng biết chuyện, không muốn bị đứng bên ngoài thế giới của cậu, Phương Du."
Liền ba lần "không muốn" làm cho mắt Phương Du mờ đi vì nước mắt, cô nhìn vào mắt Đàm Vân Thư một lần nữa, gật đầu nhẹ: "Được, mình biết rồi."
Đàm Vân Thư lại đưa tay lên lau nước mắt cho cô, cảm thấy đau lòng: "Sao cậu khóc nhiều thế này? Áp lực công việc có lớn lắm không?"
"Một chút."
"Cậu nói "một chút" thì chắc chắn không phải chỉ là một chút, giống như lần trước khi cậu bị thương ở chân, rõ ràng rất đau mà cậu cũng chỉ nói không sao."
Phương Du nắm lấy tay nàng, dùng má mình cọ vào lòng bàn tay mềm mại và ấm áp của nàng, không phủ nhận lời nàng nói.
Nhưng điều Phương Du không nói là áp lực lớn nhất không đến từ công việc, mà là từ chiếc đồng hồ mà cô vẫn chưa từng mở ra. Mỗi ngày cô nhìn vào nó đã thấy khó khăn. Bây giờ, cô không còn ngây thơ như trước nữa, làm sao cô có thể cố gắng làm việc để xứng đáng với chiếc đồng hồ này?
Đàm Vân Thư giơ tay còn lại lên hôn nhẹ vào môi cô, kéo cô ra khỏi trạng thái thất thần.
Đàm Vân Thư nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ cậu nhớ nhiệt độ của mình rồi chứ?"
"... Nhớ rồi."
Làm sao mà không nhớ, từ lúc về, sau khi tắm rửa đến khi nghỉ trưa, ngoài giờ ăn trưa, họ hầu như không ngừng lại, như thể đã trút hết nỗi nhớ và áp lực tương lai vào ngày hôm nay.
Đàm Vân Thư giữ chặt lấy môi cô, mắt ánh hiện lên ý cười, chỉnh lại lời cô: "Không, cậu chưa nhớ."
Hai người vừa mới cãi nhau, cảm xúc vẫn còn rất mãnh liệt.
Phương Du hiểu rõ suy nghĩ của mình đối với mối quan hệ này, nhưng rõ ràng đây cũng không phải là thời điểm thích hợp để bàn về sự chênh lệch về giai cấp.
Cô không muốn cãi nhau với Đàm Vân Thư thêm lần nào nữa.
Nhưng cô không tránh khỏi trong những khoảnh khắc cảm xúc mạnh mẽ, lại không ít lần muốn xác nhận tình yêu của Đàm Vân Thư dành cho mình. Cô cúi xuống nhìn Đàm Vân Thư, người đang cắn môi dưới, dùng ngón tay nhẹ nhàng mở môi của Đàm Vân Thư ra, rồi không thể kiềm lòng mà hỏi: "Đàm Vân Thư, cậu có phải yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên không?"
"Phải..."
"Chỉ thích mình thôi, có đúng không?"
"Phải..."
Đàm Vân Thư mở mắt bối rối và nhìn Phương Du. Lưỡi nàng đang chạm vào ngón tay của Phương Du, khiến giọng nói của cô trở nên không rõ ràng. Trong khi đó, tay kia của Phương Du đang ở nơi khác, điều khiển nhịp điệu của nàng, vẫn đang cố tình cọ sát nàng.
Phương Du cứ hỏi như thế vài lần, như thể điều này có thể xoa dịu sự bất an và lo lắng trong lòng cô.
Tiếp theo cô nghiêng người nằm xuống, quay mặt Đàm Vân Thư lại, hơi thở của Đàm Vân Thư phả nhẹ lên tai cô, một chân cô đặt ở giữa, nghe những âm thanh ngân nga nhẹ nhàng của Đàm Vân Thư bên tai, cô cảm thấy lòng mình như được lấp đầy.
Cuối cùng, lòng bàn tay của Phương Du dính đầy, ngón tay cô cảm nhận được sự co thắt và run rẩy của Đàm Vân Thư.
Phương Du từ từ rút ngón tay của mình ra, rồi quay đầu lại hôn lên mí mắt mỏng manh của Đàm Vân Thư: "Thế còn cậu? Nhớ nhiệt độ của mình chưa?"
Đàm Vân Thư không trả lời, chỉ hôn cô thêm một lần nữa.
-
Có người nói rằng nếu cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, hãy thử giữ tư thế plank, như vậy sẽ cảm thấy thời gian trôi chậm lại.
Nhưng dù Phương Du và Đàm Vân Thư có giữ "tư thế plank" thế nào trên giường thì thời gian cũng không chậm lại.
Mười giờ rưỡi tối, gió thu không còn nóng bức.
Vì sắp phải xa nhau, đôi lông mày của Đàm Vân Thư hơi nhíu lại. Nàng nhờ chú Viễn lái xe, như vậy nàng có đủ thời gian để trò chuyện với Phương Du ở ghế sau.
Lúc này, xe cộ trên đường đến sân bay không quá đông, xe chạy êm ái
Chú Viễn tính toán khoảng cách và thời gian, không lái quá nhanh. Chú ấy tập trung vào lái xe, tuyệt đối không để ý đến động tĩnh của sếp.
Nhưng thực tế, ở ghế sau hai người cũng không có động tĩnh gì nhiều, chỉ là tựa đầu vào nhau và chơi đùa với bàn tay nhau. Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua, nhưng không ai quan tâm
Ánh sáng lướt qua khuôn mặt họ, lúc sáng lúc tối, lúc rõ nét lúc mờ ảo.
Đàm Vân Thư rất thích đôi tay của Phương Du.
Ừm, sáu năm trước và cả sáu năm sau, đôi tay này đã khiến nàng có cảm giác như lên đến mây mỗi đêm. Xương ngón tay của Phương Du cứng hơn nàng một chút, móng tay luôn được cắt tỉa sạch sẽ, tròn trịa. Khi nắm lấy, không quá mềm mại, nhưng lại rất an toàn và chân thực.
Nàng yên lặng trong một lúc, thỉnh thoảng cào nhẹ vào lòng bàn tay của Phương Du, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay mình xoa ngón tay của Phương Du.
Phương Du liếc mắt nhìn nàng, cười nhẹ, để yên cho cô làm như vậy.
Chỉ là khi đã đi được nửa chặng đường, Đàm Vân Thư thu tay lại, thở dài một tiếng, nặng nề nói: "Nhưng một tháng rưỡi vẫn rất khó khăn, Phương Du."
"Ừm... đúng vậy, nhưng khi mình quay lại, sinh nhật của cậu cũng gần đến rồi."
Đàm Vân Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng mi của nàng đổ bóng lên đôi mắt, cô nói: "Trước đây mình không thích sinh nhật."
"Không thích sinh nhật mà vẫn đăng nhiều lên mạng xã hội vậy sao?"
"Vì giao tiếp thôi."
"Tại sao cậu lại không thích sinh nhật?" Phương Du nắm lấy tay nàng, dịu dàng hỏi.
"Năm bốn tuổi, mình liếm lớp kem trên dao cắt bánh sinh nhật, nên bị mẹ mình chỉ trích và dạy dỗ. Bà bắt mình đứng vào một góc nhỏ hẹp trong thư phòng để suy nghĩ." Nàng chớp mắt, hồi tưởng lại, "Khi đó, đối với mình chẳng phải sinh nhật chỉ đơn giản là được vui vẻ ăn bánh kem sao? Nhưng hôm đó mình bị phạt đứng rất lâu, còn phải hứa là sẽ không làm vậy nữa. Mình không nhớ rõ là đến khoảng 11 hay 12 giờ gì đó, nhưng chỉ nhớ rằng khi ngày đó gần trôi qua, mình mới được ăn một miếng bánh kem."
"Cho nên mình không thích sinh nhật, vì ngay cả vào ngày sinh nhật, mình cũng không được tự do. Đặc biệt là sau khi vào Đàm gia, sinh nhật của mình luôn có rất nhiều người tham gia, mình cũng phải ăn uống một cách thanh lịch, nhai kỹ nuốt chậm, không bao giờ được liếm kem trên dao cắt bánh nữa."
"Khi lớn lên, sinh nhật là dịp để mình gặp gỡ những người có lợi cho mình. Dù mình thấy nó rất nhàm chán, nhưng để làm hài lòng gia đình, mình vẫn sẽ tận dụng cơ hội này để xây dựng mối quan hệ tốt với những người đó. Dần dần, sinh nhật của mình dường như trở thành một ngày quan trọng trong mắt họ, không phải vì họ muốn mừng sinh nhật với mình, mà vì mỗi người đều có mục đích riêng, như thể đó là ngày trao đổi thương mại vậy."
Nói đến đây, Đàm Vân Thư chìm vào im lặng.
Chiếc xe đang đi qua một đường hầm, Phương Du quay đầu, nhìn ánh sáng vàng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt của nàng, không khỏi hỏi: "Vậy còn bây giờ? Cậu có còn cần phải làm như vậy không?"
"Không cần nữa." Đàm Vân Thư tỉnh lại trong dòng suy nghĩ: "Mình vừa mới nghĩ rằng trong ký ức của mình, những thứ liên quan đến "tốt đẹp" thật sự rất ít."
Đôi môi của Phương Du khẽ mở: "Vậy năm nay, cậu có thể chỉ mừng sinh nhật cùng với mình được không?"
"Thật ra mình cũng đã có ý định đó."
Đàm Vân Thư cười nhẹ, nàng với tay chạm vào cổ tay của Phương Du, hỏi câu mà nàng đã muốn hỏi từ lâu: "Nhưng Phương Du, tại sao cậu lại không đeo chiếc đồng hồ đó? Không thích nó sao?"
***
Tác giả có điều muốn nói.
Hai người có làm đúng động tác Plank không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT