Nghe thấy giọng nói của Đàm Vân Thư rõ ràng đã dịu lại, Phương Du nghiêng đầu, tháo kính ra, đặt chúng trên đầu ngón tay.
Đàm Vân Thư nhận được tín hiệu này, hiếm khi không lập tức đón lấy, ngược lại nói: "Mình không dễ dụ như vậy đâu, Phương Du."
Nàng cười khổ: "Trước đây cậu có quyền phớt lờ mình, muốn làm gì thì làm, nhưng... hiện tại tụi mình không phải đang yêu nhau sao? Phải chăng tình yêu vẫn bao gồm cả "tiêu khiển"? Phương Du."
Hai lần gọi "Phương Du" liên tiếp khiến Phương Du ngừng thở.
"Không phải..." Nhưng cô cũng biết mình đã sai, cô không có chút tự tin nào với câu trả lời này, những chữ khác nghẹn lại trong cổ họng, cô không nói ra được thêm từ nào.
Vướng mắc này đã có từ lâu, dù đã làm mọi chuyện, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cả hai chính thức yêu nhau, là "người yêu" của nhau mới được ba ngày.
Cách làm quen với danh phận mới, hòa hợp với mối quan hệ mới, đây là một chủ đề cần được tìm hiểu.
Hiển nhiên, Phương Du không có dũng khí mở miệng, hơn nữa cô cũng biết cách xử lý của mình chưa đủ chín chắn.
Khoảng cách giữa cô và Đàm Vân Thư đã đè nặng lên cô từ sáu năm trước. Hiện tại sau nhiều năm làm việc, cô càng hiểu sâu sắc hơn về khía cạnh này. Cô và Đàm Vân Thư không cùng "tầng lớp".
Sự hiểu biết trước đây của cô còn hạn chế, cảm thấy bản thân có thể thu hẹp khoảng cách bằng cách làm việc chăm chỉ. Tuy nhiên sau một thời gian dài làm việc trong ngành này, cô không còn nghĩ như vậy nữa.
Trước khi trở thành tổng trợ lý, là phó trưởng nhóm ở phòng hành chính lương hàng tháng của cô là hơn một vạn nhân dân tệ. Bây giờ, cô làm việc dưới quyền của Thẩm Ánh Chi, lương của cô đã tăng gấp đôi. Tuy nhiên, số kẹo hỷ mà Đàm Vân Thư dùng để mời mọi người hai ngày trước, thật sự có thể tiêu hết vài tháng lương của cô, cô khó mà bỏ qua điều này.
"Chỉ là mình thực sự không cảm nhận được sự khác biệt." Đàm Vân Thư chậm rãi vừa buông cánh tay vừa nói, giọng điệu vẫn tràn ngập tủi thân.
Nàng đã bị Phương Du bỏ rơi trong suốt hai ngày rưỡi.
Họ còn chưa ở bên nhau bao lâu.
Hai ngày rưỡi trôi qua còn chưa kịp nhận ra, rất ít tin nhắn qua lại, không thể nghe được giọng nói, không thể nhìn thấy người.
Phương Du nhìn nàng, áy náy nói: "Thực xin lỗi, mình còn phải làm quen."
"Rõ ràng là cậu đã thích nghi rất tốt vào buổi tối và buổi sáng. Không phải còn gọi mình là bạn gái một cách dễ dàng hay sao?"
"......" Phương Du buồn bã cụp mi mắt xuống.
Đàm Vân Thư vuốt tóc cô, lấy kính ra, đặt sang một bên, nói: "Chuyện lần này cứ cho qua đi."
"Nhưng lần sau cậu đừng đối xử với mình như vậy nữa có được không? Hay chỉ cần rút ngắn thời gian? Hãy thảo luận với nhau. Rõ ràng tụi mình ở cùng một thành phố, nhưng lại không thể nhìn thấy cậu. Cuối cùng chỉ những người ăn kẹo đã có một ngày cuối tuần vui vẻ, còn mình, người cho kẹo thì không. "
"Được, sẽ không."
Đàm Vân Thư khẽ nhếch môi: "Nhưng nếu mình cứ như vậy tha thứ cho cậu, chẳng phải để cậu quá kiêu ngạo sao?" Không đợi Phương Du trả lời, nàng tự nhủ: "Nhưng biết làm sao được, ai bảo cậu là bạn gái của mình."
Lời cuối cùng vừa dứt, Phương Du vòng tay qua cổ nàng, hai người đột nhiên trở nên gần gũi hơn.
Phương Du tiến thêm một bước, áp vào môi nàng, giọng nói thoát ra khỏi cổ họng: "Kính của mình đã được tháo ra rồi, Đàm Viên Viên."
"Đàm Viên Viên biết rồi."
Đàm Vân Thư ôm eo bạn gái mình, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Lông mi nàng tự động hạ xuống, môi hé mở, để Phương Du đưa lưỡi vào.
Bây giờ vẫn còn sớm, cả hai đều đã đi tắm.
Hôn nhau từ hành lang đến giường ngủ là chuyện đương nhiên.
Vết thương trên chân Phương Du đã ở giai đoạn đóng vảy, cô kiềm chế không chạm vào mỗi ngày, chỉ cần bôi thuốc mới có thể mau lành.
Nhưng bây giờ cảm giác chi chít trong lòng khiến cô không để ý đến cảm giác ngứa ngáy ở chân.
Đèn trong phòng khách đã tắt, lần này trong không gian mở của phòng ngủ chỉ còn lại dải đèn phía trên đầu, mơ hồ mơ hồ, chiếu sáng khung cảnh quyến rũ trong phòng.
Mưa phùn vẫn rơi khắp thành phố, gió mát bên ngoài cửa sổ không hề lọt vào được.
Rõ ràng là một đêm mát mẻ, nhưng hai người lại cảm thấy hơi nóng bức, ngay cả quần áo rơi xuống đất lúc nào cũng không hay.
Trên đầu giường của Đàm Vân Thư có một túi khăn giấy ướt, sau khi kết thúc nụ hôn dài và dịu dàng, nàng lấy khăn giấy ướt ra trước mặt Phương Du, lau tay một cách rất cẩn thận.
Bàn tay nàng chưa hề làm việc gì nặng nhọc, vốn đã rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật, đầu ngón tay có màu hồng nhạt, bây giờ lại cố ý lau như vậy.
Từ đầu ngón tay đến gốc ngón tay, mọi chỗ đều được nàng lau sạch.
Tầm nhìn của Phương Du bị kỹ năng hôn tuyệt vời của nàng làm mờ đi, đôi mắt như sương mù đọng vào buổi sáng, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, bệnh cận thị của cô không có tác dụng gì, cô có thể nhìn rõ mọi thứ.
Đàm Vân Thư vẫn nhất quyết nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt hiện lên nụ cười mạnh mẽ.
"...Đàm Vân Thư." Phương Du gọi người kia một cách nhẹ nhàng.
Đàm Vân Thư trả lời bằng một âm tiết: "Sao?"
"Cậu làm ơn đừng làm như vậy nữa được không..."
"Làm gì?"
"Gợi/tình."
Đàm Vân Thư khẽ mỉm cười: "Nhưng Phương Du, những gì tụi mình đang làm bây giờ, không phải rất thuần khiết sao?"
Phương Du cắn môi quay đi, nhưng đôi tai lộ ra của cô đỏ bừng, dưới dải đèn ấm áp trông khác biệt rõ ràng với những nơi khác.
Nhưng chỉ giúp cho Đàm Vân Thư tận dụng cơ hội đó, nàng nhanh chóng tiến tới, ngậm dái tai cô vào miệng.
Đôi bàn tay sạch sẽ không hề thành thật chút nào, chúng châm lửa đốt cháy da cô, chịu đựng một lúc lâu, lòng bàn tay của nàng mới chạm tới mây.
Đồng thời, nàng cúi đầu xuống, dùng răng cắn rất nhẹ vào bên còn lại, cuối cùng dùng lưỡi xoay tròn quanh nó.
Cằm Phương Du lại nâng lên, tuy rằng dải sáng không chói mắt, nhưng cô vẫn giơ tay che mắt lại. Tuy nhiên bằng cách này, mọi cảm xúc của cô đều rõ ràng hơn, càng khiến cô thiếu kiên nhẫn hơn.
Cơn giận trong lòng Đàm Vân Thư còn chưa tiêu tan hoàn toàn, nàng cố tình không đi xuống hay chạm vào đó.
Lặp lại ba bốn lần, Phương Du không khỏi cầu xin: "Đàm Vân Thư... Cậu..."
Đàm Vân Thư cười khúc khích: "Mình nên làm gì đây?"
"Cởi nó ra đi..." Chiếc quần lót duy nhất còn sót lại của cô vẫn còn ở đó, nhưng nó đã nhớp//nháp đến mức khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đàm Vân Thư lại tiến tới hôn cô, đồng thời xoay người cô sang một bên để nàng cởi đồ dễ dàng hơn.
Nhiệt độ vẫn đang tăng lên, cả hai đều cảm thấy nóng bức.
Phương Du vùi mình vào vai Đàm Vân Thư trong tư thế này, cô mở miệng, cắn vào xương quai xanh của Đàm Vân Thư, nhưng không dùng nhiều lực, giống như một con mèo con đang cắn thứ gì đó.
Điều này có nghĩa là thúc giục.
Đàm Vân Thư tiến một chân về phía trước, tách ở giữa ra.
Nàng di chuyển thêm hai lần nữa, rồi dùng tay trái vuốt tóc Phương Du.
Nàng nhìn khuôn mặt của Phương Du, đôi mắt của Phương Du đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn của cô cũng lan ra một bên cổ.
Nàng cúi đầu thở vào bên tai Phương Du: "Làm thế nào mà cô ấy thành ra thế này rồi, Phương Du."
Phương Du không nói lời nào, cắn chặt môi hơn một chút.
Đàm Vân Thư ngừng trêu chọc cô, ý thức đã quay trở lại, dán chặt lên môi cô một lần nữa, chạm vào gói nhựa rồi đeo vào ngón tay mình.
Quá trơn.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng thông qua lớp màng mỏng trên đầu ngón tay, chưa kể những ngón tay khác sẽ vô tình chạm vào đó, Phương Du vốn đã rất khó chịu, lần này nàng cũng không có ý định tra tấn Phương Du nữa.
Tuy nhiên, đêm nay cô nhiều lần phải chịu số phận.
Phương Du ở đây với nàng, có thể dậy trễ vào sáng mai, trong thời gian bù đắp, nàng sẽ cho cho Phương Du biết hậu quả khi "đắc tội" nàng.
Lúc sau, Đàm Vân Thư đang ngồi ở đầu giường, nàng dùng một tay ôm eo Phương Du, yêu cầu cô ngồi trên đùi nàng.
Đầu ngón tay của bàn tay còn lại chậm rãi đẩy vào, nàng rất dịu dàng, sợ Phương Du không quen.
Phương Du ôm chặt lấy nàng, hơi nghiêng đầu, da thịt chạm vào nhau, chia sẻ nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể.
"Phương Du." Đàm Vân Thư nhắm mắt lại, trầm giọng nói, nàng hôn lên cằm Phương Du, rồi rơi xuống đôi môi mềm mại, "Cậu là của mình, cậu là của mình, Phương Du."
Phương Du nghe thấy những lời quen thuộc này, hai chân mềm nhũn, cô kêu lên: "Là của cậu... gì cơ?"
Cô chưa trải qua chuyện này nhiều, nhưng Đàm Vân Thư đêm nay không có dấu hiệu buông tha cho cô. Đây đã là tư thế thứ ba.
Lần thứ hai là từ phía sau, nàng ấn vào cô, nói đi nói lại rằng nàng thích cô.
Nhưng lần này, đó là một trải nghiệm khác.
"Bạn gái."
"Là bạn gái của mình."
Phương Du sử dụng sự tỉnh táo còn lại của mình để cúi đầu, hôn Đàm Vân Thư một lần nữa.
Thật xa lạ.
Cô cảm thấy những ngón tay mảnh khảnh của Đàm Vân Thư đang ấn vào cô từng chút một, khiến chỗ đó ngày càng siết chặt hơn.
"Cậu cảm thấy khó chịu à?" Đàm Vân Thư hơi mở mắt ra, nhìn xem phản ứng của Phương Du.
Nhiều năm như vậy, nàng vẫn cảm thấy Phương Du giống như một trái đào thơm ngon.
Phương Du còn đang ôm cổ nàng, nghe vậy, cô dùng chóp mũi chạm vào tai nàng, giọng nói rất nhẹ: "Không..."
"Ngoan."
Đàm Vân Thư nói với giọng ra lệnh: "Nhìn mình này, Phương Du."
Cánh tay của Phương Du không còn nhiều sức lực, nhưng cô vẫn làm theo lời nàng, cô nhìn thấy rõ tia nước trong mắt Đàm Vân Thư, cô tiến tới, hôn lên đôi mắt của Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư dường như được khuyến khích, nhấn và nhấp.
Rút ra, tiến vào, tần suất lúc nhanh lúc chậm.
Trán Phương Du áp vào trán nàng, họ dần chìm đắm trong hơi thở nặng nề của nhau. Trong âm thanh trong trẻo của tiếng nước, đánh mất chính mình từng chút một.
Giọng nói của cô rất nhẹ, chỉ có thể gọi tên Đàm Vân Thư, trong giọng điệu có chút cầu xin.
Khi thời khắc cuối cùng đến, Phương Du ôm Đàm Vân Thư, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát.
Lòng bàn tay của Đàm Vân Thư vẫn áp sát vào chưa muốn rời đi, nàng vừa nhẹ nhàng an ủi cô, vừa hôn vào một bên mặt cô, giọng nói đặc biệt trầm ấm: "Mình rất thích..."
Đàm Vân Thư thốt ra một cách gọi mới: "Cưng ơi, mình rất thích cậu, mình thích phản ứng của cậu khi gọi tên mình..."
Thật là một cách gọi ngọt ngào.
Dù vẫn còn xa lạ với họ.
Khóe mắt Phương Du vẫn còn đọng nước, nghe được cách gọi mới này, cô ngạc nhiên một chút, quay đầu nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Đàm Vân Thư hỏi lại: "Còn cậu thì sao? Cậu có thích mình không?"
"Thích......"
"Cậu thích ai cơ?" Đàm Vân Thư vẫn đang quyến rũ cô, cho đến bây giờ nàng chưa nghe lời tỏ tình của Phương Du.
"Mình thích cậu."
"Ai là "cậu"?"
Phương Du lại cắn vai nàng, bổ sung hoàn chỉnh: "Mình thích cậu, Đàm Vân Thư."
"Dễ thương quá......"
Đàm Vân Thư cười khúc khích: "Cậu có thể cắn mạnh hơn, không sao đâu. Mình thích cậu để lại dấu vết trên cơ thể mình, vết dâu tây cũng được."
Phương Du thả lỏng miệng.
Nhưng lòng bàn tay của Đàm Vân Thư còn chưa rút ra, nàng vẫn đang cọ sát nơi đó, hỏi: "Ừm? Cậu đã nghỉ ngơi đủ chưa? Tụi mình có thể làm lần thứ tư được không?"
"......" Người có khuôn mặt như vậy lại có thể thốt ra những lời này, khiến người ta cảm thấy "tách biệt".
Phương Du lại cắn môi dưới một cách "hung hãn", nói: "Đến lượt mình, cậu xong rồi, Đàm Viên Viên."
Đàm Vân Thư thực sự đã kết thúc.
Đã gần một giờ sáng, hai người bước vào phòng tắm, mồ hôi đầm đìa.
Tắm rửa xong, Đàm Vân Thư vẫn còn chút sức lực, nàng ôm ấp Phương Du từ phía sau, nâng mí mắt mệt mỏi lên, nhìn thấy vết răng của Phương Du trên vai mình.
Nàng hỏi: "Sao cậu không cắn sâu hơn?"
Phương Du: "Mình không phải chó."
Đàm Vân Thư nhìn Phương Du trong gương, người đang khoanh tay cố gắng che đi một vài cảnh đẹp, "Ừm" một tiếng, "Cậu thuộc về mình."
"......?" Phương Du nhướng mày, đầu óc người này chuyển động quá nhanh, cô thật không chịu nổi.
Đàm Vân Thư: "Mình cũng thuộc về cậu."
Phương Du kéo khăn tắm lên che cho cả hai, không nhịn được cười: "Trong tình huống này cậu có thể đừng nói chuyện trước gương được không?"
Trên người không mặc gì.
"Vậy mà cậu nói trước gương rằng lần sau cậu muốn làm điều này..."
"Mình thích cậu." Phương Du che miệng nàng, ngăn cản nàng tiếp tục, "Mình chỉ làm như vậy với cậu."
Đàm Vân Thư cong mắt, nhìn chằm chằm vào Phương Du, liếm lòng bàn tay cô, trong mắt nàng hiện rõ sự chiếm hữu: "Đương nhiên chỉ có mình mới có thể, người khác thậm nghĩ đến cũng không được."
Vừa nói, nàng vừa lấy khăn tắm đặt lên bồn rửa mặt lớn, sau đó bế Phương Du lên, đặt cô ngồi trên đó.
Cảm giác mát lạnh của chiếc khăn tắm khiến Phương Du tỉnh táo hơn, cô hạ mắt xuống, nhìn khuôn mặt dào dạt tình cảm của Đàm Vân Thư.
"Lần cuối cùng, Phương Du." Lông mi của Đàm Vân Thư rung lên, chậm rãi quyến rũ cô. Nàng liếm môi, hỏi rõ ràng: "Có được không?"
***
Tác giả có điều muốn nói :
Tôi đã ở trong trạng thái sống dở sống dở chết rồi, vì vậy mọi người chỉ cần chấp nhận điều này wwww
Có lẽ tương lai vẫn còn những chương như vậy.
Editor: Mình đổi cách xưng hô của hai người từ chương hai người trở lại nhé, dù gì sau này cũng kết hôn "tôi - cậu" nghe hơi xa cách.
Mọi người có góp ý gì cứ cho mình biết nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT