Phòng ngủ có cách âm siêu tốt, ánh đèn vàng mờ mờ ám ám, dưới đất bên cạnh giường có một cái ghế tựa lưng cao, một người đàn ông đang ngồi trên đó.

Đôi tay của người đàn ông nắm chặt xuyên qua kẽ hở trên lưng ghế, cổ tay bị cà vạt màu đen trói lại.

Vóc dáng của anh rất cao, cơ thể rắn chắc, động tác này làm anh nhìn có vẻ co quắp, nhưng anh ngồi rất vững, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chặp vào người đàn ông khác trong phòng, hơi thở có chút gấp gáp.

Văn Khê mặc đồ cực kỳ mát mẻ.

Cả người ngoại trừ quần lót cùng với áo sơ mi tay dài màu trắng ra thì không mặc gì khác.

Áo sơ mi là chất liệu mềm mại và mỏng nhẹ, dán lên người cậu mơ hồ lộ ra màu da trắng nõn, nó thuộc về người đàn ông đang ngồi trên ghế, Tưởng Trạm Bạch.

Tưởng Trạm Bạch quá cao nên áo sơ mi của anh được mặc trên người Văn Khê, có thể khiến cậu mặc thành như không mặc quần.

Làn da Văn Khê trắng sáng, mông lại vểnh, chân thon dài, lông rất ít, tự có mùi thơm cơ thể, đường cong cổ và xương bả vai vô cùng tuyệt đẹp...Chính xác là báu vật trần gian, cho dù cậu chẳng làm gì cả, cho dù cậu mặc đồ kín mít đi một vòng trước mặt Tưởng Trạm Bạch cũng có thể gây hiệu quả dụ dỗ, càng đừng nói chi hiện tại...

Hiện giờ, chính là hiện trường chơi trò chơi mang tính kích thích.

Tưởng Trạm Bạch cảm thấy anh không phải tới đây để bị phạt, mà là tới để nhận thưởng.

Văn Khê đã tắm rửa sạch sẽ, cậu dựa theo kế hoạch trói Tưởng Trạm Bạch lại, Tưởng Trạm Bạch quần áo ngăn nắp ngồi ngay ngắn một chỗ, từ vẻ mặt đến cách ăn mặc đều vô cùng đứng đắn.

Văn Khê nâng một chân lên, cẳng chân thon dài, hình dáng tuyệt đẹp, năm đầu ngón chân ngay ngắn cân xứng đạp lên bắp đùi của anh, ác ý nghiền nghiền vài cái.

Ánh mắt Tưởng Trạm Bạch không tự chủ được theo bàn chân đó một đường kéo dài đến chỗ tối tăm nào đó, cặp mắt xanh biển bỗng nhiên trở nên sáng rọi cực kỳ.

Đó là dạng hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, chỉ cần nhìn một cái là hiểu rõ ánh mắt thèm nhỏ dãi của người đàn ông đang động tình.

Khiếp, bày đặt giả vờ đứng đắn.

Văn Khê hài lòng thả chân xuống, vạt áo sơ mi mềm mại chảy xuống dưới, che khuất ánh mắt của Tưởng Trạm Bạch.

Văn Khê cảm thấy ánh mắt của anh quá chói mắt, không quá hài lòng nên tìm bịt mắt dùng để ngủ trưa của cậu đeo cho anh.

Tưởng Trạm Bạch phản kháng: "Em muốn làm gì, cởi trói cho anh trước được không, anh sẽ không nhúc nhích."

"Phối hợp diễn kịch nào." Văn Khê nhẹ nhàng đáp lại.

"Em...trong phim có cảnh này à?" Tưởng Trạm Bạch ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên, anh đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện."

Văn Khê che lại đôi mắt của anh, khiến cậu thấy thoải mái hơn nhiều.

Cậu đơn giản dùng sức hung hăng thô bạo túm cổ áo của Tưởng Trạm Bạch, áo sơ mi mỏng manh yếu ớt dưới tay cậu biến thành hai nửa, lộ ra bờ ngực trắng toát.

Văn Khê đặt tay lên, cơ ngực cực kỳ mềm dẻo, xúc cảm như tơ lụa, tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ vô cùng sinh động, khi tay cậu áp sát vào gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực lao vào tay cậu.

"Thình thịch, thình thịch, thình thịch..." Bên tai quanh quẩn tiếng tim đập rất sống động, Văn Khê áp sát vào, cắn lên môi Tưởng Trạm Bạch một chút.

Trái tim đang nảy lên bỗng nhiên ngừng nghỉ, mấy giây sau lại nảy lên càng thêm kịch liệt.

Văn Khê lại thò đầu liếm láp môi anh, cậu dùng đầu lưỡi cạy ra khớp hàm, cùng đầu lưỡi của anh múa may quay cuồng.

Cậu vào không sâu, cùng lắm chỉ là đầu lưỡi chạm vào nhau, tay của Tưởng Trạm Bạch bị trói lại, rõ ràng anh rất không hài lòng đối với khoảng cách như này. Nhưng khi anh duỗi lưỡi ra đuổi theo thì Văn Khê lại rút ra ngoài, anh lại không dám dùng răng cắn nên chỉ phải ngoan ngoãn lùi về, chờ đợi Văn Khê chủ động thò lại lần nữa.

Chỉ vài động tác tiếp xúc ngắn ngủi không thể thỏa mãn Tưởng Trạm Bạch, cổ anh càng duỗi càng dài, toàn thân gần như dùng sức, hai chân của ghế dựa cũng nhấc lên, Văn Khê phát hiện điểm này làm cậu suýt chút nữa cười ầm.

Nhưng cậu nhịn xuống.

Lại lần nữa nhìn Tưởng Trạm Bạch, cả người anh đều đỏ ửng, là do vừa bị kích động vừa bị nôn nóng dẫn đến gân xanh nổi đầy trên cổ, nhìn có chút dọa người.

Mỗi lần Tưởng Trạm Bạch rơi vào sự ham muốn vô hạn thì đều nhìn rất dữ tợn, khác hoàn toàn so với anh lúc bình thường, anh luôn làm với rất nhiều tư thế, lực kéo dài vô cùng đáng sợ cùng với sức mạnh vô tận.

Mỗi một lần đều như núi lửa phun trào, thế nào cũng phải phun hết tất cả năng lượng dư thừa bị kiềm nén dưới nền đất ra ngoài mới được.

Ban đầu Văn Khê còn sợ hãi, tới bây giờ đã thành thói quen.

Nhưng đúng là chưa bao giờ khiến anh gấp đến nỗi biến thành rùa đen duỗi đầu ra như bây giờ.

Hai mắt của Tưởng Trạm Bạch bị che lại không nhìn thấy gì cả, anh nhận ra Văn Khê đã lùi lại nên không cam lòng liếm liếm môi, lại ngồi trở về.

Chiếc ghế đáng thương cuối cùng cũng được đứng vững trên mặt đất.

Bỗng nhiên Văn Khê đi đến, mở hai chân ra ngồi lên trên đùi Tưởng Trạm Bạch, cậu giơ hai tay quàng lên vai anh, cúi đầu sát vào mặt anh, bắt đầu hôn anh.

Lần này cậu dính sát anh hôn rất mạnh, Tưởng Trạm Bạch ngay lập tức đảo khách thành chủ, anh dùng chiếc lưỡi mạnh mẽ của mình hung hăng đáp lễ cậu.

Có thể do bị trói lại nên hiện giờ không chỉ có Tưởng Trạm Bạch kích động mà ngay cả Văn Khê cũng cảm thấy rất kích thích.

Tay cậu không ngừng kéo áo sơ mi của Tưởng Trạm Bạch ra, cảm nhận được từng múi cơ bắp phập phồng của anh, làm cho cậu có cảm giác đã nắm chắc người đàn ông này trong lòng bàn tay mình.

Đó không chỉ đơn gian là nắm giữ, mà là hoàn toàn chinh phục được.

******

Yêu đến tận cùng, mới khiến người ta hận không thể nuốt người còn lại vào bụng, muốn chết trên người người đó.

Chính cung trong truyện gốc cũng chưa thể làm Tưởng Trạm Bạch thể hiện ra mặt này, đây chẳng phải chứng tỏ sức ảnh hưởng của cậu đối với Tưởng Trạm Bạch có thể bẻ cong cốt truyện, từ lúc đầu đã có thể nắm lấy trái tim của anh rồi sao?

Mặc dù nói vậy cũng không đúng lắm, nhưng Văn Khê thật sự cảm nhận được tình yêu của Tưởng Trạm Bạch từ các loại phản ứng của anh.

Ngoài miệng thì rất cứng, nhưng biểu hiện của người này đều có thể thấy rõ, chỉ trong chốc lát mà cả người đã nóng bỏng, cơ bắp phập phồng, tim đập kịch liệt làm cho Văn Khê còn sợ cơ thể anh đã xảy ra chuyện gì.

Văn Khê hôn hôn, chính cậu cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.

Cậu lui lại, chuẩn bị đứng dậy bình tĩnh một lát thì đột nhiên trên eo bị hai bàn tay nắm lấy.

Văn Khê:...

Một cánh tay hung hăng ôm cậu, Tưởng Trạm Bạch tháo bịt mắt xuống rồi ôm người lên.

Anh nhìn đồng hồ, rất tốt, bây giờ chỉ mới 8 giờ tối, bọn họ còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.

******

"Văn Khê, cậu tới đây." Công Tôn Anh Hào vẫy vẫy tay với Văn Khê.

Văn Khê vừa xong một cảnh diễn, tinh thần lập tức ỉu xỉu, nửa híp mắt đi qua.

"Đến xem sự khác biệt, có nhìn ra sự khác nhau không?" Công Tôn Anh Hào mờ ám nháy mắt với cậu: "Xem ra tối hôm qua hai người rất tốt?"

"Cũng được." Giọng Văn Khê uể oải, nhừa nhựa, thật sự mệt thảm.

Tối hôm qua kêu rên đến trời long đất lở, kêu đến quá nhiều nên hôm nay không còn muốn nói chuyện nữa.

Cậu hiếm khi chủ động một lần, hai người lại lần thứ nhất hợp thể sau trận cãi vã nên giống như mở ra chốt mở của Tưởng Trạm Bạch, mức độ súc sinh của anh lại tăng thêm một bậc, dù sao mãi đến tận khi mặt trời lên cao mà Văn Khê cũng chưa được nghỉ ngơi.

Ngay cả thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp của cậu mà Tưởng Trạm Bạch cũng không buông tha, anh chơi ngón tay, chơi miệng, thế nào cũng phải chiếm một vị trí nào đó không chịu buông ra. Cậu thật sự muốn điên lên rồi, sau đó có chút sức lực muốn chạy, chỉ cần chạy ra phòng ngủ là thắng.

Kết quả hành động chạy trốn này của cậu càng thêm kích thích Tưởng Trạm Bạch, lần thành công nhất chính là lúc cậu sờ được đến tay nắm cửa, tiếp đó cậu bị đè lên cửa...Nhớ lại làm cậu phải rớt nước mắt.

May mắn bộ đồ diễn của cậu trong giai đoạn đầu phim còn khá kín kẽ, cậu còn có một chiếc khăn sa tanh màu trắng thật dài có thể che cổ, nếu không thì chắc hôm nay không thể quay được rồi.

Văn Khê đang xem hai video khác biệt mà đạo diễn Công Tôn đưa cho cậu, một video là ngày hôm qua NG, một video là ngày hôm nay một lần là qua.

"Mắt của tôi rất sắc, nhìn một cái là biết gần đây người đó có làm tình hay không." Đạo diễn Công Tôn rất phóng khoáng trêu chọc: "Cậu xem chỗ này, biểu tình này của cậu, có cảm giác không?"

Văn Khê gật gật đầu, không thể không thừa nhận ông đạo diễn lão làng có kinh nghiệm phong phú này rất lợi hại.

Hôm nay lúc Văn Khê đóng phim có chút lười biếng không còn sức lực, mặt mày đều là mệt mỏi xuân tình, hiện ra trước ống kính chính là loại mềm yếu không xương cực kỳ dụ hoặc, nam diễn viên diễn cùng với cậu không thể rời mắt, và cũng không giống diễn chút nào.

"Văn Khê!"

Nam diễn viên cao to vừa nãy diễn cùng với Văn Khê đi tới, hắn dùng tiếng Trung trôi chảy của mình tán gẫu với cậu: "Cậu quá giỏi, tôi rất thưởng thức cậu, tối nay có thể nể mặt ăn tối với tôi không?"

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh mang theo tình yêu, đứng rất sát Văn Khê, một cánh tay còn muốn choàng lên vai cậu.

"Này, Johan, Văn Khê là người đã có gia đình." Công Tôn Anh Hào không thể không nhắc nhở, ông ta không muốn đoàn phim của mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Johan nhún vai, cực kỳ tiếc nuối: "Được rồi, nhưng cùng nhau ăn một bữa cơm không sao chứ?"

"Xin lỗi, em ấy không có thời gian." Một giọng nói vang lên bên cạnh ba người.

"Ngài Tưởng!" Đạo diễn Công Tôn nhiệt tình đứng lên, giơ tay với anh: "Ngài đến đón Văn Khê à?"

Tưởng Trạm Bạch gật gật đầu, bắt tay với Công Tôn Anh Hào, Johan nhân cơ hộ đánh giá dáng người cùng chiều cao của anh, nhìn thấy trên cổ anh còn hằn lại vết cào cùng với trên cằm còn treo dấu răng thấm máu, cảm thấy có chút ê răng.

Lúc này, Tưởng Trạm Bạch cũng đang nhìn hắn, Johan nháy mắt cảm thấy khí thế của hắn bị anh ép đến không còn chút nào, hắn lúng túng chào hỏi, sau đó xám xịt rời đi.

Haiz, tuy rằng người đẹp rất ngon lành nhưng chồng của người đẹp không dễ chọc mà.

Tưởng Trạm Bạch thoải mái xuất hiện với những dấu vết sau khi làm tình, làm cho tất cả người trong đoàn phim đều nhịn không được hiểu ý tươi cười.

Công Tôn Anh Hào rất tôn trọng anh, không dám trêu cợt anh, biết anh đến đón Văn Khê thì hào phóng thả người.

Nhưng Tưởng Trạm Bạch lại có chuyện muốn nói: "Đạo diễn Công Tôn, hôn lễ của hai chúng tôi được định vào ngày 22 tháng 6, đây là thiệp mời, đến lúc đó hy vọng ông cùng với người trong đoàn phim của ông đều có thể tới tham gia."

Công Tôn Anh Hào được cưng mà sợ: "Tốt tốt, không thành vấn đề, chúng tôi nhất định đều tới ăn mừng."

Công Tôn Anh Hào có dự cảm, lần này ông chủ lớn của Vạn Cổ kết hôn với một diễn viên, nhất định sẽ không thể điệu thấp, mà với quyền thế nhà họ Tưởng nhất định có thể hoàn mỹ chuyển hóa thành danh tiếng và lưu lượng của Văn Khê, con đường diễn viên này của cậu ấy sẽ thuận lợi hơn so với bất cứ người nào, thậm chí muốn làm gì thì làm đó.

END CHƯƠNG 65.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play