Hơn 5 giờ, mặt trời bên ngoài đã ló dạng.

Văn Khê cả đêm không ngủ nhưng trạng thái tinh thần lại tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước.

Cậu sờ bụng, đói bụng quá.

Không biết nồi cháo mà người nào đó đêm khuya nấu có còn hay không, vừa lúc hâm lại ăn một chút.

Do đó cậu mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài hai bước, quẹo cua, sau đó đứng ngây ra tại chỗ.

Trong phòng khách lớn thoáng đãng, một đám người ở ngay cửa ra vào đang rón ra rón rén vận chuyển hàng vào trong nhà, một người lớn như Văn Khê đột ngột xuất hiện làm mọi người dừng công việc lại.

Hai bên hai mặt nhìn nhau.

"Em tỉnh rồi à?" Tưởng Trạm Bạch đúng lúc đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy cậu thì giải thích: "Không phải em thích thức ăn trong Kim Kê Ký sao? Tôi nghĩ sáng dậy có thể dạ dày em sẽ không thoải mái nên mời đầu bếp trong tiệm của bọn họ đến làm thức ăn cho em ăn."

Văn Khê:...

Mặc dù vị bá tổng này sẽ không hơn nửa đêm gọi "thằng bạn làm bác sĩ" đến chữa bệnh cho cậu, nhưng rạng sáng sẽ kêu đầu bếp trong nhà hàng của người ta tới làm bữa sáng cho cậu!

Có lẽ không xác định được khi nào cậu mới thức dậy, sợ gọi cơm không kịp nên mới trực tiếp mời đầu bếp đến?

Như vậy xem ra, Tưởng Trạm Bạch cũng cả đêm không ngủ, trong lòng cậu lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Người cũng đã tới, nguyên liệu nấu ăn gì đó cũng đã được chuyển đến đây, Văn Khê nghĩ rồi thản nhiên tiếp nhận.

Cậu thật sự rất đói bụng.

Đầu bếp vừa cảm thán nhà kẻ có tiền thức thật sớm, vừa sắn tay áo lên chui vào phòng bếp, bắt đầu làm việc.

Thức ăn trong Kim Kê Ký là tay nghề gia truyền, tổ tiên từng là ngự trù trong cung đình nên rất am hiểu những món yêu thích của những kẻ có tiền, từng đến nấu riêng cho các gia đình giàu có quyền quý không chỉ một hai lần cho nên rất chuyên nghiệp lành nghề, chỉ chốc lát sau đã bày lên bàn nào là cháo, mì phở, thức ăn kèm, điểm tâm đa dạng theo kiểu Trung Quốc.

Tưởng Trạm Bạch ăn sáng cùng cậu, trong lúc đó còn vài lần khơi gợi Văn Khê nói chuyện với anh, nhưng Văn Khê cũng không thèm để ý.

Văn Khê ăn xong, cậu hỏi trợ lý có đặt vé máy bay chưa.

Cậu phải về Hải thị.

"Chúng ta cùng đi." Tưởng Trạm Bạch mời gọi.

Văn Khê cho anh một ánh mắt xem thường.

Vé máy bay đã được đặt từ sớm, là chuyến bay vào lúc 10h30 sáng, Văn Khê suy nghĩ một lát sau liền gọi điện cho Tư Văn Ấn vì cậu không biết cuối cùng tối hôm qua hắn như thế nào.

Còn đi gặp Lâm Thanh Ngư để cổ vũ cậu ta nữa.

Nhưng không đợi cậu làm được gì thì buổi sáng 7h30, một cuộc điện thoại gọi đến.

Đầu dây bên kia chính là giọng nói nôn nóng của Công Tôn Anh Hào: Chào Văn Khê, cho tôi hỏi cậu đã thức dậy chưa?"

"Chào đạo diễn Công Tôn, tôi dậy rồi."

"Tốt, có chuyện gấp muốn nói với cậu, việc thị thực của cậu có chút vấn đề, khâu xét duyệt khá phiền phức..."

Văn Khê sửng sốt: "Tôi không được duyệt?"

"Không phải không phải, không liên quan gì đến bên nước M, là do trình tự bên này có chút vấn đề. Là như thế này, hiện giờ cậu đã là người của nhà họ Tưởng nên không thể tùy tiện xuất nhập cảnh nếu không phải trong trường hợp bất khả kháng, vì thế việc xét duyệt sẽ hơi phức tạp."

Công Tôn Anh Hào rất sốt ruột.

Bộ phim của ông ta sắp khởi động máy trong vài ngày sắp tới, mà vấn đề thị thực của Văn Khê có khả năng trì hoãn ít nhất phải một tháng, hiện giờ tài chính và diễn viên đã đầy đủ, nếu càng kéo dài ngày nào sẽ càng phí tiền ngày đó.

Càng quan trọng là, vai của Văn Khê không thể xóa bỏ, không thể tách cảnh, Văn Khê chính là duy nhất và độc đáo nhất, không ai có thể thế thân cho Văn Khê.

Văn Khê nghe ra sự nóng lòng của đạo diễn Công Tôn, cậu theo bản năng nhìn qua Tưởng Trạm Bạch.

Tưởng Trạm Bạch vẫn bình tĩnh ung dung nhìn cậu, khóe miệng hơi mỉm cười.

Nụ cười đó, nhìn thế nào cũng vô cùng âm hiểm xảo trá.

Giống như đã sớm mở ra thiên la địa võng chờ cậu lọt vào.

Khóe miệng Văn Khê run rẩy, cậu càng không muốn phản ứng anh, cậu trấn an đạo diễn Công Tôn rồi suy nghĩ một lát, cảm thấy có thể hỏi ông cụ Tưởng xem thể nào.

Vì thế Văn Khê coi Tưởng Trạm Bạch như không khí mà gọi điện ngay trước mặt anh.

Kết quả là trợ lý của ông cụ tiếp điện thoại, trợ lý nói ông cụ đang tiến hành một thực nghiệm cực kỳ quan trọng, nếu có chuyện gấp thì cậu có thể để lại lời nhắn trước, đợi một tiếng rưỡi nữa sau khi kết thúc tiến trình đầu tiên thì mới đi báo cho ông cụ được.

Văn Khê vội nói không cần, không có chuyện gì gấp.

So với thực nghiệm của ông cụ thì chuyện thị thực của cậu chỉ là chuyện cỏn con có thể so sánh với ông cụ được sao?

Ngoại trừ ông cụ thì cậu còn có thể xin ai giúp đỡ nhỉ?

Văn Khê bắt đầu bối rối, cha mẹ của Tưởng Trạm Bạch?

Cậu không thân thiết gì với cha Tưởng là Tưởng Nguyệt Tranh, thân một chút với Lâm Lan Chỉ, nhưng bà Lâm là người vô cùng tinh tế đó! Chỉ cần cậu gọi cuộc điện thoại này, bà nhất định biết giữa hai người có vấn đề.

"Về nhà trước, được không? Trước đây em không ở nhà, mỗi ngày Thủy Thủy đều phải hỏi tôi mấy lần ba ba đâu rồi."

Giọng của Tưởng Trạm Bạch cực kỳ dịu dàng, có thể xem như dỗ dành: "Tôi sai rồi, về nhà trước, được không?"

Văn Khê liếc anh một cái, nói với trợ lý: "Hủy vé máy bay đi."

Trợ lý: "Được, tôi lập tức hủy ngay."

Cho nên cuối cùng cậu vẫn đi theo Tưởng Trạm Bạch lên phi cơ.

Trên phi cơ, Tưởng Trạm Bạch giải thích một số chuyện: "Nhà của tôi khá đặc biệt, bởi vì có liên quan đến ông nội nên bắt đầu từ đời cha tôi đã thường xuyên xuất hiện các vụ ám sát và bắt cóc, ngay cả tôi sau khi sinh được vài năm cũng bị giấu đi. Sau đó đất nước của chúng ta càng ngày càng mạnh nên những thế lực nhắm vào ông nội và đời sau như chúng tôi cũng bớt bị những chuyện này hơn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong nước, hiện giờ xuất ngoại vẫn sẽ có nguy hiểm nhất định, đặc biệt là nước M đã từng là kẻ địch của chúng ta."

Văn Khê biết anh đang nói chính sự nên gật gật đầu.

"Do đó, ngoại trừ những nước có trong danh sách trắng được xác định hỗ trợ lẫn nhau với nước ta, ví dụ như nước F và nước E..v..v.., những nước không có trong danh sách trắng này, khi tôi hoặc em muốn đi sẽ phải chịu hạn chế. Chính phủ sẽ tổng hợp ý kiến của các người lớn trong nhà để phê duyệt đơn xin xuất cảnh của em, nếu được thông qua phê duyệt thì họ sẽ tập kết cảnh vệ, sẽ phái rất nhiều cảnh vệ đi theo em."

Văn Khê hoàn toàn không ngờ lại có chuyện này.

Cậu chỉ là diễn viên, thường phải bay tới bay lui, cậu nghĩ Hoa Quốc ở thế giới này cường thịnh như thế thì chắc chắn thị thực sẽ càng đơn giản hơn so với thế giới gốc của cậu, ai ngờ ngàn lần không nghĩ tới, đường vào nhà Tưởng sâu như biển, từ đây tự do chỉ là người qua đường.

"Đương nhiên, tôi không hy vọng em xuất ngoại." Tưởng Trạm Bạch thâm tình chân thành nắm tay cậu: "Bởi vì tôi không thể đi với em, tôi không thể chịu nổi khi phải chia xa em trong thời gian dài như thế."

Văn Khê hết chịu nổi rút tay về, cuối cùng nhịn không được nói với anh câu đầu tiên: "Anh bình thường chút đi."

"Tha thứ cho anh, được không, tha thứ cho anh vô tri, anh tự cao tự đại, anh tự cho mình là đúng. Anh chỉ phạm vào lỗi sai mà tất cả những kẻ tự cao đều sẽ phạm vào, chữ tình lại xảo quyệt như thế, rõ ràng anh đã nắm được nó nhưng lại vô tri không biết gì, nhưng anh rất may mắn vì khi nó sắp trốn đi đã kịp thời tỉnh ngộ."

Giọng nói trầm ấm, êm dịu như bầu rượu ngon được ủ lâu năm nói ra những lời âu yếm đầy trong sáng, thậm chí Văn Khê còn cảm nhận được giọng nói đó từ trong lồng ngực Tưởng Trạm Bạch phát ra, có âm hưởng cực kỳ mạnh mẽ, nếu không thì tại sao trái tim cậu cũng theo đó bắt đầu đập nhanh liên hồi.

Tưởng Trạm Bạch nói xong, trên mặt còn nở nụ cười thẹn thùng.

Người này...sau khi thừa nhận tình cảm của mình thì bắt đầu bất chấp tất cả, hoàn toàn không hề biết xấu hổ!

Tưởng nam thần cao lãnh để cậu lên đầu, mà tên liếm cẩu luôn dính Tưởng nào đó lại khiến anh phải cúi đầu.

Sợi roi "cốt khí" trong lòng Văn Khê hung hăng quất ý thức của cậu, nhắc nhở cậu trăm ngàn lần đừng dễ dàng buông tha cho Tưởng Trạm Bạch như vậy, nhưng trong đầu cậu lại lởn vởn các dáng vẻ khác nhau của Tưởng Trạm Bạch làm khóe miệng cậu ngày càng nhếch cao, không thể kiềm chế!

Đáng ghét thật, sao tính tình của mình tốt như thế, luôn dễ dàng bại trận? Mình không phải là tên có não yêu đương đó chứ?

Văn Khê lấy chăn kéo lên đầu mình, tự mình kiểm điểm và trốn tránh.

Tưởng Trạm Bạch cũng không thừa thắng xông lên, anh chỉ cười cười rồi quay lại nhìn máy tính của mình, tiếp tục xem văn kiện.

"Nè." Cuối cùng Văn Khê là người không nhịn được, cậu chủ động nói: "Vụ thị thực còn có cách nào không?"

"Không còn cách nào." Tưởng Trạm Bạch dịu dàng đáp lại: "Chính phủ cũng có suy xét của chính phủ, cho dù là ông nội đi nữa thì cũng không thể nào nhúng tay vào phương diện này, nếu không thì cũng sẽ không bị nhốt ở nhà cũ nhiều năm không cho ra ngoài như vậy."

Văn Khê cau mày.

"Đừng lo lắng." Tưởng Trạm Bạch nhanh chóng nói: "Em không ra được, nhưng hoàn toàn có thể cho Công Tôn Anh Hào tới Hoa Quốc quay phim mà."

"Có được không?"

Lần này Công Tôn Anh Hào tuyển diễn viên trên khắp thế giới, chỉ riêng dàn vai chính đã có năm người với năm quốc tịch khác nhau. So với Hoa Quốc, quốc gia được coi là khó xin thị thực nhập cảnh nhất thì nước M dễ xin hơn nhiều, cho nên Công Tôn Anh Hào không nghĩ gì nhiều mà ngay từ ban đầu đã xác định địa điểm quay phim ở nước M.

Nhưng nếu bàn về nơi thích hợp nhất để quay phim thì đương nhiên là Hoa Quốc, nơi có lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên dồi dào, công nghệ làm hậu kỳ mạnh nhất và lĩnh vực điện ảnh hoàn thiện nhất.

"Cụ thể làm như thế nào thì để anh lo, em có thể thông báo tin này cho Công Tôn Anh Hào, ông ta nhất định sẽ rất vui."

Công Tôn Anh Hào chẳng những vui, mà còn vui muốn chết.

"Thật à? Văn Khê, vậy thì tốt quá! Giờ tôi đã nghĩ tới chuyện vừa quay vừa làm hậu kỳ để kịp cho ra mắt vào dịp tết Trung Thu năm nay luôn rồi."

Hoa Quốc là quốc gia phát triển nhất thế giới về ngành vui chơi giải trí, là nước có các truyền thống từ hàng ngàn năm khiến Công Tôn Anh Hào yêu sâu sắc, nếu có thể quay phim ở quốc gia này thì ông ta có thể yên tâm thêm vào một ít nguyên tố chỉ thuộc về Hoa Quốc.

Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong.

Văn Khê không xuất ngoại được, chỉ đành làm cho Công Tôn Anh Hào mang theo đoàn đội về đây, vấn đề thị thực của tất cả diễn viên đều do đoàn đội của Tưởng Trạm Bạch bao thầu mọi việc.

Cũng may đạo diễn Công Tôn tuyển người tương đối đáng tin cậy, đoàn đội của ông ta và các diễn viên đều không có vấn đề gì.

Cảnh quay đầu tiên của bộ phim ⟪Fela⟫ cứ thế lặng lẽ bắt đầu.

Văn Khê đóng vai Thần Dục Vọng, Lâm Thanh Ngư đóng vai Tinh Linh Vương, Trần Nhất Đống vào vai nam chính nhân loại.

Đây là bộ phim có ba diễn viên người Hoa Quốc đóng vai chính.

Văn Khê làm quen một chút với Trần Nhất Đống trước, còn Lâm Thanh Ngư hiện giờ không có mặt.

Vào buổi tối ngay khi Văn Khê vừa về Hải thị thì nhận được cuộc gọi của Lâm Thanh Ngư, cậu ta lắp bắp cực kỳ kích động kể lại tin tìm được cha mẹ ruột cho cậu nghe lần nữa.

Hiển nhiên, lúc bấy giờ cậu ta không còn sự lo lắng hay bàng hoàng nào, trong giọng nói chỉ còn ngập tràn hạnh phúc muốn trào ra.

Lâm Thanh Ngư nói Văn Khê chính là cá koi may mắn của cậu ta, chờ đến khi sức khỏe của mẹ ruột cậu ra tốt hơn một chút thì cả nhà sẽ mời cậu một bữa để cám ơn.

Văn Khê cũng mừng cho cậu ta.

Lâm Thanh Ngư còn có tên thuộc về chính mình ― Mục Minh Án.

Bởi vì có nốt đệm này nên tạm thời Lâm Thanh Ngư chưa thể trở về đoàn phim.

May là suất diễn của cậu ta chủ yếu ở đoạn sau, thiếu đoạn trước cũng không thành vấn đề.

Tất cả đều tiến hành từng bước, nhưng khi quay đến cảnh lần đầu tiên Thần Dục Vọng bước vào Vong Linh tộc, lúc mê hoặc Vu Vương, thủ lĩnh của tộc Vong Linh thì đạo diễn lại thấy quay thế nào cũng không hài lòng.

"Hình như cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó."

Sau khi lại NG lần thứ mười mấy, đạo diễn Công Tôn chống cằm suy nghĩ.

Một lát sau, ông ta lén hỏi Văn Khê: "Có phải cậu và ngài Tưởng đã lâu...không làm chuyện ấy?"

"Hả?" Văn Khê ngạc nhiên.

Đạo diễn Công Tôn với vẻ mặt cậu hiểu tôi hiểu mọi người đều hiểu: "So với ngày cậu thử vai thì thiếu một chút dư vị kéo dài, có nghĩa là chưa đủ dụ hoặc, cậu hiểu không?"

Văn Khê:...

Tôi còn có thuộc tính này nữa à? Tôi không muốn hiểu chút xíu nào đâu.

END CHƯƠNG 63.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play