Ký ức Quý Thính toàn bộ trở về, nàng quả thực khổ không nói nổi, nghĩ lại chỉ muốn cho mình một cái tát, thà lại đi chuyển thế thêm mấy trăm lần, cũng tốt hơn đối mặt với hoàn cảnh hiện giờ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Quý Thính mở to mắt: "Ai?"
"Là con, sư phụ ngài đã trở lại?" Thương Lục kinh hỉ hỏi.
Quý Thính hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới ý thức được, không đúng, đối mặt với Thương Lục chẳng lẽ nàng không nên càng xấu hổ hay sao, rốt cuộc vị này mới là người ở bên mình mấy thế giới. Tưởng tượng đến chuyện này tiếp theo là nghĩ ngay đến Tục Đoạn, Quý Thính đau đầu bưng kín mắt.
"Sư phụ, ngài không có việc gì?" Thương Lục kinh hỉ, sau thấy Quý Thính chậm chạp không đáp lại, trong lúc nhất thời lại có chút lo lắng.
Quý Thính khụ một tiếng: "Ta không sao."
"Con có thể đi vào không?" Thương Lục ngừng ngoài cửa bất động.
Thương Lục lúc này mới tiến vào, nhìn nàng một cái, cẩn thận yên lòng: "Thần hồn ngài trải qua đời này tựa hồ dưỡng được tốt hơn khá nhiều, tuy rằng linh lực còn bị hao tổn một chút, nhưng mà bế quan ngàn năm thì có thể toàn bộ khôi phục."
"...... Ừ." Quý Thính không dám nhìn vào đôi mắt hắn.
Tuy rằng nàng đối với người đồ đệ này không có nửa điểm tình yêu nam nữ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thế giới này mà thôi, trải qua mấy thế giới trước nàng đã thử và xác định rằng nam phụ cũng là người xuyên việt, lúc nhiệm vụ thành công sẽ khôi phục lại ký ức của mình... Nói cách khác, chẳng sợ họ hiện tại không có tình cảm theo phương diện kia, nhưng một khắc khi nhiệm vụ thành công, Thương Lục sẽ biết được ngay mình đã phản bội hắn.
...... Cho nên phải làm sao đây.
Thương Lục cẩn thận đứng ở cây thần cách đó không xa, nhìn thấy Quý Thính mặt mày nhăn nhó, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, ngài đang tức giận?"
"Hả?" Quý Thính ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Thương Lục nuốt nước miếng, đột nhiên quỳ xuống: "Sư phụ đừng tức giận với Tục Đoạn được không, lúc trước hắn buộc tơ hồng lên tay ngài chỉ là vì có thể tùy thời có thể cảm giác được ngài có an toàn hay không, lại xem nhẹ tác dụng tơ hồng cho nên mới sẽ mạo phạm ngài, hy vọng sư phụ nghĩ tới hắn vẫn luôn hiếu kính với ngài mà đừng tức giận hắn!"
...... Hiếu kính. Quý Thính tang thương nhìn trời, sau một hồi lại muốn trải qua loại cảm giác mất trí nhớ một lần nữa.
Trầm mặc hồi lâu, nàng nhìn về phía người quỳ trên mặt đất: "Con đứng lên đi, bản tôn không giận hắn."
Tục Đoạn đang tới gần, nghe được nàng lời nói, tức khắc ngừng lại, đáy mắt nổi lên một tia hy vọng.
"Thật sự?" Thương Lục khẩn trương nhìn Quý Thính.
Lỗ tai Quý Thính khẽ nhúc nhích, im lặng một lát, mở miệng: "Thật sự, hắn rốt cuộc là phàm nhân, tơ hồng đối với hắn nhiều ít đều có hiệu quả, cho nên mới sẽ bất tri bất giác khuynh tâm với bản tôn, bản tôn sẽ không bởi vì việc nhỏ này mà giận chó đánh mèo với hắn. Tơ hồng đã cởi xuống, hắn vẫn là đồ nhi tốt của bản tôn."
Quý Thính nói, rũ mắt giải trừ dây tơ hồng trên cổ tay, dây tơ biến thành làn khói nhẹ, trong nháy mắt biến mất không còn. Tục Đoạn rõ ràng cảm giác được trên cổ tay nhẹ đi, sau đó cả cổ tay và thâm tâm giống nhau, đều trở nên trống không.
...... Nàng nói hắn thích nàng chỉ bởi vì tơ hồng, nàng nói cởi bỏ tơ hồng hắn vẫn là đồ nhi của nàng. Tục Đoạn nhớ tới ngày xưa nàng hứa hẹn với mình, bả vai run nhè nhẹ, vệt xanh trên trán dần hiện lên.
Khi Quý Thính nói những lời này trong lòng nàng cũng không chịu nổi, nhưng kêu nàng thật sự ở cùng với Tục Đoạn, nàng lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Vứt bỏ nhân tố nam chủ nam phụ này nọ, hắn làm phu quân nàng vài thập niên, lại là đồ đệ nàng mấy ngàn năm, một khi thoát ly thân thể người phàm, khôi phục ký ức, nàng càng có khuynh hướng đem hắn trở thành hài tử, thành người thân của mình. Đem vài thập niên tình yêu nảy nở so với tình thầy trò mấy ngàn năm, thật sự không tính là cái gì.
Quý Thính thở dài: "Đứng lên đi, lâu như vậy không gặp, con vẫn luôn muốn quỳ gối trước mặt bản tôn sao?"
"Dạ." Thương Lục cao hứng đứng lên.
Quý Thính đang muốn nói thêm gì đó, còn chưa mở miệng, người đứng bên ngoài đã đi vào, trên mặt không có nửa phần tình cảm dư thừa, giống như vài thập niên qua không hề tồn tại. Quý Thính bởi vì bộ dáng của hắn mà giảm bớt xấu hổ đi một chút, nhưng đồng thời lại sinh ra đau đớn trong tim.
...... Rốt cuộc, nàng chính là thật sự phụ lòng người, ngày xưa hứa hẹn với hắn những lời này kia đều xem như không thể thực hiện.
"Sư phụ." Tục Đoạn hành lễ.
Thương Lục hiện tại thấy hai người bọn họ ở cùng một nơi mà không có cảm giác xấu hổ, thấy Tục Đoạn vô cùng bình tĩnh, không giống người điên muốn có danh phận gì đó với sư phụ, hắn tức khắc yên tâm hơn rất nhiều, tìm một lý do rồi rời đi.
Trong phòng tức khắc chỉ còn lại Quý Thính và Tục Đoạn, hai người im lặng đối diện nhau, hồi lâu sau Quý Thính dời mắt đi chỗ khác trước. Tục Đoạn ánh mắt nặng nề, an tĩnh đứng ở đó, không ai đoán ra được cảm xúc của hắn giờ phút này.
Quý Thính áp xuống tâm tư đầy xáo trộn, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn: "Lâu ngày không gặp, mấy ngày nay ngươi có tốt không?" Ý tứ của nàng là trực tiếp xem nhẹ vài thập niên họ bên nhau và yêu nhau.
Ngực Tục Đoạn có chút đau, trên mặt lại không biểu lộ ra nửa phần, giống như mấy ngàn năm nay, chỉ đem chuyện học tập ra kể lại một lần.
Quý Thính gật đầu: "Ngươi không ngừng cố gắng học, ta tin tưởng ngươi, chỉ là tâm ma của ngươi càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, khi ở trần gian......" Nàng đột nhiên im bặt. Khi ở trần gian, hắn bị mất khống chế một lần, lần đó qua đi, hắn thì không sao, nàng lúc đó là người phàm bị hắn lăn lộn mấy ngày mấy đêm, thiếu chút nữa chết ở trên giường.
Giờ phút này khi nhắc tới chuyện đó, Quý Thính không thể tránh khỏi lại nghĩ đến mấy ngày hoang đường kia, quả thực tránh cũng không thể tránh. Quý Thính mím môi, dùng pháp thuật mới khống chế được mặt mũi không đỏ lên.
Tục Đoạn nhìn về phía nàng, đáy mắt đầy vẻ không hiểu.
Quý Thính hoảng hốt chớp mắt, nỗ lực bình tĩnh lại: "Khi ở trần gian, ngươi bị tâm ma khống chế một lần, chứng tỏ đã tới lúc cần phải loại bỏ, ngươi nhanh nhanh chuẩn bị bế quan đi."
"Vâng, sư phụ." Tục Đoạn rũ mắt.
Quý Thính nhìn bộ dáng hắn trầm mặc không nói gì, trong ngực rầu rĩ, nhưng nàng không dám nghĩ đến tại sao mình cảm thấy không thoải mái, sợ một khi đã biết lại sẽ vô pháp khống chế.
Hiện giờ như vậy xem như cũng khá tốt, coi như vài thập niên trước kia không tồn tại, sau đó lại như trước mà ở chung, bọn họ vẫn là sư đồ tốt của nhau, cho đến khi nhiệm vụ thành công hắn sẽ ôm trái ấp phải mấy đại mỹ nhân, mà nàng lại một lần nữa tiếp tục tiến vào thế giới tiếp theo, tiếp tục cùng nam phụ dây dưa không rõ.
"...... Bản tôn vừa trở về có chút mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài trước đi." Quý Thính nhỏ giọng nói.
Tục Đoạn nghe ra nàng nói thật cẩn thận, mặt vô biểu tình xoay người đi ra ngoài. Quý Thính vừa muốn thả lỏng, hắn đột nhiên ngừng lại, hơi hơi nghiêng mắt nhìn về một phía. Ánh mặt trời chiếu trên mặt, lông mi tạo thành một bóng râm nho nhỏ, rõ ràng là bộ dạng mười bảy mười tám, lại lộ ra một vẻ trầm ổn không nên có.
"Sư phụ."
"Sao?" Quý Thính lập tức ngồi thẳng lên.
Tục Đoạn chớp mắt: "Nghe theo lời sư phụ, ta đã đem Viên Viên về đây."
"...... À."
"Sư phụ cảm thấy nên xử lí như thế nào?" Tục Đoạn lại hỏi.
Quý Thính miễn cưỡng mỉm cười: "Heo linh sinh ra trong núi, là sinh hoạt theo đàn, không nên bị an trí một mình một nơi, ngươi vẫn nên trả nó lại cho cha mẹ đi."
Tục Đoạn im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng lên tiếng.
Mãi cho đến khi hắn đã rời đi hồi lâu, Quý Thính mới nhẹ nhàng thở dài, nhìn cỏ dại mọc trên mặt đất mà phát ngốc.
Tục Đoạn thả Viên Viên về ngọn núi lúc trước, để con heo nhỏ giờ đã béo đến mắt híp rịp ra ngoài. Viên Viên từ lúc sinh ra được một tháng đã được hắn đem về nuôi, đến giờ đã mấy chục năm, lúc này đột nhiên trở về nơi sinh sống khi bé, toàn bộ heo nhỏ đều lộ ra vẻ mê man.
"Nương của ngươi đã không cần ngươi nữa, ngươi từ đâu ra thì trở về chỗ đó đi." Tục Đoạn nhàn nhạt nói.
Viên Viên tuy rằng không hóa hình, nhưng cũng có linh thức, nghe được hắn muốn vứt bỏ mình thì ngao một tiếng gào lên, mấy trăm cân thịt heo lăn lộn la lối trên mặt đất, khóc lóc sống chết không muốn đi.
Tục Đoạn lạnh lùng nhìn nó tựa hồ đối với nó không có nửa điểm tình nghĩa gì, hắn đứng đó một lúc rồi xoay người rời đi, phía sau tru lên kêu hắn, hắn cũng không có nửa điểm mềm lòng. Nhưng mà khi hắn rời đi chưa xa, thanh âm phía sau đột nhiên thay đổi, tiếp theo là tiếng trẻ con mới sinh oa oa khóc lên.
Tục Đoạn dừng lại, ngơ ngẩn quay đầu lại, thấy được trên mặt đất một đứa trẻ mới sinh khóc đến nước mũi nước mắt tèm nhem. Đứa trẻ mới sinh thoạt nhìn mới chỉ có mười tháng, giờ phút này trên người trơn bóng không có một mảnh quần áo nào, thân thể thịt đô đô trên mặt đất lăn tới lăn lui.
Tục Đoạn nhìn đứa trẻ khóc đến thương tâm, cười lạnh một tiếng: "Hiện tại mới chịu hóa hình, những lúc trước làm cái gì?" Hắn và sư phụ ở bên nhau một đời kia, thứ sư phụ muốn nhất đó là hài tử, nhưng nuôi cái đầu heo mập này nhiều năm như vậy, trước sau không được như ước nguyện, hiện giờ không cần nó nữa thì lại hóa hình.
"Ngốc ngốc......" Đứa trẻ khóc đến mặt đỏ tai hồng, trong miệng mơ hồ kêu không rõ, Tục Đoạn nghe xong, hồi lâu mới nghe ra được, nó kêu mình cha.
Hắn vốn dĩ muốn đi luôn nhưng trong nháy mắt xoay người lại, dừng một chút, nhìn đứa trẻ mới sinh, suy tư gì đó mà nhíu mày.
Tuy rằng đầu heo này không học được hóa hình nhưng sư phụ tựa hồ còn rất thích nó, nếu không cũng sẽ không nuôi nó đến mấy trăm cân.
Sắc trời dần dần tối xuống.
Quý Thính mới vừa trở lại thân thể, cảm thấy mình như quá già, nàng vô cùng mệt mỏi quay trở lại ngủ, bởi vậy đã bỏ lỡ tin tức Tục Đoạn ôm về một đứa trẻ, đến khi nghe được tin tức đã là ba ngày sau.
"Ngươi nói cái gì?" Quý Thính vừa mới tỉnh ngủ không thể tin tưởng được nhìn tiểu tiên nữ.
Tiểu tiên nữ lập tức gật đầu: "Thượng thần ngài không nghe lầm, Tục Đoạn thật sự ôm về một đứa trẻ, nói là con hắn."
"Nói bậy, hắn sao có thể có......" Quý Thính nói đến một nửa, trong nháy mắt câm miệng lại. Tuy rằng chuyện nàng hạ phàm mọi người đều biết nhưng cùng việc Tục Đoạn một đời làm phu thê lại bị giấu thật kỹ, bởi vậy việc này tiểu tiên nữ cũng không biết.
Nàng cũng không thể bại lộ việc này ra.
"Thượng thần ngài nói có kỳ quái hay không, Tục Đoạn tính tình quạnh quẽ như vậy thế nhưng cũng sẽ cùng người phàm sinh hài tử, cũng không biết là tiểu tiên nữ nhà ai có thể lọt vào hắn mắt...... Không đúng, không hẳn phải là tiên nga, xem hắn như vậy có lẽ chính là đi tìm cô nương phàm nhân." Tiểu tiên nữ lải nhải.
Quý Thính bị nàng lải nhải đến đau đầu, đồng thời càng thêm kiên định ý tưởng giấu chuyện nàng ở cùng với Tục Đoạn. Làm thần tiên lâu dài quả thật không thú vị, việc duy nhất có thể vừa giết thời gian lại không uổng phí sức lực chỉ sợ cũng là bát quái. Nếu việc nàng cùng đồ đệ của mình làm phu thê bị người biết, chỉ sợ bị nhắc mãi đến mấy đời.
"A, đúng rồi thượng thần, ngài nhanh chân đến xem tiểu công tử không? Thịt đô đô rất đáng yêu, tiểu tiên chưa bao giờ thấy qua hài tử béo như vậy." Tiểu tiên nữ chờ mong nhìn Quý Thính, tư tâm càng muốn làm Quý Thính mang theo mình đi xem. Hài tử kia vừa hoạt bát lại đáng yêu, nếu không phải Tục Đoạn quá lãnh đạm nàng đã sớm chạy tới rồi.
Quý Thính vừa nghe được chữ hài tử rất béo, trong lòng toát ra ngay một ý tưởng, nhưng nghĩ lại tưởng tượng đầu heo kia đã nuôi vài thập niên. Heo linh bình thường mười năm sẽ hóa hình nhưng nó vẫn không có, làm sao bây giờ sẽ hóa cho được. Tuy rằng Quý Thính phủ định nhưng tâm lý rốt cuộc vẫn không nhịn được tò mò, nhìn tiểu tiên nữ còn đang chờ nàng đáp lời.
Quý Thính vô ngữ chớp mắt một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Một đứa trẻ mà thôi có cái gì đẹp, không cần để ý tới."
"Vâng." Tiểu tiên nữ có chút thất vọng, nhưng rốt cuộc cũng chưa nói gì thêm.
Mà hài tử trong miệng tiểu tiên nữ đặc biệt đáng yêu giờ phút này đang ngồi run bần bật trên giường, trên mặt thịt mum múp đầy vẻ hoảng sợ.
"Tự mình ăn." Tục Đoạn lạnh lùng ném một cái bánh bao cho hắn.
Đứa trẻ hít mũi một chút, ôm bánh bao bắt đầu gặm. Hắn là linh heo, tuy rằng tâm trí lúc này vẫn giống như trẻ sơ sinh mới mấy tháng, tính cách lại so với hài tử phàm nhân càng hiếu thắng, trẻ con người phàm không thể ăn, hắn đều có thể ăn tất cả.
Một cái bánh bao thực mau đã gặm xong, hắn lau miệng nước mắt lưng tròng nhìn Tục Đoạn, Tục Đoạn vô tình nói: "Đã hết, từ hôm nay mỗi ngày ngươi chỉ có một cái bánh bao."
"......"
Đối với một con heo mấy trăm cân nói một ngày chỉ có một bánh bao, quả thực là việc tàn nhẫn nhất trên đời, Viên Viên cắn môi một hồi, bắt đầu oa oa khóc. Tục Đoạn bình tĩnh nhìn hắn, hồi lâu sau nhàn nhạt nói: "Lại khóc to một chút, kêu làm sao để người nên nghe nghe được."
Viên Viên đang thương tâm, căn bản mặc kệ hắn nói gì đó, chỉ tự mình khóc oa oa. Tục Đoạn rũ mắt, xoay người rời đi.
Hắn khóc hồi lâu thật mệt mỏi, nước mắt ba ba ôm gối đầu, mông nhỏ dẩu lên tròn vo, bộ dáng thật đáng thương.
Mà ở tẩm điện đứng ngồi không yên, Quý Thính rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hơi mệt mỏi ngồi lên ghế. Muốn trách thì trách nàng tu vi quá cao, một chút động tĩnh cũng nghe được rõ ràng, tiếng động ở Thấm Tuyết Viên xa như vậy mà nàng còn có thể nghe được vô cùng rành mạch, nhưng ngoại trừ nàng, ở chung quanh Thần Điện không ai khác nghe được.
Vừa rồi vẫn luôn khóc nháo hẳn là đứa bé Tục Đoạn mang về, hắn ở chung với mình mấy chục năm, lấy ra được đứa trẻ từ đâu? Ngoại trừ heo linh, nàng không thể tưởng tượng được là ai khác.
Tưởng tượng đến đứa trẻ khóc đến thê thảm như vậy có thể là linh heo nàng nuôi dưỡng vài thập niên, Quý Thính thật ngăn không được đau lòng, nàng muốn đi xem hắn, nhưng nếu đi, lại không phải thật xấu hổ đối diện với Tục Đoạn hay sao?
Quý Thính trằn trọc hồi lâu, rốt cuộc khi đêm xuống thì không nhịn được nữa, quyết định đi. Phải, đi xem một cái thôi, tu vi nàng cao như vậy, muốn giấu giếm chắc hẳn sẽ không bị Tục Đoạn phát hiện.
Một bên tự nhủ như thế, một bên ngựa quen đường cũ tới Thấm Tuyết Viên, dùng thần thức dò tìm vị trí của đứa bé, lập tức đi sang hướng đó. Đẩy cửa ra, đứa trẻ đã ngủ, chỉ là ở khóe mắt còn đọng vài giọt lệ, lại thỉnh thoảng thút tha thút thít một chút, thấy là biết ngủ không được yên ổn.
Quý Thính nhẹ nhàng đến ngồi xuống bên mép giường, nhìn đứa nhỏ tròn vo rầm rì trong mơ, không biết vì sao nhớ tới Tục Đoạn và Thương Lục lúc còn nhỏ, nàng nhịn không được khẽ cười một tiếng, duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn.
Đứa trẻ rầm rì một tiếng mê mang mở to mắt, nhìn thấy Quý Thính thì ngây ngẩn cả người.
"Là Viên Viên sao?" Quý Thính thử hỏi, tuy rằng đã phát giác ra hắn nguyên hình là heo linh, nhưng vẫn muốn hỏi lại.
Đứa nhỏ nghe được âm thanh quen thuộc, oa một tiếng khóc lên, khóc đến khàn cả giọng, dọa Quý Thính ngây người. Chờ đến khi nàng ý thức được muốn phong ấn âm thanh lại thì Tục Đoạn đã xuất hiện phía sau, Quý Thính trong nháy mắt cứng đờ cả người.
Còn đang xấu hổ, đứa nhỏ nhìn đến ma quỷ không cho hắn ăn cơm xuất hiện, tê tâm phế liệt hô một tiếng: "Lạnh!"
Quý Thính: "......"
Tục Đoạn rũ mắt làm bộ cái gì cũng chưa nghe được.
"...... Bản tôn mới vừa nghe ở đây có tiếng hài tử khóc nên đến nhìn xem, nếu không có việc gì ta đi trước." Quý Thính nói xong hoảng loạn muốn rời khỏi.
Viên Viên vừa thấy Quý Thính muốn đi, nếu nương đi rồi cha không phải lại tiếp tục ngược đãi hắn sao, lập tức bi phẫn bò lại ôm lấy cánh tay Quý Thính: "Lạnh a! Lạnh!"
Quý Thính: "......"
Đứa nhỏ tròn vo này thoạt nhìn sắp được một tuổi, thế nào kêu tiếng nương cũng kêu cũng không được rõ ràng...... Không đúng! Hắn mà kêu nàng như vậy, chẳng phải là toàn bộ Thần Điện đều sẽ biết hắn là nhi tử của nàng cùng Tục Đoạn?!
Quý Thính bởi vì vài thập niên làm người phàm lúc trước đã dưỡng ra thói quen lúc hoảng loạn sẽ vô ý thức nhìn về phía Tục Đoạn xin giúp đỡ, nhưng hiện giờ Tục Đoạn đứng yên ở một chỗ không nói một lời, dường như không chú ý tới việc nàng đang quẫn bách.
"Lạnh! Không cho đi!" Viên Viên sợ hãi, thế nhưng nói ra được thêm vài chữ.
Tục Đoạn liếc hắn một cái, tiếng khóc Viên Viên càng thêm bi phẫn.
Quý Thính cười mỉa: "Hắn, hắn học nói còn rất nhanh."
"Đã mấy chục tuổi, học vậy không tính nhanh."
"......" Ai nói, thời điểm ngươi mấy chục tuổi còn ngồi chưa được, sao có thể tay chân linh hoạt tới ôm người? Quý Thính nhớ lại ngay lập tức.
Tục Đoạn tựa hồ cũng nghĩ đến chính mình, mím môi không nói chuyện nữa.
Quý Thính thấy Tục Đoạn không phối hợp đành phải tự mình nghĩ cách, duỗi tay đẩy hai cái vẫn không đẩy ra được đứa nhỏ, cố ý banh mặt nói: "Viên Viên, ngày sau không được lại gọi bậy bản tôn, bản tôn là thượng thần Quý Thính, ngươi nên dùng tôn xưng."
Viên Viên sửng sốt, giây tiếp theo oa oa khóc một tiếng: "Lạnh a! Lạnh!"
Quý Thính: "......" Hắn vì sao lại khóc giống như phụ nữ trung niên khóc tang bi phẫn?
Không nghĩ ra được biện pháp trị con heo nhỏ này, Quý Thính chỉ có thể căng da đầu nhìn Tục Đoạn, mở miệng: "Ngươi ở lại nghĩ biện pháp, ta phải đi."
Tục Đoạn lúc này mới nhìn về hướng Viên Viên, mở miệng: "Hắn từ khi trăng tròn liền vẫn luôn đi theo sư phụ, nhiều ngày nay không gặp ngài vốn đã rất sợ hãi, nếu ngài lại ném hắn xuống, chỉ sợ hắn sẽ càng thương tâm hơn."
"...... Hắn là một đứa trẻ thì có thể thương tâm cái gì, ngươi cho hắn nhiều thức ăn một chút, hắn sẽ không khóc." Quý Thính bị vật nhỏ này cuốn lấy, vốn đã có chút quẫn bách hơn nữa trong phòng còn có Tục Đoạn, giờ phút này nàng chỉ cách nghĩ mau chóng rời đi.
Tục Đoạn rũ mắt: "Trẻ con cũng có tâm, nếu đáp ứng ở cùng với hắn cả đời người lại đột nhiên thất tín, hắn cũng sẽ khổ sở."
Quý Thính: "......" Lời nói này tựa hồ có ẩn ý.
"Ngài xem hắn có phải hơi gầy một chút hay không?" Tục Đoạn nhìn về phía nàng, cắt đứt ý nghĩ của Quý Thính.
Quý Thính không lời gì để nói: "...... Hắn khi chưa hóa hình ít nhiều cũng đã 600 cân, sao lại so sánh được với hiện tại?"
"Sư phụ không ở bên người hắn, hắn mỗi ngày đều ăn không vô, lúc này ngài tới có lẽ hắn sẽ có thể nuốt trôi, không bằng sư phụ cho hắn ăn một chút gì đi." Tục Đoạn tiếp tục nói.
Quý Thính đưa mắt nhìn mặt đầy nước mắt của Viên Viên, do dự một chút rồi gật đầu. Tục Đoạn lập tức đi bưng thức ăn tiến vào, lúc tiến lại gần Viên Viên thì liếc hắn cảnh cáo một cái, sau đó đưa mâm tới tay Quý Thính.
Quý Thính nhìn đến Viên Viên ở trước mặt: "Ăn chút gì không?"
Nàng vừa dứt lời, Viên Viên phụt một tiếng biến trở về heo phì, chỉ ủn mâm đồ ăn một cái, một mâm tràn đầy đồ vật trong nháy mắt không còn.
Quý Thính: "......" Thật là đói lả!
Viên Viên ăn xong vẫn thấy không no, làm nũng cọ cọ Quý Thính, Quý Thính chỉ đành phải nhìn về phía Tục Đoạn, Tục Đoạn giấu đi ý cười ở đáy mắt yên lặng đi bưng thêm đồ ăn đến. Lặp lại năm sáu lần Viên Viên rốt cuộc ăn tới bụng tròn vo, thỏa mãn nằm phì ra trên giường thở dốc, không đi dây dưa với Quý Thính nữa.
Quý Thính đau lòng đồng thời nhẹ nhàng thở ra, khi lại cùng ở chung Tục Đoạn liền cảm thấy không được tự nhiên, nàng khụ một tiếng, đứng dậy: "Nếu hắn đã ăn no, ta đi trước." Nói xong nàng mới ý thức được mình thế nhưng đã quên xưng bản tôn.
Cũng may Tục Đoạn cũng không để ý, nàng liền rũ mắt đi ra ngoài, Tục Đoạn bình tĩnh nhìn về phía Viên Viên trong mắt uy hiếp không cần nói cũng biết. Trên giường heo đang nằm ì, chớp mắt một cái liền biến trở về tiểu hài tử, oa một tiếng bắt đầu khóc: "Lạnh a! Lạnh!"
"......" Loại này khóc nháo này thật giống khóc tang, nhất định phải giúp hắn sửa lại. Quý Thính vô ngữ quay đầu lại, "Không phải đã ăn no, còn nháo cái gì?"
Viên Viên khóc không ra nước mắt chỉ gào khan, thầm nghĩ hắn cũng không muốn khóc, nhưng cha không phải là người tốt nha!
"Sư phụ, hắn có lẽ là không quen việc ngài rời đi, không bằng ngài lưu lại ở cùng hắn, chờ hắn ngủ lại đi?" Tục Đoạn kịp thời mở miệng.
Quý Thính không nghĩ sẽ đáp ứng, Tục Đoạn lập tức nói: "Ta không quấy rầy các người, người mau dỗ hắn đi." Nói xong không chờ Quý Thính trả lời đã đi ngay ra cửa.
Tục Đoạn vừa đi, thần kinh Quý Thính đang căng chặt lập tức thả lỏng rất nhiều, ngồi ở trong phòng cho đến lúc Viên Viên ngủ mới xoay người đi ra ngoài.
Vừa mở cửa cảm giác được gió phiếm lạnh, đảo mắt lại đến mùa thu. Quý Thính nhắm mắt lại hít sâu một hơi, giây tiếp theo lại mở to mắt, vẫn chưa nhìn về phía Tục Đoạn ở một góc: "Sao còn không trở về nghỉ ngơi?"
"Trời có chút lạnh, sợ sư phụ sinh bệnh." Tục Đoạn nói rồi đi đến trước mặt Quý Thính, phủ lên nàng một kiện áo choàng.
Quý Thính bỗng chốc nhớ tới mấy thập niên qua, mỗi lần khi trời phiếm lạnh trên vai mình đều sẽ có một kiện xiêm y.
Bọn họ đứng mặt đối mặt, lúc Tục Đoạn khoác áo lên người nàng giống như muốn ôm nàng vào trong lòng ngực, Quý Thính theo bản năng né một chút, Tục Đoạn hơi nhíu mày: "Sư phụ chán ghét ta?"
"...... Không có," Quý Thính quay mặt đi, "Bản tôn chính là thượng thần, sao lại bởi vì trời lạnh mà sinh bệnh, ngươi lo lắng nhiều quá."
Tục Đoạn khẽ cười một tiếng, không màng việc Quý Thính kháng cự giúp nàng khoác xiêm y lên, xiêm y lấy từ trên người hắn xuống nên tràn đầy mùi hương của Tục Đoạn. Giờ phút này Quý Thính bị mùi hương vờn quanh, hoảng hốt cảm giác giống như mình vẫn còn ở thế gian, trong lòng vô cùng hỗn độn.
Nàng xấu hổ cúi đầu, nào còn có nửa điểm khí thế của sư phụ, cũng may cảm xúc Tục Đoạn không hề phập phồng, tựa hồ đã hoàn toàn quên đoạn thời gian bọn họ ở thế gian: "Sư phụ tuy rằng là thượng thần nhưng linh lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn nên cẩn thận chút mới tốt."
Thấy hắn không có nói chuyện trước kia, Quý Thính nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại cảm thấy chỉ còn có một mình còn nhớ thương chuyện cũ, trong nháy mắt liền có chút phiền loạn: "Trời không còn sớm, ta đi trước." Dứt lời nàng liền chạy trối chết.
Nhìn bóng dáng nàng vội vàng, khóe môi Tục Đoạn hơi gợi lên, trong mắt tràn đầy nhất định phải được.
Mỗi buổi tối tiếp theo, Quý Thính đều sẽ lại đây cùng Viên Viên ăn cơm, không phải nàng muốn đến, chỉ bởi vì chỉ cần nàng không tới, Viên Viên sẽ không ăn, Quý Thính cũng không còn cách nào khác. Cũng may nàng thực mau quen với loại sinh hoạt này, khi đối mặt Tục Đoạn, chút xấu hổ còn lại cũng dần dần tiêu tán, hết thảy tựa hồ được phát triển theo chiều hướng tốt.
Cho đến một ngày, Viên Viên được hơn một tuổi, có thể dùng đôi chân mập mạp nhỏ xíu ngắn tủn chạy lẫm đẫm. Đứa bé trai chạy tới chạy lui, chạy từ Thấm Tuyết Viên tới chính điện, làm trò trước mặt các tiểu tiên nữ, hướng tới Quý Thính kêu một tiếng vang dội: "Nương!"
Phải, mấy tháng qua Viên Viên đã có thể nói được vài từ thật rõ, rõ ràng đến mức người khác hoàn toàn không thể làm bộ nghe lầm.
Lúc hắn kêu tiếng nương, toàn bộ chính điện trở nên vô cùng yên tĩnh, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn Quý Thính, chỉ có con heo linh ngây thơ vừa kêu nương vừa bổ nhào vào trong lòng ngực Quý Thính: "Nương nha, nương!"
Quý Thính: "......" Cả đời này nàng thật không nghĩ lại nghe được cái từ nương này.
Chỉ trong một buổi chiều, chuyện mẹ ruột của con trai Tục Đoạn là thượng thần Quý Thính đã truyền khắp Thần Điện, cũng truyền tới nơi ở của các thượng thần khác. Hai ngày sau tất cả mọi người đều đã biết thượng thần Quý Thính khi chuyển thế cùng đồ đệ của mình sinh hài tử, đứa trẻ kia hiện giờ đã được hơn một tuổi.
"Đồ nhi sẽ giải thích với những người đó Viên Viên chỉ là một con heo linh, không phải là do sư phụ sinh ra." Tục Đoạn quỳ gối trước mặt Quý Thính, Viên Viên "vô tội" đứng bên cạnh.
Quý Thính sống không còn gì luyến tiếc nhìn hắn, vừa muốn gật đầu, Viên Viên liền oa một tiếng khóc: "Nương! Mẹ ruột!"
Quý Thính: "......" Tuy rằng từ ngữ Viên Viên nói không được nhiều lắm, nhưng nàng thần kỳ nghe ra được ý tứ của hắn là, nàng chính là nương ra sinh hắn, nếu nàng không thừa nhận hắn liền sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ.
"Thôi, phàm là có đầu óc, đều sẽ không cho rằng ta có thể sinh ra một con heo linh, ngươi không cần đi ra ngoài giải thích, nếu không càng giải thích càng loạn, vẫn nên yên lặng chờ lời đồn biến mất thì được rồi." Quý Thính đau đầu nói.
Tục Đoạn nhấp môi: "Nhưng sư phụ sẽ không vui phải không?"
...... Tự nhiên là không vui, tuy nói Viên Viên không phải nàng sinh, nhưng nàng xác thật đã ngủ cùng đồ đệ của mình, cho nên lời đồn hiện tại cũng không tính là hoàn toàn sai.
Tục Đoạn thấy Quý Thính trầm mặc, ánh mắt tối sầm lại, trên tay hóa ra Tục Thính kiếm, không chút do dự đâm về hướng ngực mình. Ánh mắt Quý Thính ngưng trệ, Tục Thính kiếm rơi ngay xuống đất.
"Ngươi đang làm gì?!" Quý Thính thật tức giận, lời đồn đãi mấy ngày nay cũng chưa thể làm nàng tức giận đến như vậy.
Tục Đoạn rũ mắt xuống: "Nếu sư phụ coi đoạn thời gian ở cùng đồ nhi kia là sỉ nhục, đồ nhi nguyện ý tự sát tạ tội miễn cho sư phụ lại thương tâm."
"...... Hồ nháo! Ta khi nào nói qua đoạn thời gian kia là sỉ nhục?!" Quý Thính tức giận hỏi.
Tục Đoạn dừng một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía nàng, tựa hồ muốn xem đến tận trong tâm khảm Quý Thính: "Sư phụ không cảm thấy sỉ nhục?"
"......"
Ánh mắt hắn nặng nề, giống như mỗi đêm trước kia ôm nàng vào trong lòng, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng mỗi lần chỉ có thể dùng ánh mắt để kể ra.
Quý Thính đột nhiên câm miệng, nàng có chút quẫn bách quay mặt đi, Tục Đoạn nhìn sườn mặt nàng, tình yêu nơi đáy mắt hắn không thể nào che giấu được, một chút vui sướng như hạt giống nhỏ rơi vào trong lòng, ngo ngoe rục rịch muốn nở hoa.
Không giống nhau, hết thảy không giống như trước kia, chẳng sợ sư phụ vẫn luôn ra vẻ không có việc gì, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được là không giống nhau. Trước khi chuyển thế sư phụ làm cái gì cũng giống như phủ một lớp màn thần bí, vĩnh viễn khiến hắn cảm thấy cao không thể với, nhưng từ khi gặp qua bộ dáng nữ nhân của nàng, hắn đột nhiên hiểu ra được rất nhiều động tác thật nhỏ.
Khi đã hiểu ra, Tục Đoạn cảm thấy việc lại lần nữa ôm được nàng tựa hồ cũng không phải việc khó.
"Sư phụ......" Giọng Tục Đoạn hơi khàn khàn.
"Ngươi, ngươi mang Viên Viên trở về đi, mấy ngày nay ta sẽ không tới, ngươi phụ trách chăm sóc hắn cho tốt." Quý Thính vội vàng lưu lại một câu, không thèm nhìn hắn mà mau rời đi, cho đến khi đi đến một góc không người, sức lực toàn thân nàng mới thả lỏng xuống.
...... Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, Quý Thính che lại trái tim đang nhảy bang bang, thầm tự mắng mình một tiếng không tiền đồ. Nói tốt muốn cùng Tục Đoạn trở về làm sư đồ, thế nào lại cứ nhớ mãi vài thập niên ngắn ngủi ở thế gian kia?
Quý Thính nhất thời có chút uể oải, đoạn thời gian ở thế gian đó ảnh hưởng quá lớn đối với nàng, làm nàng luôn có cảm giác mình còn yêu Tục Đoạn. Không thể như vậy, không nói đến thầy trò yêu nhau thập phần mất mặt, chuyện luyến ái này, nếu nàng và Tục Đoạn thật sự có cái gì, chẳng lẽ sau này nữ chính nữ phụ đều dùng chung nam chủ?
Tính tính thời gian, cũng sắp đến lúc nữ chính xuất hiện, Quý Thính cảm thấy bình tĩnh hơn.
Tục Đoạn mang theo Viên Viên trở lại Thấm Tuyết Viên, từ túi Càn Khôn lấy ra một đống thức ăn thật lớn, đôi mắt Viên Viên sáng lên.
"Ngươi hôm nay làm thật tốt, những cái này đều là của ngươi, sư phụ có lẽ cần thời gian mấy ngày điều chỉnh cảm xúc, mấy ngày này chúng ta không cần đi làm phiền nàng." Tục Đoạn nhàn nhạt dặn dò.
Đôi mắt Viên Viên sáng rỡ, nó gật đầu, vừa gặm đồ ăn trong miệng, vừa lẩm bẩm lầm bầm hàm hồ nói: "Biết, về sau dỗ dành nương!"
Khóe môi Tục Đoạn hiện lên chút ý cười, nhìn chằm chằm Viên Viên ăn xong đi ngủ, rồi mới về phòng của mình.
Liên tiếp mấy tháng, Tục Đoạn đều không ra khỏi Thấm Tuyết Viên, hắn cho Quý Thính đầy đủ thời gian để bình tĩnh, chờ đến khi không còn người nhắc tới lời đồn xuất thân của Viên Viên, hắn mới đi chính điện tìm nàng.
"Thượng thần bế quan, nói là muốn dưỡng thân mình." Tiểu tiên nữ mới vừa nói xong câu này, nháy mắt đã nhận thấy lệ khí trên người đối phương, tức khắc sợ tới mức run bần bật, "Ngươi không biết sao?"
Tục Đoạn tức giận đến bật cười, thân thể kia của nàng bị thương không ít, tuy rằng đã ở thần mộc dưỡng mấy trăm năm, nhưng nếu muốn khôi phục về thời kỳ cường thịnh còn phải bế quan mấy trăm năm nữa mới được. Nàng là vì trốn hắn mà nghĩ ra loại biện pháp này, xem ra hắn thật không nên quá kỳ vọng đối với nàng.
Vệt xanh trên trán Tục Đoạn thoáng hiện lên.
"Tục Đoạn, trong lòng ngươi...... là thích thượng thần?" Tuy rằng Tục Đoạn thực đáng sợ, nhưng vì bát quái, tiểu tiên nữ cũng liều mạng.
Tục Đoạn nhìn nàng, không phủ nhận, dấu vết trán tức khắc không còn đậm.
Tiểu tiên nữ thở ra một hơi, lập tức nói: "Mặc kệ ngươi thích thích thượng thần hay không, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là tâm ma của ngươi, hiện tại thượng thần đang bế quan, không bằng ngươi cũng bế quan đi, chờ đến khi tâm ma được loại trừ lại tìm thượng thần nói chuyện tình cảm."
Tục Đoạn nhăn mày, dũng khí của tiểu tiên nữ nháy mắt không còn: "Đương, đương nhiên, nếu ngươi không nghĩ chuyện bế quan cũng có thể, ta chỉ là đưa ra kiến nghị......"
"Đa tạ."
"A?" Tiểu tiên nữ choáng váng.
Tục Đoạn lại một lần mở miệng: "Đa tạ đã chỉ điểm." Nói xong xoay người rời đi.
Tiểu tiên nữ ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn biến mất, sau đó không khỏi cảm khái, năng lực tình yêu quả nhiên vĩ đại, ngay cả Tục Đoạn loại Diêm Vương mặt lạnh này thế nhưng cũng sẽ đối với nàng nói lời cảm tạ.
Vì thế nửa ngày trôi qua, Thần Điện lại lần nữa truyền ra chuyện bát quái Tục Đoạn yêu sâu sắc thượng thần.
Lúc lời bàn tán truyền lên đến đỉnh điểm Tục Đoạn cũng không biết, bởi vì sau khi được tiểu tiên nữ chỉ điểm, hắn trở về Thấm Tuyết Viên xách Viên Viên đi thẳng tới linh tuyền.
"Cha, đi đâu?" Viên Viên lại béo thêm một vòng, đôi mắt cũng nhỏ một vòng, thoạt nhìn như một trái dưa tròn.
Tục Đoạn nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Tìm nương của ngươi."
...... Ta và nương đều không cần ngươi, ngươi còn cả ngày đi tìm nàng. Viên Viên có một vạn câu nói phun tào trong đầu, đáng tiếc là chỉ nghĩ chứ không nói, vốn từ ngữ của hắn hiện tại có thể nói còn vô cùng ít ỏi.
Đương nhiên, hắn cũng không dám.
Một lớn một nhỏ đi đến linh tuyền, Quý Thính còn đang trên giường nhuyễn ngọc ngủ, nghe được âm thanh tiểu hài tử ríu rít, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
"Nương a!"
Nghe được thanh âm đầy nhịp điệu, âm điệu rõ ràng Quý Thính giống như từ trong ác mộng mở to mắt, sau đó chân chính thấy được ác mộng.
"Ngươi! Các ngươi sao lại tới đây?!" Quý Thính đều ngốc.
"Ta tới bế quan, sợ không có người chiếu cố Viên Viên nên cùng mang đến." Tục Đoạn rũ mắt nói.
Quý Thính nhíu mày: "Vì sao phải tới linh tuyền bế quan?"
"Nơi này linh lực dồi dào, sẽ hỗ trợ ta trừ bỏ tâm ma." Tục Đoạn quy củ trả lời.
Quý Thính im lặng một chút, đứng dậy đi ra ngoài: "Ta đây đi nơi khác bế quan, linh tuyền để lại cho ngươi."
Tục Đoạn cũng không cản trở nàng, chỉ là sâu kín liếc Viên Viên một cái, Viên Viên căng thẳng oa một tiếng khóc lóc ôm lấy chân Quý Thính. Đầu Quý Thính tức khắc tê đại, bị hắn khóc một hồi, sau nàng mơ mơ màng màng hồ đồ bị giữ lại, nhưng nàng hạ quyết tâm không nhìn Tục Đoạn, chỉ tùy tiện trốn vào một góc linh tuyền, Tục Đoạn tu vi thấp hơn nàng, tìm như thế nào cũng không thấy được Quý Thính.
Hai người rõ ràng ở cùng một chỗ, nhưng lại không gặp mặt, tình huống này thế nhưng giằng co hơn một năm. Đoạn thời gian này, lệ khí Tục Đoạn càng không ngừng sinh sôi, không hề có ý tứ tiêu giảm đi chút nào.
Lại một đêm, lệ khí hắn cuồn cuộn dâng lên, mặt vô biểu tình ngồi dưới ánh trăng. Khi hắn bị lệ khí áp chế, Viên Viên cũng không dám thở mạnh, cơm nước xong liền run bần bật chui vào túi Càn Khôn, nửa điểm cũng không dám đi trêu chọc.
Linh tuyền thủy chứa đầy hàn khí cũng không áp chế được lệ khí của Tục Đoạn, Quý Thính nhận thấy được chuyện không đúng, lập tức chạy lại, nhìn thấy Tục Đoạn trong lòng nàng hốt hoảng lên: "Tục Đoạn, ngươi còn có thể khống chế linh thức?"
Tục Đoạn bình tĩnh nhìn về phía nàng: "Sư phụ, nàng đã đến rồi?"
Thấy hắn còn có thể nói chuyện, Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, áp xuống điểm xấu hổ trong lòng, banh mặt đi tới đem ngón tay điểm trên trán hắn, muốn biết trạng thái hắn hiện giờ, lại bị người bắt lấy lôi vào linh tuyền.
Quý Thính rơi vào trong nước, trong nháy mắt nhận ra eo bị nâng lên, giây tiếp theo người bị đè lên bờ. Trên người bị nước linh tuyền làm ướt, sau lưng là ngực nóng hầm hập của hắn, nàng kinh ngạc: "Ngươi muốn làm gì?!"
"Sư phụ, làm phu thê nhiều năm như vậy, nàng biết ta tiếc nuối nhất chính là cái gì không?" Tục Đoạn nhẹ giọng hỏi.
Quý Thính nháy mắt nghe ra hắn không thích hợp, cau mày theo hắn nói: "Là cái gì?"
"Sư phụ khi đó chỉ là thân thể người phàm, hơi vô ý chút liền sẽ bị đả thương, Tục Đoạn chỉ có thể nhẹ nhàng hầu hạ, bởi vậy thường xuyên không thể tận hứng."
Quý Thính sửng sốt, sau đó trong lòng liền dâng lên một dự cảm bất hảo.
"Sư phụ hiện giờ là thân thể thượng thần, dùng hẳn là sẽ bền hơn chứ?"
1
"......"
* Tác giả có lời muốn nói:
Xuyến Nhi: Sư phụ hiện tại so với trước kia dùng càng tốt hơn hắc hắc hắc
Linh heo: Lạnh a! Lạnh! Ngốc ngốc tránh ra đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT