*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Úc Bùi vẫn giữ im lặng. Cậu như biến thành một bức tượng điêu khắc, lâu thật lâu, chỉ lẳng lặng đứng im nơi đó. Cuối cùng, cậu buông thõng hai tay, ngón tay hơi cuộn lại, hỏi: "Ngài ấy còn có thể trở về không ạ?"

Chú Trang không lập tức trả lời vấn đề này. Ông ngước mắt lên nhìn Úc Bùi, trong mắt thiếu niên có mờ mịt, có sợ hãi, mà lại cũng có chút ít kỳ vọng mà có lẽ chính cậu cũng không nhận ra. Chú Trang tiếp tục rũ mắt, trả lời: "Chú cũng không biết nữa, cái này cần phải xem xét bệnh tình của phu nhân."

"Con có hơi không thoải mái." Úc Bùi hít thở sâu hai lần, cậu nhíu mày, dường như không thể chịu đựng bầu không khí tịch mịch này được nữa.

Chú Trang nghe vậy lập tức nâng tay đỡ hờ cậu: "Có muốn chú gọi bác sĩ cho con không?"

"Không có chuyện gì, không cần đâu ạ." Úc Bùi lắc đầu một cái, "Hôm qua con mới uống thuốc rồi."

"Con muốn về phòng." Úc Bùi nói với chú Trang.

Chú Trang đáp: "Vậy lát nữa chú mang bữa trưa lên cho con nhé."

"Vâng." Úc Bùi gật gật đầu, mang cặp sách lên tầng.

Cậu vừa mới ngồi xuống, di động lập tức vang lên, là Cố Tranh gọi điện.

"A Bùi!" Vừa nhận điện thoại, giọng nói tràn đầy sức sống của Cố Tranh ở đầu bên kia đã truyền tới, "Cậu đợi tớ thêm hai tuần nữa thôi! Hai tuần sau tớ đến Nam Hoa tìm cậu nha!"

Úc Bùi nhỏ giọng: "Ừm, được, tớ chờ cậu."

Cố Tranh nghe thấy tâm trạng của Úc Bùi dường như không ổn lắm, giọng nói lập tức hạ xuống: "Sao vậy A Bùi? Có ai bắt nạt cậu hả?"

"Không có." Úc Bùi nói, "Sao lại có người bắt nạt tớ chứ?"

"Nếu như không có, vậy sao cậu...." Cố Tranh nói được một nữa đã nuốt lại lời nói, "Vậy tớ muốn đến tìm cậu, cậu phải vui vẻ đó nha."

Úc Bùi đáp: "Ừm."

"Đúng rồi A Bùi, ba tớ muốn cho tớ trọ ở trường. Nhưng tớ không muốn ở lại trường đâu, tớ đến nhà cậu ở được không?" Cố Tranh đổi đề tài, hạ thấp giọng nói, "Cậu biết tớ đấy, để tớ ở lại trường tớ sẽ phát khùng luôn. A Bùi, tớ ở lại nhà cậu được không? Ba tớ nói chỉ cần anh Úc Khanh đồng ý là được, cậu giúp tớ hỏi ý kiến anh cậu nhé?"

"Chờ lát nữa anh tớ về tớ sẽ hỏi, buổi tối trả lời cậu."

Cố Tranh vội vàng nói: "Được được được, cậu tuyệt đối đừng quên hỏi đấy nha."

Úc Bùi đáp: "Được."

Buổi tối lúc Úc Khanh tan sở về nhà, Úc Bùi hỏi anh vấn đề này.

"Cố Tranh muốn ở nhà chúng ta? Được chứ." Úc Khanh không có ý kiến gì với việc trong nhà có thêm một người đến ở. Căn nhà lớn như vậy, có rất nhiều phòng trống, huống chi nhà họ Úc và nhà học Cố lại còn là thế giao, Úc Bùi và Cố Tranh là bạn tốt từ nhỏ, anh không lý nào lại không đồng ý được.

Trước khi ngủ Úc Bùi nói lại tin này cho Cố Tranh: [Anh tớ đồng ý rồi, cậu có thể ở nhà tớ.]

Cố Tranh trả lời rất nhanh: [Quá tuyệt vời!! A Bùi moa moa ta =3=]

Úc Bùi lúc nhìn thấy ba ký hiệu đằng sau tin nhắn có chút sững sờ, cậu hỏi Cố Tranh: [Ba ký hiệu đằng sau tin nhắn của cậu là gì vậy?]

[Là emoji đó, emoji hôn nhẹ nè =3=]

Úc Bùi thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói ra được chỗ nào kỳ quái, bèn hỏi: [Nhưng hai chúng ta đều là con trai mà gửi cho nhau cái này, có phải hơi thân mật quá không?]

Cố Tranh nói với cậu: [Không đâu nè, một cái emoji thôi mà. Bạn gái tớ gửi cho tớ mỗi ngày, tớ thấy vui vui nên mới gửi cho cậu đó, lại nói không phải hai ta là bạn tốt hả? Thân mật một tí thì có làm sao đâu.]

Úc Bùi nghe cậu chàng giải thích như vậy thì cũng không băn khoăn gì nữa. Cậu nhìn chằm chằm cái emoji kia một hồi, cảm thấy quả thật rất đáng yêu, vì thế tin nhắn đồng loạt đêm nay của cậu có thêm một cái đuôi nhỏ.

Mà lúc Lạc Trường Châu đang làm bài tập nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Úc Bùi, nhịp tim đột nhiên hẫng vài nhịp. Hồi lâu sau, hắn cũng mới đáp lại: [Ngủ ngon =3=]

Sau khi gửi xong tin nhắn, Lạc Trường Châu nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm cái emoji hôn nhẹ một hồi lâu, cuối cùng mới tắt điện thoại, tắt đèn đi ngủ.

Rạng sáng ngày thứ hai, hắn đã rời giường vừa làm đồ ăn sáng, vừa đun túi sưởi nóng.

Mẹ Lạc ngửi thấy mùi thơm của mì sợi, sờ soạng ra khỏi phòng ngủ, đến bên cạnh Lạc Trường Châu hỏi hắn: "Trường Châu, hôm nay ăn sáng cái gì vậy?"

"Mì nước tương (2). Con ăn xong rồi, của mẹ với ba con đặt trên bàn. Lát nữa nhớ ăn đấy." Lạc Trường Châu vớt túi sưởi nóng hình đám mây từ trong nồi ra, lau khô nước đọng trên bề mặt, sau đó bỏ vào trong túi.

"Sao hai ngày nay con đi học sớm vậy." Mẹ Lạc ánh mắt sắc bén liếc thấy túi sưởi, "Ôi chao? Con lấy túi sưởi của chị làm gì vậy?"

"Con đạp xe đến trường, tay bị lạnh nên mượn để sưởi ấm." Lạc Trường Châu vừa đi giày vừa nói, "Con đi đây, bye bye."

Mẹ Lạc vẫy tay với hắn: "Bye bye, đi đường cẩn thận."

Lạc Trường Châu "Dạ" một tiếng, leo lên xe đạp đi đến cấp ba Nam Hoa.

Cấp ba Nam Hoa trồng cây phượng vĩ, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảng đỏ diễm lệ, chẳng khác nào ánh bình minh, cực kỳ đẹp. Nhưng Lạc Trường Châu lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp như vậy.

Hắn vẫn như cũ, nhanh chóng cất xe đạp sau đó đứng đợi Úc Bùi, mãi cho đến tận khi bóng dáng của người nọ xuất hiện mới lặng lẽ đi tới, đưa túi sưởi nóng hầm hập cho cậu: "Chào buổi sáng, A Bùi."

"Chào buổi sáng, Trường Châu." Úc Bùi nhận túi sưởi, đôi mắt cười rộ lên cong cong. Màu mắt của cậu rất nhạt, tựa như màu hổ phách, long lanh dưới ánh ban mai.

Lạc Trường Châu nhìn cậu một hồi, chậm rãi chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm phía trước im lặng.

Nhưng Úc Bùi bắt đầu nói chuyện với hắn: "Hôm nay tớ mang vị kẹo mới đấy, đợi lát nữa vào phòng học tớ chia cho cậu ăn."

"Ừm." Hai tay Lạc Trường Châu đút vào trong túi áo. Trong túi của hắn còn nhiệt độ sót lại của túi sưởi nóng, rất ấm áp, giống nụ cười của thiếu niên.

Cứ như vậy, Lạc Trường Châu im lặng cả một đường đến phòng học, lúc Úc Bùi ngồi xuống lấy kẹo ra hắn mới mở miệng: "Tối hôm qua cậu..."

Lạc Trường Châu nói được một nửa thì lại im lặng. Úc Bùi ngước mắt nhìn cậu, hỏi: "Tối hôm qua tớ làm sao vậy?"

"Không có gì." Lạc Trường Châu rũ mắt, cầm cốc trà của mình và Úc Bùi, "Tớ đi lấy nước nóng."

"Há, ok." Úc Bùi đáp.

Nhưng mà lúc cậu đang đặt sách lên bàn, chợt nghe thấy tiếng bàn tán của các nữ sinh ngồi sau - liên quan tới Lạc Trường Châu.

"Đây là Lạc Trường Châu phải không?"

"Hình như thế. Màu cặp sách giống nhau, với cả người cao như vậy ở trường chúng ta chẳng có mấy ai."

"Đúng là Lạc Trường Châu. Phía dưới bình luận đều bảo là cậu ấy. Người bên cạnh... hình như là Úc Bùi?"

Đột nhiên nghe được tên của mình, Úc Bùi ngẩng đầu lên đang chuẩn bị hỏi mấy nữ sinh kia là chuyện gì, thì Đàm Khải Minh ngồi trước mặt cậu đã quay người lại, lấy điện thoại di động ra nói với cậu: "Cậu và Lạc Trường Châu được lên confession rồi, chẳng qua người được tỏ tình là Lạc Trường Châu đó."

Úc Bùi nghe vậy thì đến gần liếc mắt nhìn, phát hiện đó là một tấm ảnh của cậu và Lạc Trường Châu. Lạc Trường Châu đưa lưng về phía ống kính, sánh bước cùng cậu trên đường nhỏ trong trường.

Conffession này thật ra chính là wall QQ công khai do một học sinh cấp ba Nam Hoa lập ra, dùng để tỏ tình với học sinh Nam Hoa. Rất nhiều học sinh đều lén lút chụp ảnh người mình thích, sau đó gửi cho Mr.Wall, nhờ mọi người hỗ trợ tìm kiếm phương thức liên lạc.

Lạc Trường Châu bị người ta chụp ảnh lại hỏi thăm đây là học sinh lớp nào. Còn cậu thì vì đi cùng Lạc Trường Châu nên cũng bị lọt vào khung hình. Phía dưới bức ảnh đã có rất nhiều người bình luận, phần lớn là khen Lạc Trường Châu đẹp trai, cũng có người trả lời Lạc Trường Châu mới chuyển tới kỳ này, đang học lớp 12 ban tự nhiên.

Thậm chí Úc Bùi còn thấy có người khen nam sinh đi cạnh Lạc Trường Châu cũng rất đẹp mắt. Cậu nghĩ nghĩ một hồi, người đứng cạnh Lạc Trường Châu không phải là mình sao? Hóa ra thật sự có người thấy cậu dễ nhìn?

"Các cậu đang xem gì vậy?" Úc Bùi đang ngồi ngẩn người, thì Lạc Trường Châu đi lấy nước nóng đã trở lại.

Không đợi Úc Bùi mở miệng, Đàm Khải Minh đã cướp lời. Hắn giơ điện thoại đến trước mặt Lạc Trường Châu nói: "Có người tỏ tình với cậu nè."

Lạc Trường Châu nhíu mày nhìn điện thoại di động trước mặt mình, chỉ liếc mắt một cái rồi không nhìn lại lần nữa, sau khi ngồi xuống đưa cốc nước cho Úc Bùi mới nói: "Ồ".

Đàm Khải Minh nhìn biểu tình lạnh nhạt của hắn, cứ như sợ hắn không nghe rõ nên lặp lại một lần: "Tỏ tình với cậu là Chúc Nguyệt Minh đó, ôi chao!"

"Đấy là ai?" Mí mắt Lạc Trường Châu cũng không thèm nhấc lên.

Đàm Khải Minh nói: "Mỹ nhân nổi tiếng của trường chúng ta đó."

Ngay khi cái tên Chúc Nguyệt Minh này vừa vang lên, đến Úc Bùi cũng không nhịn được gật gật đầu.

Chúc Nguyệt Minh quả thật là mỹ nhân nổi danh của trường học bọn họ, không giống với Tề Văn Sắc, một nữ sinh dịu dàng đoan trang. Mặc dù tên Chúc Nguyệt Minh nghe có vẻ điềm đạm, nhưng tính cách cô rất thẳng thắn, bề ngoài nhìn cực kỳ thành thục, là phong cách ngự tỷ được rất nhiều nam sinh yêu thích.

Vậy mà trên mặt Lạc Trường Châu vẫn không có biểu cảm gì: "Tôi không quen bạn ấy mà."

"Có cơ hội làm quen đó." Đàm Khải Minh chà chà cảm thán, "Cô ấy hẹn cậu tan học đến sân luyện tập gặp mặt đấy."

"Không đi." Lạc Trường Châu đáp lại không chút do dự, sau đó lấy ra một xấp bài thi dày đặt lên bàn, cầm bút bắt đầu làm bài.

Đàm Khải Minh nhìn bộ dạng học sinh giỏi này của hắn có chút hận rèn sắt không thành thép nói: "Thế nhưng người ta cũng bày tỏ trên wall với cậu rồi. Nếu không đi thì không hay lắm đâu."

"Đi gặp rồi làm gì nữa?" Lạc Trường Châu cũng rất khó hiểu, "Bạn ấy chụp trộm tôi, chẳng lẽ muốn tôi đi gặp mặt rồi tính phí xâm phạm chân dung sao?"

Đàm Khải Minh: "..."

Úc Bùi nghe đối thoại của bọn họ suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Lạc Trường Châu thấy cuối cùng Đàm Khải Minh cũng tắt tiếng, nhướng mày hài lòng bắt đầu làm bài.

Lúc Lạc Trường Châu nói những lời này cũng không tránh người nào, thành ra lời nói của hắn bị những nữ sinh khác trong lớp truyền ra ngoài. Chạng vạng thứ sáu lúc tan học, nhóm bạn thân của Chúc Nguyệt Minh vậy mà đi tới tận cửa lớp học chặn người.

"Bạn học Lạc Trường Châu!" Dáng người Lạc Trường Châu cao thẳng, dòng máu con lai vốn đã tuấn mỹ, lại còn có một đôi mắt như ngọc thạch, đứng trong lớp học cực kỳ dễ thấy, nhóm nữ sinh kia vừa tới cửa lớp đã nhìn thấy hắn.

Mà khi đó Lạc Trường Châu mới vừa thu dọn cặp sách xong xuôi, đang chờ Úc Bùi cẩn thận thu sách vở cùng đi về nhà, nghe được các nữ sinh gọi tên mình thì cau mày.

Úc Bùi hơi ngửa đầu nhìn Lạc Trường Châu, lại xoay đầu nhìn các nữ sinh đứng ngoài cửa lớp học, đoạn hỏi hắn: "Các bạn ấy đã đến tận phòng học rồi, cậu có muốn đi nhìn Chúc Nguyệt Minh một cái không?"

Chú thích:

(1): Mình dùng theo cách gọi wall của FB vì mình không rõ QQ người ta gọi cái đấy là gì ấy. Bạn nào biết góp ý cho mình nhé.

(2): Mì nước tương:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play