"Đừng khóc."
Bàn tay hơi lạnh dường như muốn lau đi nước mắt của cậu, nhưng khi chạm vào làn da ấm áp mỏng manh kia lại dừng lại, chợt nhận ra trên mặt cậu không có tí nước mắt nào.
Doãn Hủ cũng sửng sốt, hơi che giấu cúi mặt xuống. "Úc tiên sinh, tôi không khóc."
Úc Chỉ giả bộ thản nhiên rút tay về, nhẹ giọng nói: "Tôi biết."
Căn phòng yên tĩnh đến kỳ quái, bầu không khí kỳ lạ lan tỏa, xuyên qua máu thịt, vào thẳng trong tim.
"Cậu muốn thứ gì?"
Úc Chỉ không phải đột nhiên nghĩ đến việc hỏi câu này.
Đây là thế giới đầu tiên hắn đến từ sau khi thuyên chuyển, so với nhiệm vụ dạy dỗ đơn giản nhẹ nhàng ở Bộ Giáo dục, còn nơi gọi là Bộ Cứu hộ với nhiệm vụ thay đổi vận mệnh đồng thời mang lại hạnh phúc cho đối tượng mục tiêu này lại khiến hắn bối rối.
Thay đổi vận mệnh thì dễ thôi, bây giờ hắn đã làm được rồi, có hắn chống lưng, cả đời Doãn Hủ đều có thể bình an mà trải qua.
Nhưng mang lại hạnh phúc là có ý gì?
Phải làm gì thì cậu ấy mới có thể thấy vui vẻ hạnh phúc được đây?
Úc Chỉ không biết.
Nhưng hắn biết bây giờ Doãn Hủ hẳn là không vui sướng gì.
Doãn Hủ vẫn chưa thoát được ra khỏi trạng thái vừa rồi, cậu ngẩng đầu nhìn hắn. "Tôi... Không muốn gì cả."
Cậu đã nhận được thù lao của mình, người đàn ông này không nợ cậu gì cả, coi như muốn ngủ với cậu cũng không cần phải trả thêm gì nữa.
Úc Chỉ buồn thúi ruột, không muốn gì mới chết chứ.
"Thế thì chăm chỉ học tập đi."
Đọc nhiều sách, tầm mắt được mở rộng, tư duy cũng tiến bộ hơn, nói không chừng, đến lúc đó muốn gì cũng có thể dễ dàng giành được.
Doãn Hủ cảm thấy người đàn ông này không hiểu tiếng người.
Đã bảo là không cần phải giả đứng đắn chính nhân quân tử gì cả.
Cậu cắn môi, muốn kìm nén trái tim vì kích động mà đập loạn.
Cậu sợ.
Sợ hắn đòi thù lao.
Lại càng sợ hắn không đòi.
Úc Chỉ thấy ngón tay cậu run rẩy không ngừng, cũng thấy vẻ lo lắng trong mắt cậu, làm sao lại không biết trong lòng cậu đang bất an.
Nhưng nếu như nói thẳng hắn không cần cậu phải làm gì hết, không cần cậu phải trả giá gì cũng sẽ giúp cậu đạt được tất cả nguyện vọng, chỉ sợ sẽ làm cậu càng thấy bất an mà thôi.
"Doãn Hủ." Hắn đột nhiên gọi, ánh mắt thẳng tắp nhìn về thiếu niên.
Cậu bị tiếng gọi này làm giật nảy mình, nhìn hắn.
Chỉ thấy ánh mắt người đàn ông trầm ổn bình tĩnh. "Không phải là tôi không có mong muốn gì ở cậu."
Tựa hồ trái tim của thiếu niên bị những lời này khuấy động, cậu chuẩn bị tinh thần tiếp nhận yêu cầu trần ai lạc định(*) này.
(*) Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
"Nhưng chưa đến lúc." Úc Chỉ nhẹ giọng nói. "Đến khi tôi muốn, đương nhiên sẽ nói cho cậu biết."
Tâm trạng của Doãn Hủ khó mà bình tĩnh được, nghĩ lại lời của hắn tối qua, chỉ cảm thấy đó chính là chân tướng.
Nhưng cậu rõ ràng đã nói, thịt tươi mới ăn ngon, chờ cậu trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ không còn ngon như bây giờ nữa.
Hay lại... Khẩu vị của người đàn ông này độc đáo đến vậy?
Kiểu gì cũng phải chờ cậu lớn lên mới ăn, cho đỡ thấy tội lỗi?
Doãn Hủ từng nghe nói có người không thích kết giao với người quen, bởi vì không dễ bỏ, không muốn chịu trách nhiệm lại thấy áy náy, không lẽ người đàn ông này cũng vậy?
Doãn Hủ không muốn mắc nợ người khác, nhưng hình như bây giờ cậu muốn không mắc nợ cũng không được.
Úc Chỉ không biết cậu thiếu niên nhìn như ngây thơ này đã nghĩ đến biết bao nhiêu chuyện lộn xộn trong đầu rồi, hắn chỉ muốn tạm thời trấn an cậu để cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, cũng không cần cậu dùng các kiểu thử hắn.
"Chăm chỉ học tập đi, không cần lo lắng học phí và phí sinh hoạt, tôi sẽ hỗ trợ cậu trong suốt thời gian đi học."
Úc Chỉ cảm giác sẽ phải ở lại thế giới này rất nhiều năm, không thể cứ giáo dục xong là phắn như trước được nữa.
Nhưng thế cũng không sao, hắn đã trải qua vô số thế giới, những chuyện như vậy hắn tập mãi cũng thành quen rồi.
Trước khi để cậu đi ra ngoài, Úc Chỉ từ trong túi lấy ra một hộp thuốc mỡ. "Nếu mai thấy cậu vẫn còn đi khập khiễng thì hủy đăng ký nhập học."
Doãn Hủ vô thức sờ mông mình, sau đó giả bộ không để ý mà thu tay lại, nhận lấy thuốc mỡ. "Tôi biết rồi, cảm ơn Úc tiên sinh."
Úc Chỉ cảm thấy xưng hô Úc tiên sinh hơi sai sai, nhưng lại không nghĩ ra được cách gọi nào tốt hơn, chú? Ba nuôi? Ba ba? Nghe cái nào cũng không ổn.
Dù trong lòng tự nói là nuôi người ta như nuôi con, nhưng rốt cuộc cũng không phải con mình thật, đành để cậu thích xưng thế nào thì xưng.
Trở về phòng, Doãn Hủ bôi thuốc mỡ lên mông, thuốc còn tốt hơn loại tối qua dùng, lúc bôi lên cảm thấy mát lạnh.
Khi đi ngủ, cậu không khóa cửa.
Hai ngày qua là không dám khóa, mà bây giờ là không thể khóa.
Cậu không còn là người bị cưỡng bách, mà là một người được nhận ân huệ của người khác lại chưa thể trả ơn.
Cậu không có lý do nhốt người ta ngoài cửa.
Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị thông báo từ WeChat.
[ Lão cặn bã: Không ngờ con trai còn rất có năng lực, Tiểu Hủ, con phát đạt như vậy cũng đừng quên người cha đã để con có được những thứ này. ]
Sắc mặt Doãn Hủ trầm xuống, cậu cười lạnh tắt điện thoại.
Ngày hôm sau, Úc Chỉ đưa Doãn Hủ đến trường mới, cùng thuộc hệ thống trường học với nhóc mập, chỉ là một đứa học cấp 1, một đứa học cấp 3.
Chủ nhiệm lớp làm thủ tục nhập học xong, hỏi: "Úc tiên sinh, anh thật sự không tính chuyện cho con học nội trú sao? Năm cuối cấp ôn tập rất vất vả, mỗi ngày đưa tới đón về sẽ mất rất nhiều thời gian nghỉ ngơi của em ấy."
Úc Chỉ cũng đang muốn nói chuyện này. "Không cần nội trú, ngoài ra, tôi muốn xin cho Doãn Hủ không phải tự học vào buổi sáng và buổi tối."
Doãn Hủ liếc hắn một cái, trong mắt lộ vẻ phức tạp.
Giáo viên cau mày không đồng ý, Úc Chỉ giải thích: "Tôi mời gia sư cho cậu ta, thầy yên tâm, ở nhà cũng sẽ không trì hoãn việc học."
Dạy kèm một một đương nhiên tốt hơn là một thầy một lớp, nhà người ta có điều kiện, giáo viên cũng không cản được.
"Đã vậy, tôi hi vọng bạn học Doãn Hủ ở nhà cũng có thể ôn tập chăm chỉ, phấn đấu để sang năm có thể thi tốt." Giáo viên đành phải đồng ý. "Cũng đừng cô phụ những gì ba em đã cho em."
Lời vừa nói ra, căn phòng yên tĩnh.
Giáo viên cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn về phía Úc Chỉ. "Úc tiên sinh, có chuyện gì sao? Có gì không đúng à?"
Úc Chỉ bình tĩnh đứng dậy. "Không có gì, Tiểu Hủ, cảm ơn thầy giáo động viên giúp đỡ đi."
Doãn Hủ hai tay siết chặt dây quai cặp, âm thầm nghiến răng, vờ như không thấy ý cười trêu chọc trên môi người đàn ông.
"Cảm ơn thầy ạ!"
Lại quay đầu nhìn Úc Chỉ, nở nụ cười ngọt ngào.
"Cũng cảm ơn ba."
Úc Chỉ: "......"
Buồn cười lắc đầu, gọi thì cứ gọi đi, hắn cũng đâu có thiệt gì.
Sau khi thu xếp việc học, Úc Chỉ đến công ty. Úc thị hiện tại phát triển không ngừng, về phương hướng chung thì hắn không cần phải nhúng tay vào, nhưng ở một số mặt và chi tiết thì cần phải điều chỉnh.
Hắn hủy bỏ một số dự án dài dòng cồng kềnh, sắp xếp hợp lý cơ cấu các phòng ban, giúp cho con thuyền lớn mang tên Úc thị này càng uyển chuyển nhẹ nhàng.
Bận rộn một ngày, 7 giờ tối mới được trợ lý nhắc nhở. "Tiên sinh, anh đặt 7 giờ 30 về đến nhà, nên tan tầm rồi."
Úc Chỉ giờ mới nhớ ra trong nhà còn có người chờ.
Về đến nơi, quả nhiên đã thấy Doãn Hủ ở nhà.
"Úc tiên sinh, anh đã trở lại."
Thấy hắn trở lại, Doãn Hủ vội vàng đứng dậy đi rót nước cho hắn.
Không có bài xích chán ghét như lúc trước, ngược lại thêm một ít tôn trọng cung kính.
Úc Chỉ ra tiếng ngăn cản. "Cậu không cần phải làm vậy."
Doãn Hủ hơi dừng một chút, lại tiếp tục. "Trước khi tiên sinh yêu cầu gì từ tôi, tôi không biết mình có thể làm gì khác cho anh."
Úc Chỉ hiểu rõ, chợt hiểu được tính cách của cậu, rất bướng bỉnh, không thích thiếu nợ người khác.
Ăn cơm xong, Doãn Hủ không trở về phòng mà cứ đi theo Úc Chỉ, ánh mắt đầy ám chỉ.
Úc Chỉ cho rằng cậu lại muốn thử hắn như lúc trước. "Cậu lại muốn làm gì nữa?"
Doãn Hủ: "......"
"Tiên sinh, anh có phải đã quên gì đó không?"
Úc Chỉ: "Cái gì?"
Doãn Hủ: "Gia sư."
Doãn Hủ nhìn hắn, lấy hết can đảm hỏi: "Anh nói sẽ mời gia sư cho tôi." Nhưng từ lúc hắn về, cậu chưa từng thấy người khác đến.
Úc Chỉ bừng tỉnh. "Chưa quên."
Doãn Hủ. "Thế..."
Úc Chỉ thản nhiên nói: "Là tôi."
Doãn Hủ: "......"
Thấy cậu không tin, Úc Chỉ cũng không giải thích, nói thẳng: "Đi vào thư phòng chờ tôi."
Dứt lời liền xoay người về phòng ngủ.
Doãn Hủ hơi hối hận đã không cản hắn xin hủy lớp tự học của mình, bây giờ quay lại trường còn kịp không?
Tắm rửa sạch sẽ xong, Úc Chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình đi vào pohfng, không chút kiên dè cầm lấy sách giáo khoa của Doãn Hủ bắt đầu giảng bài.
Tầm mắt Doãn Hủ vô tình rơi vào lồng ngực còn dính nước của người đàn ông, nhanh chóng thu lại ánh mắt, bắt đầu nghe hắn giảng bài, trong lòng lại lẩm bẩm, nhìn kiểu gì cũng không ra hắn sắp 40 rồi.
Ngoài dự đoán là, dù là giảng bài hay chữa đề, Úc Chỉ cũng đều dễ dàng làm được, không hề khó hiểu, ở một số điểm còn nói có sách mách có chứng, thậm chí còn tốt hơn giáo viên trong trường.
Nói đến cùng, giáo dục mới là chuyên môn của Úc Chỉ, dù dạy gì đi nữa thì cách dạy cũng không quá khác biệt, hắn làm rất thuận tay.
Từ khó tin đến ngưỡng mộ, sắc mặt của Doãn Hủ Úc Chỉ đều thấy hết. Quả nhiên, vô tri vô giác thay đổi là biện pháp tốt nhất, cứ tiếp tục thế này, đứa nhỏ này rồi cũng sẽ hiểu hắn không có ý xấu gì với cậu.
Úc Chỉ nói đến khô cả họng, đứng dậy ra phòng bếp rót nước.
Hắn vừa đi, điện thoại đặt trên bàn vang lên.
Doãn Hủ vốn không định quan tâm, nhưng tùy ý liếc mắt lại thấy tên người gọi: Kiều Kiều.
Tim cậu nhảy dựng lên, tay nhanh hơn não đã đưa qua đó rồi.
Cậu muốn tắt đi, nhưng trong lúc hoảng hốt lại bấm nhầm nút nhận cuộc gọi.
"Alo~ Úc ca ơi..."
Giọng nữ ngọt chảy nước truyền đến từ điện thoại, đầu óc Doãn Hủ như bị búa đập thật mạnh, lúc này tuy rằng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng dường như lại không nghĩ ra được cái gì.
Chỉ có một ý nghĩ cực kỳ rõ ràng.
Có lẽ người đàn ông kia thực sự không muốn ngủ với cậu.
Tay cậu nắm chặt cuốn sách...

Tác giả có lời muốn nói:
Doãn Hủ: Anh ta không muốn ngủ với mình.
Sau đó không lâu...
Doãn Hủ: Sao anh ta lại có thể không muốn ngủ với mình.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play