Ông cụ Tưởng vỗ vỗ mông của bé, nói: "Thủy Thủy, con xem con làm những việc này làm cho ba con sốt ruột lo lắng bao nhiêu, buổi tối không ngủ phải chạy qua đây xem con thế nào, thật sự sai rồi, mau nói xin lỗi với ba ba đi nào."
Thủy Thủy lắc đầu như trống bỏi, nhỏ giọng nói: "Mắt ba ba như bốc lửa, con không dám đi."
Văn Khê:...
Ông cụ nhìn Văn Khê, do dự một lát, sau lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mông của Thủy Thủy, bé con mềm như thế này, bị đánh sẽ đau lắm đây? Vì thế ông cụ kiên định nói: "Không sao, có ông cố ở đây, ba con không dám đánh con."
Văn Khê: "...Ông nội."
"Haiz con đừng chê ông già đây nhiều chuyện." Ông cụ xua tay: "Nhưng chuyện dạy dỗ này ngàn lần không thể dùng cây dùng gậy đánh. Với đứa bé thông minh như Thủy thủy thì càng phải nói lý lẽ cho nó hiểu, dù sao ông đã nói rồi đấy, không được đánh con."
Tưởng Trạm Bạch nhỏ nhẹ hùa theo: "Số lượng nghiên cứu sinh mà ông nội dẫn dắt lên tới 3 con số, có mặt ở khắp thế giới, ông nội nói chuẩn không cần chỉnh."
Rồi hai chuyện này giống nhau dữ chưa?!
Dù sao thì cậu đã nhìn ra, hôm nay Thủy Thủy không ăn được trận đòn này.
Văn Khê bất đắc dĩ, cậu vốn cho rằng Thủy Thủy trở về nhà họ Tưởng sẽ được kiềm chế nhiều hơn, dù gì một mình cậu vừa làm cha hiền vừa làm cha nghiêm thật sự rất mệt. Hơn nữa đối mặt với bé con vừa manh vừa xinh đẹp vô cùng như Thủy Thủy, làm cậu đôi khi nghiêm khắc không nổi.
Rất cần một người đảm nhận vai trò người cha nghiêm khắc.
Kết quả Tưởng Trạm Bạch lại như vậy, còn hiền hơn cả khi cậu làm cha hiền nữa. Chỉ cần Thủy Thủy lên tiếng là muốn cái gì có cái đó, tuyệt đối không nói hai lời, con trai làm gì anh đều nói tốt, đều kiêu ngạo vì con.
Tưởng Trạm Bạch đã như vậy, những người khác trong nhà họ Tưởng lại càng như thế.
Ông nội bà nội xem Thủy Thủy như tròng mắt mà đau, chỉ cần một cuộc gọi, nhìn thấy gương mặt tươi cười của bé con là vui đến quên đường về.
Ông cố bà cố của Thủy Thủy thì càng hơn chứ không kém, ông cụ là nhân vật quan trọng đã bao năm rồi chưa rời khỏi nhà cũ nhà họ Tưởng ở Hải Thị, thế mà vì Thủy Thủy đêm hôm khuya khoắt bay ngàn dặm tới đây chỉ vì sợ Thủy Thủy bị đét mông?
Cậu còn biết nói gì nữa đây.
Thủy Thủy được ông cố bảo đảm, bé xoay người nhào lên đùi của Văn Khê: "Ba ba con biết sai rồi."
Văn Khê giữ mặt lạnh, cậu muốn nói nhưng lại sợ không nói lại con trai mình, dù sao Tưởng Trạm Bạch đã nói con trai không làm sai...Lỡ như cậu hỏi Thủy Thủy sai chỗ nào, Thủy Thủy hỏi lại thì làm sao bây giờ?
Xong rồi, hình như cậu bị Tưởng Trạm Bạch tẩy não, vậy mà cũng cảm thấy Thủy Thủy...không làm sai?
Nhưng bạo lực là không đúng!
Văn Khê tìm được điểm có thể nói, lập tức dạy dỗ Thủy Thủy: "Tại sao con lại để Mao Mao đánh nhau với người khác? Ba ba đã từng nói với con rồi mà, đứa trẻ đánh nhau không phải là đứa trẻ ngoan."
"Không phải đánh nhau nha." Thủy Thủy giải thích: "Anh Mao Mao là đi đánh người mà."
"Đánh người cũng không được, không thể dùng bạo lực!"
"Nhưng nếu anh Mao Mao không đánh bọn chúng, bọn chúng sẽ đánh bọn con nha."
Văn Khê: "Lúc đó con nên nói cho người lớn biết, hiểu chưa?"
Thủy Thủy nghiêng đầu: "Việc của trẻ con nên để trẻ con giải quyết, đi méc người lớn gọi là có tiếng không có miếng, anh Mao Mao nói thế."
Văn Khê:...Mao Mao không hổ xuất thân từ võ lâm thế gia, có phong thái của ông nội.
"Ba ba dạy con một đạo lý, cho dù ai đúng ai sai, ra tay trước chính là kẻ thua cuộc, bọn con có thể phản kích nhưng không thể ra tay trước, hiểu chưa?"
Thủy Thủy ngoan ngoãn gật đầu.
"Sau này không được dẫn cả đám đi đánh nhau nữa nghe không? Người khác cũng là cục cưng của cha mẹ mình, lỡ như bị thương sẽ khiến cho cha mẹ của chúng đau lòng."
"Sẽ không, anh Mao Mao rất mạnh!" Thủy Thủy nhấn mạnh.
Văn Khê trừng bé: "Trên đời này cũng chỉ có một Mao Mao, sau này con sẽ có rất nhiều bạn bè khác, những người bạn khác không biết đánh nhau, không lẽ con cũng muốn bọn họ đi đánh nhau sao?"
Thủy Thủy chu miệng a một tiếng: "Con có bạn khác, nhưng cũng còn có anh Mao Mao nha."
"Anh Mao Mao của con cũng có cuộc sống của mình, chờ đến khi tiết mục này kết thúc là nhóc ấy cũng phải rời đi."
"Có thể không đi không? Con muốn chơi với anh Mao Mao."
"Không thể." Văn Khê vô tình cự tuyệt bé: "Mao Mao cũng có gia đình, cũng phải đi học."
"Có thể cho anh Mao Mao đi học chung với con mà." Thủy Thủy nghĩ ra cách, quay đầu tìm ông cố: "Ông cố ơi, được không?"
"Được, đương nhiên được." Ông cố đồng ý ngay: "Hôm nào ông sẽ nói chuyện với người lớn trong nhà Mao Mao, để bạn nhỏ Mao Mao đi học với Thủy Thủy nhà chúng ta nhé."
Chuyện này làm cho Thủy Thủy rất vui vẻ, một bên "hôn hôn ông cố" một bên "làm nũng với ông cố", chọc cho ông cụ cười không ngừng.
Văn Khê:...Thôi, cái nhà này, chỉ có mình là làm người ta ghét.
Đánh nhau không phải điểm chính yếu, điểm chính yếu là đêm hôm khuya khoắt dẫn con nhà người ta đi đến chỗ nguy hiểm tối tăm kìa! Cậu đang đau đầu không biết mở lời xin lỗi với người nhà của mấy đứa trẻ khác như thế nào, tiếp đó cậu cũng thật sự dẫn Thủy Thủy đến từng người để nhận lỗi.
Ông cụ cũng chậm rãi nhỏ nhẹ dạy dỗ Thủy Thủy nên "dùng trí tuệ tuyệt đối đừng dùng nắm đấm", dạy bé "người khôn sẽ biết tự tránh xa nguy hiểm", lần này bé con đã làm ba ba sợ hãi, sau này tuyệt đối đừng làm như vậy nữa.
Thủy Thủy gật đầu, nghe rất nghiêm túc.
Văn Khê quay đầu nhìn Tưởng Trạm Bạch, cậu vẫn rất tức giận liền đi đến gần anh, nhéo một cái ở sau eo anh.
Tưởng Trạm Bạch không nhúc nhích, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cậu.
Tay trái Văn Khê bắt lấy tay phải, người này làm bằng gì vậy, làm gì mà phía sau eo cứng đến như thế!
Nghĩ qua nghĩ lại vẫn tức muốn chết, cậu dùng mười phần sức lực hung hăng đánh mông anh, tay cậu lập tức tê rần.
Tưởng Trạm Bạch nắm lấy tay cậu, an ủi vỗ về.
Văn Khê tức á, rất muốn tìm chỗ để trút giận.
Đến khi ông chắt hai người thân mật đủ rồi, Thủy Thủy bắt đầu mệt mỏi, Văn Khê kêu Tưởng Trạm Bạch bế bé lên, chào ông cụ rồi mới trở về phòng ngủ.
Thủy Thủy và Tưởng Duyệt Y ở trong căn phòng lớn, Văn Khê dạy dỗ con cái, ông cụ là trưởng bối có thể nhìn nhưng Tưởng Duyệt Y không thể đi theo, nên cũng không xem náo nhiệt.
Lúc bọn họ đến, Tưởng Duyệt Y đã rửa mặt đắp mặt nạ, thấy ba người vào thì biết Thủy Thủy đã thoát khỏi được trận đòn này.
"Em biết là Thủy Thủy mệt mà." Tưởng Duyệt Y nhanh chóng đón bé: "Em đã dọn dẹp phòng của Thủy Thủy rồi, có thể trực tiếp vào."
Vì thế Tưởng Trạm Bạch ôm Thủy Thủy về phòng, Văn Khê đi theo, hai người hợp sức giúp Thủy Thủy gật gà gật gù đánh răng rửa mặt thoa nước thơm, Tưởng Trạm Bạch mới bế con trai ra khỏi phòng tắm rồi đặt lên giường.
Nhưng khi nằm lên giường, cởi quần áo ra thay áo ngủ xong thì Thủy Thủy lại tỉnh táo, không chịu cho ba ba và ba lớn ra ngoài, nắm hai người không ngừng làm nũng.
Văn Khê thấy tủ đầu giường nửa mở, cậu tò mò kéo ra, một đống kẹo rực rỡ muôn hình đủ dạng, bánh kem, mứt hoa quả và các loại đồ ăn vặt đồ ngọt khác xuất hiện trước mắt cậu, có cái đã mở bao, có cái bị cắn vài cái chưa ăn hết, thậm chí còn có một vài gói trống không.
Văn Khê: "...Văn Cảnh Nghiêu, ba đã nói gì, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt!"
Văn Khê lại nổ mạnh.
Thủy Thủy sợ tới mức nhanh chân chui vào lòng Tưởng Trạm Bạch trốn.
Văn Khê giơ tay vỗ mông của bé: "Bây giờ là con làm sai, con nói đi, không được ba cho phép thì sẽ không ăn đồ ngọt!"
Tưởng Trạm Bạch lấy thảm đen bọc bé lại, chạy qua chạy lại trong phòng để né nhưng Thủy Thủy vẫn bị đánh mông rất nhiều lần, mặc dù không đau nhưng vẫn la hét chói tai.
Nghe giọng có vẻ rất vui vẻ.
"Chuyện gì vậy chuyện gì vậy." Tưởng Duyệt Y tông cửa đi vào, thấy cảnh tượng này thì rất sợ hãi: "Văn Khê anh bình tĩnh! Bình tĩnh đi!"
Tưởng Trạm Bạch nhân cơ hội ôm con trai chạy ra phòng khách, nơi này lớn hơn, Văn Khê không đuổi kịp anh.
"Thời buổi bây giờ không còn thịnh hành đánh con đâu." Tưởng Duyệt Y cố gắng ngăn cản Văn Khê.
Văn Khê khó thở: "Hôm nay thằng nhóc này muốn tức chết anh mà, nó ăn quá nhiều đồ ngọt! Rất có thể đánh răng xong rồi lại lén ăn!"
Yêu quý hàm răng, phải bắt đầu từ khi còn nhỏ!
Một người đuổi theo, một người yểm hộ, một người chạy, trong phòng đều là tiếng cười của trẻ thơ, ồn ào đến khi ông cụ tới gõ cửa bảo vệ Thủy Thủy thì trò hề này mới kết thúc.
Văn Khê tịch thu kho đồ ăn vặt của Thủy Thủy rồi mới đi.
Cậu định đưa con về phòng ngủ của mình, hoặc là cậu ngủ ngay trong phòng này, cuối cùng bị Tưởng Trạm Bạch lấy lý do "quá muộn không thể làm ồn người khác; cộng thêm Thủy Thủy đau lòng vì mất kho báu nhỏ mà khóc không ra nước mắt, chỉ tủi thân vùi vào chăn nói muốn tự mình ngủ.
Cho nên Tưởng Trạm Bạch giúp Văn Khê dọn tất cả đồ ăn vặt của Thủy Thủy khó khăn tích trữ được, kêu người đưa đi cất vào phòng biệt lập trong khách sạn.
Thủy Thủy được giải nguy, nhưng Văn Khê vẫn còn lo lắng.
Thủy Thủy đúng là rất thông minh, đứa trẻ thông minh mà không dẫn đường chỉ lối dạy dỗ cho đúng, lỡ đi lên con đường bất chính thì chính là tội phạm IQ cao.
Cho dù không trái pháp luật, nhưng lỡ đâu bé trở thành con nhà giàu đời thứ hai kiêu ngạo cứng đầu hư hỏng thì làm sao bây giờ? Mới còn nhỏ mà đã có nhiều người khen bé cưng bé, bé sẽ dễ trở nên kiêu ngạo tự mãn, trở thành một tên đáng ghét tự cao không nghe lời khuyên của người khác thì sao?
Dường như Tưởng Trạm Bạch hiểu được sự lo lắng của cậu, an ủi nói: "Không sao, chờ Thủy Thủy đi học viện Bàn Cổ cùng chơi với các thiên tài trong đó thì nó sẽ tự biết mình như thế nào."
"Tôi chỉ sợ nó không biết thôi." Văn Khê thở dài, ngay sau đó trừng anh một cái: "Đều tại anh hết, anh lại đứng cùng thuyền với ông nội phản bác tôi."
Tưởng Trạm Bạch hơi hơi mỉm cười: "Thật ra lúc nhỏ tôi không khác mấy so với Thủy Thủy, lớn lên chút thì tốt rồi, em phải tin vào gien nhà họ Tưởng, trưởng thành thế nào cũng không thể xấu xa nổi."
Văn Khê ngơ ngác nhìn nụ cười này của anh, nhìn đến ngây người.
Tưởng Trạm Bạch thật sự rất ít cười, anh luôn rất nghiêm túc. Thời đi học nghiêm túc, được phong danh hiệu là học bá cao lãnh, lúc chấp chưởng tập đoàn Vạn Cổ cũng nghiêm túc, làm cho người khác càng thêm sợ hãi và tôn kính anh.
Nhưng Văn Khê ở chung với anh, cậu luôn được nhìn thấy anh cười, bình thường là chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng chưa một lần nào Tưởng Trạm Bạch có thể cười giống như đêm nay, thoạt nhìn anh đặc biệt vui vẻ, vô cùng cao hứng.
Văn Khê cũng không nói nên lời vì sao, nhìn Tưởng Trạm Bạch cười như vậy khiến trái tim cậu như bị chạm vào.
Tưởng Trạm Bạch lúc nghiêm túc, trên người anh như luôn mang theo gánh nặng vô hình, Văn Khê luôn cảm thấy anh rất áp lực, thần kinh căng chặt, cho dù là người thông minh đến đâu cũng không dám phạm một chút sai lầm.
Nhưng Tưởng Trạm Bạch hiện tại mới thật sự là nhẹ nhàng thoải mái, giờ Văn Khê mới phát hiện, trên má phải của Tưởng Trạm Bạch thế nhưng có lúm đồng tiền!
Tưởng Trạm Bạch thấy cậu ngây ngốc nhìn anh, vì thế che miệng cười, hàm hồ nói: "Con trai chọc em không vui, tôi bồi thường cho em được không."
Trời ơi, chữ "được không" giống như làm nũng vậy, vai chính công trở nên càng ngày càng có sức sống!
Làm sao bây giờ, nghĩ đến những thay đổi này đều vì cậu mà ra, cậu thật sự rất hưng phấn, rất thích.
Tựa như khi cậu xem truyện gốc luôn ngầm hâm mộ chỉ có vai chính thụ mới có thể thay đổi vai chính công vậy, hiện tại vai chính thụ đổi thành cậu, cậu lại thật sự ảnh hưởng đến anh...Cái cảm giác này, giống như Tưởng Trạm Bạch đã hoàn toàn trở thành người của cậu, làm cho người ta phải đắm chìm.
Muốn thấy nhiều sự thay đổi ở anh hơn.
Văn Khê rất nhanh được như ý nguyện.
― Chỗ này được lược bỏ 500 từ, xin mời độc giả tự mình tưởng tượng ―
=]]]]]
END CHƯƠNG 49.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT