Cuối năm sắp đến gần, ly biệt sắp tới, nên tâm trạng Cố Trường Phong có hơi xìu xuống. Hai ngày nay, y bị thương và được Thẩm Nghiên Bắc săn sóc rất chu đáo. Không cần phải thức dậy đi thao luyện mỗi khi trời còn chưa sáng, nên thể xác và tinh thần toàn thân y đều thả lỏng hơn, chưa kể Thẩm Nghiên Bắc còn luôn dung túng y, khiến y bỗng nhiên trở nên kiểu cách hơn.
Cố Trường Phong nhíu mày, y cảm thấy mình có tâm tình như nữ nhi nhà người ta như thế là không được. Thở dài một tiếng, y khoác thêm áo ngoài đi ra ngoài một chút để hít thở khí trời, cũng tiện thể nén lại những cảm xúc bực bội.
Bầu trời xám xịt, trên đỉnh đầu toàn là những đám mây trĩu nặng, khiến tâm tình người nhìn thấy càng áp lực hơn. Xưa kia, nếu có muộn phiền trong lòng thì y sẽ cầm ngay thương đến thao trường để tìm người giao đấu một hồi, hoặc đến trường bắn bắn vài mũi tên. Nhưng bây giờ trên người có thương tích, hơn nữa Thẩm Nghiên Bắc trông coi rất nghiêm, nên y không dám làm bậy.
Cố Trường Phong nghĩ một hồi, y quyết định đi tìm Chu Dục.
Lúc Thẩm Nghiên Bắc chưa tới, Chu Dục nhận danh thân binh của y mà ở bên cạnh y, để tùy thời chờ y phân phó. Sau khi Thẩm Nghiên Bắc tới, Chu Dục rất tự giác mà nhường không gian riêng cho họ. Đã mấy ngày rồi y chưa gặp Chu Dục, cũng không biết tên nhóc này có luyện võ đàng hoàng không nữa.
Binh lính trong quân doanh đều phân lều trại theo nhóm, vì y không có thân vệ nào khác, nên Chu Dục đành phải ở chung một lều với các binh lính khác.
"Thẩm đại nhân, ngài thật sự thích Cố tướng quân sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT