Bí thư Tần cảm thấy, người đàn ông đang yêu đương rất khó hầu hạ.

Từ xưa đến nay, rất nhiều anh hùng hào kiệt đắm chìm trong tình yêu, sa vào sắc đẹp đều chết không hối tiếc.

Bí thư Tần đã từng cho rằng ngài Tưởng trẻ tuổi chính là một cỗ máy chỉ biết làm việc không có cảm tình, sau này cho dù có bà chủ cũng sẽ tôn trọng nhau như khách.

Không thể trách hắn, Boss thật sự quá bền bỉ, đầu óc như cái máy tính đã được lập trình, năng lực làm việc siêu cường, lúc yêu đương cuồng nhiệt chắc sẽ không để mình lạc lối.

Nhưng bí thư Tần nhận ra hắn thật sự sai rồi.

Tuần trước, hắn còn đắm chìm vào việc mỗi ngày có thể đúng giờ tan làm, cuối tuần hai ngày không cần tăng ca, công việc đạt hiệu suất cao, tâm trạng của Boss vô cùng tốt, ai ngờ tuần này chỉ còn lại mảnh đất hoang tàn sau trận siêu bão cuồng phong.

Hắn, có lẽ là đã đắc tội với Boss ở phương diện nào đó rồi.

Cho nên bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, hắn còn phải tăng ca ở công ty.

Còn Boss, có lẽ chọc cậu Văn giận, làm người ta giận tới mức bỏ con chạy tới Kinh Đô trốn, mà Boss nhà hắn từ trước đến nay hành động nhiều hơn suy nghĩ lại thờ ơ với việc này, ngoại trừ mỗi ngày cả người siêu áp suất thấp không vui, dọa khóc vài bí thư hành chính bên ngoài thì năng lực hành động bằng 0.

Bí thư Tần cảm thấy việc này rất khác thường.

Vì thế đã lén gửi video mà hắn đã quay lại khi Văn Khê thử vai Thần Dục Vọng vào hộp thư của Boss.

Không biết Boss có thấy hay không, dù sao bây giờ chính là Boss đã chạy, hắn bị bỏ lại, ủ rũ đối mặt với một đống hợp đồng cần phải xét duyệt.

Hôm nay chính là ngày thứ sáu tươi đẹp đó! Vì không tăng ca, cầu xin Boss nhanh chóng làm lành với cậu Văn đi mà!

Không biết bây giờ Boss đang ở đâu nhỉ?

Hắn lại mở điện thoại của mình ra, chột dạ nhìn bức ảnh mà bạn của hắn ở Kinh Đô gửi cho hắn với dòng tin: "Lão Tần, tôi bắt gặp người này ở quán bar, có giống với bà chủ nhà cậu không hả?"

Hắn thề, hắn thật sự không theo dõi vị trí của cậu Văn, đây chỉ là sự trùng hợp.

Mà thân là một bí thư có năng lực mạnh mẽ, đương nhiên cần phải sàng lọc tất cả mối nguy hiểm ra ngoài, vì thế Boss thấy được bức ảnh này, cũng thấy được mặt người đàn ông khác trên ảnh ― Tư Văn Ấn.

Cuối cùng Boss đứng ngồi không yên, Boss chạy đến đó ngay lập tức.

Vì sao Tưởng Trạm Bạch đứng ngồi không yên, vì anh nhớ đã từng gặp Tư Văn Ấn một lần.

Anh trai của Tư Văn Ấn là Tư Minh còn từng trêu chọc em trai mình nói em trai mình thích một người đẹp có một đứa con.

Là nam, có con trai, bóng dáng quen thuộc cùng với tiếng dương cầm.

Người mà Tư Văn Ấn mơ ước chính là Văn Khê của anh.

Tưởng Trạm Bạch nhanh chóng kết luận.

Hóa ra ngày đó không phải ảo giác của anh, thì ra Văn Khê ngoại trừ biết đàn cello còn rất giỏi đàn dương cầm, vừa hay trong nhà thiếu một đài dương cầm, chuyện này có thể sắp xếp.

- --

Trong quán bar tranh sáng tranh tối, có một loại không khí vô cùng đặc thù, hơi rượu khắp nơi, hương thơm nồng nặc, có thể che đậy rất tốt mọi sự rụt rè của con người, khuếch đại ham muốn của họ.

Tư Văn Ấn chọn không phải là quán bar bình thường, nơi này chỉ có hội viên mới vào được, phàm là người có thể vào đây đều là cấp thượng lưu, có mắt nhìn, biết tiến thối, nhưng đó là khi trong tình trạng tỉnh táo.

Đưa một người đẹp bị thèm nhỏ dãi đặt trong sảnh chính toàn là bầy sói, Tư Văn Ấn không ngu như thế.

Do đó hắn dẫn Văn Khê đến một gian ghế lô riêng, kêu rất nhiều anh trai chị gái xinh đẹp khui rượu ca hát làm không khí thêm sôi động.

Có thể vì được phục vụ Tư Văn Ấn nên các anh trai chị gái đều chơi rất điên, cướp micro ca hát, xoay eo nhảy múa, đấu khui rượu, xây tháp rượu.

Giữa một đám ăn chơi nhảy múa cuồng loạn, trên mặt Văn Khê không ngừng thay đổi màu sắc bởi ánh đèn, liên tục uống ly này đến ly khác.

Tư Văn Ấn có vẻ uống hơi nhiều.

Hắn đẩy mông một cô gái đang dính sát người mình rồi đến gần Văn Khê.

"Văn Khê, ngài Tưởng, có phải đối xử không tốt với cậu không?" Hắn líu lưỡi hỏi.

Văn Khê nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút mê ly.

Thân thể cậu là ngàn ly không say nhưng cậu uống quá nhiều rượu, tự mình thôi miên mình say, say rồi có thể loại bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, chỉ nhìn vào hiện tại, không cần nhìn tương lai.

"Anh ta, đối xử không tốt với cậu, vậy cậu, đi với tôi đi!" Tư Văn Ấn xúc động cầm tay Văn Khê, ly rượu trong tay Văn Khê bị đổ xối ướt người cậu.

"Tôi nuôi cậu và Thủy Thủy, tôi sẽ coi Thủy Thủy, như con ruột mình."

Tư Văn Ấn vô cùng kích động, tay của Văn Khê, thật mềm! Cơ thế của Văn Khê, thơm quá! Nếu có thể ôm...có thể...

Sắc mặt của hắn bị sự tưởng tượng của hắn mà đỏ lên, một mỹ nam cực phẩm như này là hấp dẫn trí mạng đối với người bẩm sinh thích đàn ông như hắn.

Hắn như con chó động dục áp sát người Văn Khê ngửi ngửi, người uống say sức lực rất lớn, trong lúc nhất thời Văn Khê không thể phản kháng, nhưng mùi rượu thối hoắc hòa lẫn với mùi nước hoa trên người Tư Văn Ấn làm Văn Khê khó có thể chịu nổi, cậu cố gắng xoay đầu muốn ói hết cả ra.

Lúc tìm Tư Văn Ấn uống rượu, Văn Khê cũng mang theo suy nghĩ "Tại sao phải là Tưởng Trạm Bạch, những người khác không được sao? Vậy cứ thử xem, nếu được thì lập tức ly hôn".

Nhưng trên thực tế, chỉ một nụ hôn một cái ôm mà Văn Khê vẫn không tiếp thu nổi.

Không chỉ không tiếp nhận được, mà còn vô cùng buồn nôn.

"Nè, mấy người lại đây kéo cậu ta ra." Văn Khê chịu hết nổi hét lên.

Nhưng người xung quanh không cho rằng cậu nói thật, chỉ cười hì hì đứng một chỗ xem tiết mục cưỡng bức mỹ nam sắp diễn ra.

Văn Khê chỉ có thể luống cuống tay chân tự cứu mình, cậu tát Tư Văn Ấn vài cái mới làm cho hắn tỉnh táo lại một chút, hắn mở to mắt nhìn thấy mặt Văn Khê đen thui cùng với tư thế của mình thì vội vàng nỗ lực ngồi thẳng: "Xin lỗi, không...không dậy nổi, tôi say quá."

Nhưng hắn không thể ngồi thẳng lại được, vừa mới nhấc người lên một chút thì lại rơi xuống, vừa hay đè Văn Khê dưới người mình.

Văn Khê bị cánh tay của hắn ấn mạnh xuống bụng, khó chịu đến mức muốn ói ra, cậu dùng hết sức giãy giụa, vì giãy giụa quá mức nên cậu không nghe được tiếng mở cửa phòng.

Ngay sau đó, trên người nhẹ tênh, Tư Văn Ấn say bí tỉ bị người ta dùng một tay xách ra khỏi người cậu, tiếp theo, Văn Khê thấy được một gương mặt quen thuộc.

Gương mặt quen thuộc đó rất nghiêm túc, mày cau chặt, vẻ mặt giận dữ như bắt được vợ mình cho mình đội nón xanh.

Văn Khê bỗng dưng thấy chột dạ, hai mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, nửa chết nửa sống tựa lưng vào ghế ngồi.

Tưởng Trạm Bạc nhìn bình rượu trống rỗng trên bàn, lại nhìn Văn Khê đã say "bất tỉnh nhân sự", muốn nổi giận cũng chỉ có thể hung hăng đá Tư Văn Ấn hai phát.

Tư Văn Ấn hoàn toàn say chết, bị đá cũng không có phản ứng gì.

Tưởng Trạm Bạch tiến lên, khom lưng, bế Văn Khê lên.

Ai ngờ vừa bị ôm, Văn Khê lại gây chuyện: "Khó chịu, tôi khó chịu." Cậu cố gắng nhón lên, muốn đứng thẳng người.

Tưởng Trạm Bạch nghĩ thầm chắc do dạ dày cậu khó chịu, chắc không sai, uống nhiều rượu như vậy, không khó chịu mới lạ ấy.

Vì thế anh nhẹ nhàng buông cậu rồi hơi ngồi xổm xuống, ôm lấy mông và đùi cậu như tư thế ôm Thủy Thủy vậy.

Tưởng Trạm Bạch để Văn Khê đặt mông lên cánh tay mình, một cánh tay khác đỡ lưng cậu, hai người lấy tư thế này gian nan rời khỏi ghế lô.

Văn Khê híp mắt ghé vào vai Tưởng Trạm Bạch, cửa ghế lô có một đám người đang đứng, nhóm vệ sĩ và trợ lý như bạn nhỏ làm sai chuyện, tất cả đều cúi đầu, còn có một người đàn ông không quen biết đang xoa mồ hôi trên trán, có lẽ là ông chủ của quán bar này.

Ra khỏi quán bar, Tưởng Trạm Bạch muốn đưa người lên xe.

Văn Khê luôn miệng nói khó chịu, níu chặt cửa xe sống chết không lên.

Không biết do bị Tư Văn Ấn tới gần làm cậu ghê tởm hay do bị cánh tay của anh đè ép mà bây giờ hễ Văn Khê nhúc nhích mạnh một chút là ói ra ngay, nếu lên xe thế nào cũng nôn đầy xe.

Hiện giờ cậu chỉ muốn ngồi yên một lát, để gió lạnh thổi cho tỉnh táo lại.

Còn xe thì để Tưởng Trạm Bạch tự mình ngồi đi vậy.

Nhưng Tưởng Trạm Bạch không chọn ngồi xe.

Anh lại ôm cậu lên lần nữa.

Tuy Tưởng Trạm Bạch rất đáng ghét, nhưng khi cậu bị mùi trên người anh bao phủ thì dạ dày của Văn Khê cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Nơi này cách nhà lớn ở trung tâm thành phố của anh không xa, chính là chỗ lần trước Văn Khê đã đến, ban đêm vào cuối tháng 5 gió mát lành lạnh, đi dạo cũng khá tốt.

Chẳng qua tư thế ôm này làm anh không thấy đường đi, Tưởng Trạm Bạch dỗ dành Văn Khê: "Cưng ơi, chúng ta cõng được không?"

Văn Khê bị tiếng "cưng ơi" thổi vào tai, cậu lập tức rùng mình.

Sao anh ta lại nói câu buồn nôn như thế trong tình huống này cơ chứ!

Bởi vì quá ngạc nhiên nên lúc cậu bị đặt xuống đất vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác, mơ mơ màng màng đã bị cõng lên.

Lưng của Tưởng Trạm Bạch rất lớn, rất cứng rắn, rất ấm áp, cánh tay anh rắn chắn, cực kỳ sung mãn.

Anh đi rất chậm, cũng rất vững.

Vì thế ở Kinh Đô thị vào giữa đêm lúc 0 giờ xe ngựa như cũ ngược xuôi, xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ như sau: Một người đàn ông mặc đồ Tây giày da cõng một người đàn ông khác chậm rãi đi trên lối đi bộ, chiếc siêu xe chạy chậm bên cạnh họ, phía sau còn đi theo rất nhiều người đàn ông cao to lực lưỡng.

Cảnh quái dị này bị không ít người qua đường chụp lại được, cuối cùng vì hình chụp hoặc video quá mờ mà không thể chia sẻ lên mạng.

Đêm khuya, Tưởng Trạm Bạch cứ thế cõng Văn Khê từ từ đi gần một giờ mới đến nhà.

Trong lúc đó, một vệ sĩ đưa cho Tưởng Trạm Bạch một túi giữ ấm bằng điện sạc: "Boss, dạ dày khó chịu có thể dùng cái này để làm ấm, cho cậu Văn uống nhiều nước ấm."

Tưởng Trạm Bạch nhận lấy nói cám ơn rồi mới đóng cửa lại.

Vệ sĩ tặng túi giữ ấm vỗ vỗ ngực thở phào một hơi, giơ ngón tay cái lên với các anh em mình: Nói cám ơn! Nguy hiểm được giải trừ!

Quả nhiên bí thư Tần nói không sai, có cậu Văn là tâm trạng tốt lên liền.

Tưởng Trạm Bạch đặt Văn Khê trên sô pha mềm mại, rồi mới cắm điện cho túi giữ ấm.

Sau đó anh cầm một bộ đồ ngủ sạch sẽ, nói một câu "cục cưng" rồi dùng lời dỗ Thủy Thủy ra để dỗ Văn Khê thay quần áo đã bị rượu thấm ướt.

Chuẩn bị xong, anh lại lấy điện thoại tra xem người bị đau dạ dày sau khi uống rượu thì uống gì mới tốt, cuối cùng rút sạc của túi giữ ấm ra, cảm thấy hơi nóng lại lấy khăn lông bao lại rồi mới đặt vào bụng của Văn Khê, để cậu giữ chặt.

Cả quá trình này, Văn Khê đều híp mắt như ngủ như không, rất phối hợp.

Tưởng Trạm Bạch vào bếp.

Không hổ là người đàn ông nói ít làm nhiều, Văn Khê mặt không cảm xúc nghĩ.

Sau khi cậu biết Tưởng Trạm Bạch chỉ vì nghiện mùi thơm trên người cậu, đúng là cậu cực kỳ tức giận, nói chính xác hơn là thẹn quá hóa giận, nếu không phải còn Thủy Thủy thì cậu đã đòi ly hôn ngay lập tức.

Cậu trốn Tưởng Trạm Bạch nhiều ngày như thế, cậu cũng tự làm mình bình tĩnh hơn nhiều, không tự chủ được bắt đầu nhớ lại tất cả những chuyện khi hai người bên nhau.

Tưởng Trạm Bạch là người đàn ông thông minh, IQ EQ có đủ, ngoại trừ miệng cứng ra thì không có tật xấu gì khác. Năng lực chấp hành của anh rất mạnh, thông thường là não vừa nghĩ tới, không hề quanh co lòng vòng mà thân thể sẽ chủ động đi làm ngay.

Anh không giống những bá tổng khác, suốt ngày luôn rối rắm "Rốt cuộc tôi có thích em ấy không?" "Tôi không thích em ấy nhưng vẫn muốn ở bên em ấy à?" "Tôi có nên trả tự do cho em ấy không?" "Cuối cùng tình cảm của tôi dành cho em ấy là gì?" linh tinh.

Tưởng Trạm Bạch nói không ly hôn là thật sự sẽ không buông cậu, anh chưa bao giờ suy đi nghĩ lại, anh muốn làm gì sẽ trực tiếp làm cái đó.

END CHƯƠNG 61.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play