Nền tảng tiếng Anh của Cố Tranh kém đến mức một học sinh trung học bình thường có lẽ còn giỏi hơn cậu chàng, sau khi dịch xong câu đầu tiên của bài điền vào chỗ trống, cậu không còn dịch được những câu tiếp theo, không phải do không hiểu được từ vựng mà không biết cấu trúc ngữ pháp.
Nhưng Điền Mịch không cho phép cậu chàng ngồi xuống, mỗi lần thấy cậu dừng lại cô đều nhắc cho cậu nghĩa của từ đồng thời giải thích ngữ pháp của câu, sau đó quay sang dạy học sinh cách điền vào chỗ trống loại bài này.
Lúng túng dịch được hết bài điền từ vào chỗ trống, Cố Tranh cũng học được vài kiến thức mới, Điền Mịch mời cậu chàng ngồi xuống, cười khen ngợi rằng cậu chàng nói to rõ ràng, rất đáng tuyên dương.
Sau khi Cố Tranh ngồi xuống, tim cậu chàng vẫn còn đập thình thịch, không biết là vì quá căng thẳng khi giáo viên yêu cầu trả lời câu hỏi, hay là vì được Điền Mịch khen ngợi nên có chút hưng phấn.
Từ khi Cố Tranh bắt đầu hưởng thụ cuộc sống của con ông cháu cha, cậu chàng chưa bao giờ được thầy cô khen ngợi nữa, không phải là không được giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi, nhưng phần lớn những giáo viên đó đều không có kiên nhẫn dạy dỗ cẩn thận như Điền Mịch, thường đều mắng mỏ cậu chàng một cách nặng nề.
Nhưng cho dù Điền Mịch trông có vẻ hiền lành như vậy, Cố Tranh vẫn không buông bỏ nỗi sợ hãi đối với cô, chỉ vừa ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, không lâu sau, Điền Mịch lại gọi cậu chàng lên để trả lời câu hỏi.
"Bạn Cố Tranh, em có thể giải thích ý nghĩa của cụm từ này được không?" Điền Mịch vừa hỏi Cố Tranh vừa gõ gõ lên bảng đen, chỉ vào dòng chữ "lose one"s heart" cô vừa viết.
Cố Tranh nghe vậy, thân thể đột nhiên run rẩy, nuốt nước miếng lúng túng nói: "Cô Điền ơi, em không biết..."
"Nếu không biết thì em đoán thử xem. Các bạn khác khi nhìn thấy những cụm từ mà chứa những từ đơn quen thuộc ghép vào nhau cũng có thể đoán thử nghĩa, tách các từ ra để dễ hiểu -" Điền Mịch nhướng mày, Cố Tranh nhìn động tác của cô thì chợt thấy quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi, chưa kịp nhớ ra đã nghe thấy Điền Mịch nói tiếp: "Chắc em biết "lose" là gì rồi nhỉ? Còn có "heart" không thể nào không biết được? Hai từ này kết hợp với nhau có nghĩa là gì?"
Cố Tranh biết hai từ này, cậu chàng suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi Điền Mịch: "Phát điên ạ?"
Úc Bùi đang muốn cẩn thận nhắc nhở Cố Tranh đáp án: "..."
Cố Tranh vừa nói xong, cả lớp đều cười rộ lên, ngay cả Lạc Trường Châu cũng không khỏi nắm tay thành quyền đặt lên đôi môi đang nở nụ cười.
Thế mà Cố Tranh vẫn có vẻ bối rối, nghi ngờ hỏi hai người: "Tớ nói sai à?"
Điền Mịch vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn cậu chàng, khóe mắt cô chợt thoáng thấy Úc Bùi: "Bạn Cố Tranh không biết, vậy chúng ta hỏi bạn thân của Cố Tranh là Úc Bùi đi."
Tiếng Anh là sở trường của Úc Bùi, cậu đứng dậy và đưa ra một câu trả lời rất hoàn hảo: "Sự kết hợp này mang nghĩa là "phải lòng ai đó" và thường được đi với giới từ "to" ạ."
"Tốt lắm, ngồi đi." Điền Mịch khen Úc Bùi, vẫy tay ý bảo cậu cùng Cố Tranh ngồi xuống.
Chỉ khi đó Cố Tranh mới nhận ra câu dịch của mình còn cách xa câu trả lời chính xác đến mức nào.
Lần này cậu chàng sợ hãi ngồi xuống, không dám phân tâm mà nghe Điền Mịch trong lớp ghi chép cẩn thận, luôn chuẩn bị tinh thần bị cô gọi lên trả lời câu hỏi.
Nhưng lần này Điền Mịch không gọi cậu chàng đứng dậy trả lời câu hỏi nữa cho đến khi tan học.
Cố Tranh màng vẻ mặt bi thương, phàn nàn với Úc Bùi và Lạc Trường Châu: "Cô Điền đáng sợ ghê."
"Tớ thấy cô Điền Mịch dịu dàng lắm mà." Úc Bùi không đồng tình với lời nói của Cố Tranh. Tiết học mà Điền Mịch gọi cậu đứng dậy đọc văn bản đã giúp cậu lấy lại được sự hứng thú với môn học này, "Hơn nữa cô cũng không mắng cậu mà."
Không mắng tớ thật." Cố Tranh không thể không thừa nhận, sau buổi học này cậu chàng đã học được rất nhiều điều, nhưng cậu vẫn cảm thấy cô Điền Mịch thật đáng sợ, cuối cùng chỉ đành nói: "Tớ sẽ không bao giờ dám trốn nộp bài tập tiếng Anh nữa."
Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó, ngày hôm đó Cố Tranh trở về nhà học Úc sau khi tan học, phát hiện Úc Khanh cũng đã về, mọi người đang ngồi cùng nhau vui vẻ ăn bữa tối do đầu bếp nhà họ Úc chuẩn bị thì Úc Khanh đột nhiên hỏi về việc học gần đây của Cố Tranh.
Cố Tranh lập tức cảnh giác, tưởng rằng ba mình đang muốn thu thập tình báo qua Úc khanh nên liền giả vờ mình vẫn là con ngoan trò giỏi, nghiêm túc đáp: "Rất tốt ạ, tốt hợn trước kia nhiều rồi ạ."
"Thật không?" Úc Khanh không hoàn toàn tin tưởng, nghe được lời này, anh hơi nhíu mày, dùng đôi mắt đen như hồ nước nhìn Cố Tranh, ánh mắt trông nhẹ nhàng nhưng lại rất đáng sợ. Cố Tranh bắt gặp ánh mắt của anh thì cuối cùng cũng nhớ biểu cảm của cô Điền lúc chiều giống ai rồi, giống hệt Úc Khanh luôn!
Kết quả, ngay khi Cố Tranh nghĩ đến Điền Mịch, Úc Khanh chợt hỏi: "Em chưa nộp bài tập à?"
Cố Tranh thận trọng nói: "Không không không, em ngoan lắm, em làm xong hết rồi."
"Vậy thì tốt." Úc Khanh không nhìn cậu chàng nữa, chỉ nhẹ giọng nói: "Em phải học tập chăm chỉ nhé."
Cố Tranh gật đầu liên tục, ăn tối xong lập tức lên tầng đến Úc Bùi mượn bài tập tiếng Anh, không ngừng lẩm bẩm: "Cô Điền Mịch thật đáng sợ, giáo viên tiếng Anh đều tàn nhẫn như vậy sao?"
Úc Bùi nghe xong cười muốn chết, cậu tắm rửa xong nằm trên giường, đang định gọi điện cho Lạc Trường Châu kể lại chuyện xảy ra, nhưng vừa cầm điện thoại lên thì thấy một số điện thoại lạ gọi đến.
Cậu nhìn dãy số không có tên trên màn hình điện thoại, địa chỉ là Nam Thành nên nghĩ rằng có thể là ai đó kiểu bạn cùng lớp nên cậu hơi ngập ngừng một lúc rồi nhấn nút trả lời, chậm rãi nói: "... Alo? Ai thế -"
"A Bùi, là cậu đây." Đầu bên kia truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc nhưng Úc Bùi suy nghĩ một lúc cũng không nhớ ra chủ nhân giọng nói đó là ai, mãi cho đến khi ông tự giới thiệu thì Úc Bùi mới nhận ra.
"Cậu hai? Tại sao cậu lại đột nhiên gọi cho cháu?" Úc Bùi ngạc nhiên hỏi ông.
Người gọi đến là em trai của Ninh Tĩnh Lan, Ninh Quân Vi, cậu hai của Úc Bùi. Nhưng Úc Bùi cũng không thân với ông lắm, không chỉ ông ta mà Úc Bùi cũng rất xa lạ với nhà họ Ninh.
Ninh Tĩnh Lan không thích cậu nên đương nhiên sẽ không cho cậu tiếp xúc quá nhiều với gia đình bà ta, ký ức của Úc Bùi về nhà ngoại chỉ là bữa tối đoàn tụ khi họ trở về nhà cũ của gia đình họ Ninh mỗi dịp Tết.
Dưới sự quản lý có mục đích của Ninh Tĩnh Lan, theo thời gian, bất kể là nhà họ Ninh hay nhà họ Úc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Úc Khanh, con trai cả xuất sắc của nhà họ Úc, còn về phần đứa thứ hai, hầu hết nhận xét đều là "đứa trẻ ngoan và ít nói".
Sau này ba Úc qua đời, Úc Bùi nhập viện, cậu nhớ rằng cậu hai này chưa bao giờ tới thăm mình, cho nên cuộc điện thoại muộn như này khiến Úc Bùi rất kinh ngạc.
"Không có gì, chỉ là cậu lâu ngày không gặp cháu nên mới gọi điện. Nhân tiện, nghe nói cháu và anh trai bị tai nạn xe cách đây không lâu, mọi việc vẫn ổn chứ? " Cậu hai Ninh mỉm cười, giọng nói vốn hiền lành dịu dàng kia đi vào tai Úc Bùi lại mang theo cảm xúc khó tả.
"Dạ..." Úc Bùi nhẹ nhàng trả lời, cầm điện thoại đi đến sân thượng ngồi xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng ngắt lá cây Tagimaucia, "Dạo này cháu ổn lắm ạ, tai nạn xe không nghiêm trọng, cháu và anh trai không ai bị thương, cảm ơn cậu hai đã quan tâm ạ."
Tuy nói như vậy nhưng Úc Bùi không khỏi nghĩ thầm trong lòng: Tai nạn xe đã bao lâu rồi? Cậu đã bắt đầu đi học rồi mà cậu hai giờ mới gọi điện hỏi thăm, hẳn là có chuyện gì muốn nói với cậu đây.
Quả thực là như vậy, sau khi hai cậu cháu hỏi han mấy câu, bọn họ lại bắt đầu nói sang chuyện khác, và hóa ra người mà cậu hai muốn hỏi lại là Úc Khanh.
Ông ta nói với Úc Bùi: "A Bùi, cậu nghe nói gần đây anh trai cháu đang yêu đương. Cháu có biết bạn gái của anh trai mình là ai không?"
Anh trai mình đang yêu đương?
Úc Bùi khi biết tin thì chợt sửng sốt, bởi vì Úc Khanh chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó với cậu, lời nói và việc làm thường ngày của anh cũng không thể hiện rằng anh đang yêu, nhưng cũng đúng thôi, cậu đi học trên trường, Úc Khanh cũng không ở nhà nhiều, anh không nói cậu không phát hiện ra là rất bình thường.
Vì thế Úc Bùi thành thật trả lời: "Cháu không biết, anh trai chưa bao giờ nhắc tới chuyện đó với cháu ạ."
Ông ta lập tức kinh ngạc nói: "Đến cả việc này mà anh trai con cũng không nói cho con biết à?"
Úc Bùi không thích giọng điệu của cậu hai, như thể cậu ta đang xúi giục chia rẽ quan hệ giữa cậu và Úc Khanh. Không biết tại sao nhưng có lẽ là do ảnh hưởng của Ninh Tĩnh Lan, bà ta đã nói gì đó với nhà họ Ninh nên phần lớn người nhà họ Ninh đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ tranh đoạt gia sản với Úc Khanh, cho dù Úc Bùi đã cố gắng thu mình để giảm bớt sự tồn tại thì cũng chẳng thể thay đổi quan điểm của nhà họ Ninh.
Cậu bèn nói với ông ta: "Chuyện tình cảm của anh trai cháu là chuyện riêng tư của anh. Dù sao cũng chỉ là bạn trai với bạn gái, chưa đến mức kết hôn với nhau, anh trai không nói với cháu cũng không sao cả."
Ông ta có lẽ đã nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của cậu nên cười cười nói: "Được rồi được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa. Đúng rồi, A Bùi, mẹ con đã nằm viện được một thời gian. Gần đây bác sĩ đã gọi điện và nói rằng tình trạng của chị ấy đã được cải thiện rất nhiều, có khi sẽ khỏe lại nhanh hơn nếu có gia đình ở bên nữa đấy. Con đã bao giờ đến bệnh viện thăm chị ấy chưa?"
Úc Bùi cầm điện thoại, hồi lâu không nói chuyện.
"A Bùi?" Ông ta tưởng mình đã bị cúp điện thoại nên hỏi lại.
"Cậu hai, muộn lắm rồi, ngày mai cháu phải đến lớp, cháu cúp máy trước." Úc Bùi cứng nhắc nói xong câu đó rồi lập tức cúp máy trước khi ông ta kịp nói tiếp.
Cậu ngồi trên ghế im lặng một lúc rồi đột nhiên giơ tay đập mạnh điện thoại xuống đất, nhưng mặt đất đã trải thảm dày, điện thoại chỉ phát ra âm thanh ù ù, lăn vài vòng rồi dừng lại.
Úc Bùi gục đầu nằm trên bàn, vùi đầu thật sâu vào giữa hai cánh tay, khi cậu hai hỏi cậu câu đó, cậu rất muốn hỏi ông ta rằng ông có thật sự biết lý do cậu không tới thăm mẹ Úc hay không.
Có lẽ đối với họ mà nói, dù Ninh Tĩnh Lan có làm gì thì bà cũng là mẹ của cậu, làm sao giữa hai mẹ con lại có mối thù hận sâu đậm đến thế? Ơn sinh ơn dưỡng đều được xem trọng, mẹ Úc sinh ra cậu, nuôi lớn cậu, không cần biết bà ta làm việc gì, Úc Bùi đều nên bao dung cho bà.
Huống chi, bọn họ sẽ nói Ninh Tĩnh Lan làm như vậy chỉ vì bị bệnh chứ không phải cố ý.
Úc Bùi biết tất cả những điều này, sao cậu lại không biết rằng Ninh Tĩnh Lan bị bệnh nên mới không yêu cậu cơ chứ, nhưng cậu đã bao dung cho bà ta rồi mà, bao dung tận mười bảy năm cuộc đời mình, từ nhỏ tới lớn vẫn luôn sống theo ý của bà ta.
Nhưng bệnh của Ninh Tĩnh Lan không thể chữa khỏi, cậu cũng không thể chịu đựng được bà ta nữa.
Càng không thể tha thứ cho bà ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT