"Được," Quý Thính sợ anh khó chịu, cố ý nói nhẹ nhàng, "Trước về nhà em đi, ở chỗ của em."
"Tốt." Thân Đồ Xuyên tự nhiên nghe theo, cô nói gì là cái đó, thuận tiện kéo theo hành lý của cô.
Quý Thính vội cướp về "Không cần không cần, để em làm là được rồi." Người nay mỏng manh như trang giấy, cô thật đúng là không dám để anh ấy làm việc chân tay.
Thân Đồ Xuyên không tranh với cô, chỉ an tĩnh đứng bên cạnh. Trong lúc chờ xe, trong đầu Quý Thính hiện ra những thứ cần thiết, tư liệu, địa chỉ của chính mình ở thế giới này, sau đó lực chú ý lại trở về trên người Thân Đồ Xuyên.
Bởi vì đi ra thật gấp, trên người Thân Đồ Xuyên còn mặc áo ngủ hơi mỏng, thời tiết lạnh lẽo, thân thể anh khẳng định chịu không nổi. Quý Thính do dự một chút, nhích đến bên cạnh, tưởng có thể ngăn gió cho anh.
Thân Đồ Xuyên nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia bất đắc dĩ "em cảm thấy em có thể ngăn trở hay sao", mặc kệ là chiều cao hay hình thể, bọn họ đều khác nhau thật xa.
"Ít nhiều cũng sẽ có hiệu quả," Quý Thính buông tiếng thở dài, "Ai làm anh cao như vậy, lại gầy trơ xương cũng tính là cao, nếu không có thể mặc áo khoác của em."
Thân Đồ Xuyên nhìn cái áo khoác màu hồng nhạt trên người cô, lần đầu tiên cảm thấy may mắn mình lớn lên không thấp.
"Sẽ không để anh mặc cái này, trong hành lý của em còn cái khác mà," Quý Thính dở khóc dở cười nhìn, "Anh đầu dưa hay sao, nghĩ cái gì đâu!"
Thân Đồ Xuyên cười cười, đang muốn trả lời mình suy nghĩ gì đã thấy taxi tới, lập tức kéo tay áo Quý Thính.
Quý Thính vừa thấy, nhanh nhanh đẩy anh lên xe, "Thiếu gia anh lên trước tránh gió đi, em đi cất hành lý."
Nói xong kéo hành lý vòng ra sau cốp xe, Thân Đồ Xuyên nhìn cô nhưng không đi theo, nghe lời đi đến phía sau xe ngồi xuống.
Quý Thính vào xe, báo địa chỉ cần đến.
Trên đường, Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miệng: "Từ hôm nay trở đi, anh không phải thiếu gia gì nữa, kêu thẳng tên anh là được."
Quý Thính chớp chớp mắt, vẻ mặt thần bí nhìn nhìn: "Thiếu gia, có phải anh đã quên hay không, trong khoảng thời gian này anh cho em cũng gần cả trăm vạn, đủ để em kêu anh thiếu gia cả đời."
Thân Đồ Xuyên liếc liếc chiếc vòng cổ hồng bảo thạch trên cổ cô, rũ mắt: "Hiện tại anh không nhà, thân thể lại không tốt, về sau em sẽ phải tiêu tiền cho anh rất nhiều, những cái đó coi như phí sinh hoạt, về sau chúng ta là bình đẳng, không cần coi anh như thiếu gia."
"Cũng đúng, vậy về sau em sẽ kêu tên anh." Anh ấy nói cũng có đạo lý, hiện tại tình huống rõ ràng không giống như trước kia, nếu cứ kêu thiếu gia lại có vẻ châm chọc.
Thân Đồ Xuyên liếc liếc: "Kêu một tiếng, Thính Thính."
"Thân Đồ." Quý Thính chần chờ một chút, kêu họ của anh.
"Vậy kêu Tiểu Xuyên", kêu cái tên quen thuộc này, Quý Thính cảm thấy quái quái.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, sau một lúc lâu anh rũ mắt nói "Trước kia mẹ anh kêu như vậy, sau Cố Trị cũng gọi thế, làm anh cảm thấy ghê tởm."
"Vậy anh muốn em gọi sao?" Quý Thính không nghĩ tới chỉ là vấn đề xưng hô mà cũng có thể làm tổn thương, bởi vậy cô nói chuyện càng thêm cẩn thận. . Đọc truyện tại -- TR UMTRUYEN. co m --
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô, đôi mắt thật bình tĩnh. Quý Thính bị ánh mắt thâm thúy nhìn đến có chút thất thần, khi suy nghĩ của cô càng ngày càng mềm đi, Quý Thính nghe được Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói, "Kêu ông xã đi!"
Quý Thính "..."
"Không phải anh muốn chiếm tiện nghi của em, là do khi anh còn nhỏ, có người đoán mệnh rằng nếu anh đổi thành họ Ông, khả năng sẽ không phạm Thái Tuế, không bằng chúng ta thử xem, nói không chừng thân thể anh sẽ tốt lên." Thân Đồ Xuyên nghiêm trang.
Quý Thính thập phần bình tĩnh: "Thân Đồ Xuyên."
"Ừ."
"Nói thêm nữa một câu vô nghĩa, có tin em sẽ đá anh xuống xe hay không?"
Thân Đồ Xuyên im lặng, lười biếng dựa lưng vào ghế xem, trong cổ họng phát ra tiếng cười sung sướng trầm thấp.
Quý Thính tức giận liếc anh: "Em quả nhiên là suy nghĩ quá nhiều, anh căn bản chẳng thấy khó chịu gì."
"Có cái gì mà khó chịu, chỉ là tổn thất một ít tiền trinh, không cần thiết quá so đo, em cũng không cần mỗi giây mỗi phút đều chiếu cố đến cảm xúc của anh." Thân Đồ Xuyên lười nhác nói.
Quý Thính bất đắc dĩ: "Nếu anh không so đo thì em làm gì cần so đo, em chỉ sợ anh không lấy theo đồ vật mẹ anh lưu lại sẽ cảm thấy khó chịu."
"Không có gì khó chịu, nếu bà chủ động rời đi, chứng tỏ trên thế giới này không còn thứ bà ấy lưu luyến nữa, nếu không lưu luyến, vậy cũng không đáng quý trọng."
Nói những lời này, thần sắc Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt tựa hồ không không để bụng, nhưng Quý Thính vẫn nghe ra một tia oán trách đến mẹ anh.
Cũng đúng, anh bị mẹ bỏ rơi, cha lại đối xử với mình bao nhiêu năm như thế, trong lòng hẳn là phải oán hận nhiều hay ít. Quý Thính liếc sườn mặt thanh lãnh của Thân Đồ Xuyên, do dự một chút không nói gì.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh ngồi kia, hồi ức giống như chiếc tàu lượn siêu tốc xuyên qua đường hầm, gào thét mà muốn nghiền nát cậu bé nhỏ yếu bất lực lúc trước. Lúc cậu đang tuyệt vọng, hoang mang, thống khổ như rơi vào vực sâu, một bàn tay ấm áp mềm mại đột nhiên kéo cậu lại.
Thân Đồ Xuyên chựng lại, ghé mắt nhìn người con gái đang đặt bàn tay nhỏ trên lưng mình. Mặt Quý Thính hơi hồng hồng, bị anh nhìn chằm chằm càng thêm đỏ.
Đáy mắt anh hiện lên ý cười, tay chế trụ lấy tay Quý Thính, hai người trong xe an tĩnh không tiếng động, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Chờ đến khi xuống xe, Quý Thính đã muốn tê rần, xe vừa dừng lại đã nhanh nhanh tránh thoát anh, cúi đầu vội vàng xuống xe.
Thân Đồ Xuyên đi theo cô, rương hành lý đã được cô kéo đi, hai người một trước một sau đi ở ngõ nhỏ, không ai mở miệng ra nói chuyện.
Quý Thính dựa vào chi tiết nhớ được mà tìm được địa chỉ chỗ mình ở, nhìn đến căn nhà lụi bại mà cảm thấy thật tuyệt vọng.
Trời xanh ơi, cô không thể có một kiếp nào có tiền hay sao, thế giới trước là căn hộ xuống cấp, thế giới này là căn nhà thật rách nát, thảm hơn nữa là đây lại là nhà thuê.
Chờ cô có tiền, lần sau nhất định phải xuyên vào một thân phận đặc biệt có tiền.
"Nơi này sao?" Giọng Thân Đồ Xuyên vang lên từ phía sau.
Quý Thính quay đầu lại liếc anh một cái, có chút ngượng ngùng. Thế giới trước nam phụ vốn dĩ sống khổ sở, có thể có chỗ ở đã không tồi, cho nên nhà cô có xuống cấp cũng không có cảm giác, nhưng thế giới này nam phụ từ nhỏ đã sinh ra giàu có, hiện tại đi với cô đến địa phương như thế này, cô cảm thấy thật thẹn thùng.
Thân Đồ Xuyên như nhìn ra được ý tưởng của cô, chủ động đi tới trước: "Mau mở cửa, thật mệt chết."
"Được." Quý Thính vừa nghe thấy Thân Đồ Xuyên mệt mỏi, lập tức không rảnh lo thẹn thùng, mau mau đi mở cửa để anh đi vào, kết quả vừa vào cửa liền dẫm lên một đống bùn.
Quý Thính "..."
Lúc này cô mới phát hiện, nền đất trong nhà thấp hơn so với bên ngoài, lại không có tráng xi măng, bởi vì cô lâu lắm không trở về, lúc trước trời mưa nước đọng không được quét dọn sạch sẽ, chẳng những rêu mọc đầy, còn tản ra mùi thật khó ngửi.
Thân Đồ Xuyên môi giật giật, rốt cuộc bận tâm đến lòng tự trọng của Quý Thính mà không nói thêm gì. Quý Thính khụ một tiếng, căng da đầu nói: "Xin lỗi thiếu gia, thật ủy khuất anh."
"Đã nói với em, đừng gọi anh thiếu gia," Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói, "Kêu anh là Tiểu Xuyên đi." Tên này tuy rằng Cố Trị kêu nghe thật chán ghét, nhưng cô ấy gọi hẳn là nghe không tệ.
"Tiểu Xuyên, anh đừng ghét bỏ, nơi này quét tước một chút vẫn thật tốt." Quý Thính càng nói mặt càng hồng.
Thân Đồ Xuyên sắc mặt bất biến: "Hôm nay mặc kệ sân, trước đem nhà ở quét rửa sạch một chút đi."
"Được, chúng ta vào đi thôi." Quý Thính lên tinh thần, mời anh vào nhà.
Nhưng mà trong nhà cũng không tốt hơn chút nào, vừa mở cửa vào là trong nhà xông lên mùi mốc, Quý Thính lập tức thay đổi sắc mặt, cô chạy nhanh đem toàn bộ cửa sổ mở ra, quay đầu lại nhìn Thân Đồ Xuyên, cười khô khốc: "Tiểu Xuyên, nếu không anh ra ngoài trước đi."
Thân Đồ Xuyên định nói anh có thể giúp cô, nhưng nhìn đến biểu tình quẫn bách của Quý Thính, chỉ gật gật đầu. Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, nhanh nhanh đi thu thập, đem chăn mền ra phơi, sau đó quay vào quét dọn phòng, chờ hết thảy thu dọn xong, mùi mốc trong nhà đã tản đi hầu như không còn.
Nhưng hương vị vẫn không thể nào tốt lên được, không khí trong nhà giống như mùi kênh thúi, thông gió cũng không thông được không khí mới mẻ gì.
Cô đem chăn vào, miễn cưỡng trải ra giường ở hai phòng, lúc này mới cho Thân Đồ Xuyên đi vào. Thân Đồ Xuyên nhìn đôi mắt mỏi mệt của cô, chậm rãi nói, "Vất vả!"
"Được rồi, hôm nay không nấu cơm, chúng ta ăn cơm hộp đi." Quý Thính đề nghị, chờ Thân Đồ Xuyên đồng ý thì gọi cơm hộp.
Hai người cơm nước xong, từng người về phòng mình ngủ, trong phòng còn rất ẩm ướt, cả hai người đều không ngủ được tốt, đặc biệt là Thân Đồ Xuyên sau nửa đêm bắt đầu nóng sốt một chút, vì không muốn phiền Quý Thính, anh tự mình rời giường, uống thuốc sau đó nằm xuống ngủ tiếp.
Quý Thính phản ứng tốt hơn anh một chút, nhưng giấc ngủ cũng không phải là ngon, đặc biệt sáng hôm sau cô phát hiện trên người mình nổi lên những đốm hồng.
""Cái này kêu nhà dột còn gặp mưa..."
Thân Đồ Xuyên nhìn đến điểm ban sởi trên cổ cô, mày nhíu lại một chút, quay đầu đi phát tin nhắn ra ngoài. Đến giữa trưa, anh nói với Quý Thính, "Nơi này hoàn cảnh quá kém, anh ở đây không được khỏe."
"Chúng ta sẽ đổi phòng, chiều nay em đi tìm." Nơi này thật sự quá kém, bọn họ bây giờ còn một chút tiền, không cần phải quá hà khắc với chính mình.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, "Anh đã tìm được rồi."
"..."
"Lúc trước không phải nói muốn chuyển nhà hay sao, cho nên anh có hỏi qua, chỉ là ngày hôm qua không có nói cho em." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.
Quý Thính chớp chớp mắt, có điểm không quá yên tâm: "Anh tìm ở đâu, có đáng tin cậy không, hay là vẫn để em tìm đi." Vị này kinh nghiệm cuộc sống cơ hồ bằng không, cô lo lắng anh bị người khác lừa.
"Đi xem trước đi, nói không chừng em sẽ thích."
Quý Thính nghĩ cũng đúng, vì thế hai người ăn cơm trưa xong kêu taxi đi đến bên kia, chờ tới khu nhà xa hoa, chân cô đột nhiên có chút mềm, "Anh tìm phòng ở chỗ này sao?"
"Đúng, không được sao?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính khô cằn khụ một tiếng, nhìn phía trước bảo vệ mặc đồng phục tinh tế, nhỏ giọng nói thầm, "Cũng không phải không được, nhưng mà nơi này có lẽ là quá mắc, chúng ta có lẽ không thuê nổi đâu." Tiền tuy rằng có, nhưng cũng không thể xài tùy tiện, họ hai người thuê một căn hộ bình thường hai phòng ngủ một phòng khách là đã đủ.
Phía trước có người đi tới hướng bọn họ, Thân Đồ Xuyên nhìn người đó gật gật đầu, nói với Quý Thính, "Đây là phòng ở của bạn anh, sẽ không quá mắc, không cần nghĩ đến giá cả, nếu thật sự không thích, chúng ta sẽ tìm chỗ khác."
Quý Thính nhìn tới rõ ràng là chủ nhà cũng đã ở đây, cô đành phải gật đầu đi theo vào trong khu nhà.
Khu nhà thật xa hoa, bên trong cây xanh khắp nơi đã không nói, đi không bao xa còn gặp chim chóc và thiên nga trong hồ, Quý Thính nuốt nước miếng, trong lòng sinh ra chua xót của phận người nghèo.
Đi vào trong tòa nhà, vào đại sảnh là tới thang máy, ấn tầng lầu, thang máy vừa mở cửa là trực tiếp vào ngay phòng khách.
Người dẫn đem họ tới căn hộ rất lớn, khoảng 400 mét vuông, lớn tới nỗi có thể phi ngựa bên trong. Trang hoàng thiết kế cũng thật hoàn mỹ, mỗi một tấc đều kêu gào tiền tiền tiền, Quý Thính càng thích nơi này, càng thấy tuyệt vọng cho sinh hoạt của họ.
Dạo xem nhà xong một vòng, Quý Thính buông tiếng thở dài, "Anh nói đi, bao nhiêu tiền một tháng." Nói nhanh đi, cho cô mau hết hy vọng.
Người dẫn nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, cung kính nói, "Cô muốn trả bao nhiêu tiền thuê?"
"Anh nói lời này giống như tôi muốn trả bao nhiêu tiền thuê thì sẽ trả bấy nhiêu." Quý Thính vô ngữ.
Người đó cười cười "Chính xác là như vậy."
"..."
Người này sao lại kỳ quái như thế này, ánh mắt Quý Thính cảnh giác lên, bất động thanh sắc kéo áo Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại nhìn người đó.
Anh ta cảm thấy mồ hôi đầy đầu, vội vàng giải thích với Quý Thính, "Thật không dám dấu diếm, thời trẻ tôi có nhận được ân huệ của Thân Đồ tiên sinh, cho nên lần này nghe nói Thân Đồ tiên sinh cần chỗ ở liền nghĩ đến giúp các người, tiền thật sự không quan trọng."
Quý Thính sửng sốt một chút, nhìn về phía Thân Đồ Xuyên để chứng thực, thấy Thân Đồ gật đầu, "Lần trước anh giám định thuốc cũng là nhờ anh ta."
Như vậy sao! Vừa nghe nói quen biết, Quý Thính liền nói thẳng, "Nói thật với anh, phòng này chúng tôi thuê không nổi, bởi vì tôi dự toán cũng chỉ có 4000 đồng, nhiều hơn là đã vượt quá dự toán."
"Nhiều như vậy sao," Người đó có chút chần chờ, "nếu không thì giảm bớt đi một chút."
"Như vậy là chúng tôi đã chiếm tiện nghi quá nhiều rồi." Quý Thính gian nan mở miệng.
Người đàn ông trộm nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, nhìn thấy anh đồng ý, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh gật đầu đáp ứng, "Vậy chúng ta ký hợp đồng đi."
"Tốt."
Ký hợp đồng sự thực thuận lợi, chỉ cần nửa giờ, người nọ đã cầm hợp đồng vui vẻ rời đi. Quý Thính nhìn bóng dáng anh ta nhẹ nhàng rời khỏi, có chút buồn cười, "Không biết còn tưởng rằng anh ta chiếm tiện nghi của chúng ta."
"Còn không phải thế sao!" Thân Đồ Xuyên phụ họa một câu.
Quý Thính cầm thẻ phòng, vui vẻ đi tới đi lui, càng xem càng cảm thấy vừa lòng. Thân Đồ Xuyên lười biếng ngồi ở sô pha, nhìn cô không ngừng đi tới đi lui, nhướng mày hỏi: "Thật thích sao?"
"Đương nhiên, phòng ở tốt như vậy, anh biết mua thì phải tốn bao nhiêu tiền không?" Quý Thính "hứ" một tiếng.
Thân Đồ Xuyên phối hợp "Bao nhiêu tiền?"
"Không biết, vừa rồi em đi hỏi một chút, cả hai mươi mấy vạn một mét vuông, phòng lớn như vậy, anh tính đi, hai chúng ta tích tụ không biết bao lâu cũng không đủ mua một cái WC." Quý Thính nhìn khắp nơi một lần nữa rồi chạy về sô pha, thoải mái mà nằm ườn ra, thở phào nhẹ nhõm.
Có tiền thật tốt nha!
Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, rót cho cô ly nước, "Nếu em thích, chúng ta sau này định cư ở đây luôn."
"Thôi khỏi đi, chúng ta tiền cũng thuê không được bao lâu, trước chờ anh đi làm mấy năm, chờ đến khi có khả năng mua phòng, chúng ta mua một cái phòng nhỏ, ít nhất đó cũng là của chính chúng ta." Quý Thính rất có hứng thú hoạch định tương lai.
Thân Đồ Xuyên thích cô dự tính tương lai có mình trong đó, nghe được vậy thật hồ hởi. Hai người nói chuyện phiếm một lát, sau đó cùng nhau trở về căn nhà nhỏ mang hành lý đến đây, xem như chính thức dọn tới.
Ăn không ngồi rồi mấy ngày, Quý Thính nhìn tiền tiết kiệm bay vèo vèo, bắt đầu ưu sầu lo cho sinh hoạt về sau. Buổi tối, cô nói ra suy nghĩ của mình, "Tiểu Xuyên, em nghĩ đi ra ngoài tìm việc làm."
Thân Đồ Xuyên đầu ngón tay ngừng lại, không vui nhìn về phía cô.
"Chúng ta tuy có tiền tiết kiệm, nhưng miệng ăn núi lở cũng không phải là biện pháp, hiện tại Cố Trị như điên rồi ngăn chặn anh khắp nơi, chỉ có thể là em trước tìm một công việc duy trì sinh hoạt cơ bản, chờ thêm một thời gian lại suy xét chuyện anh đi làm." Quý Thính giải thích.
Môi Thân Đồ Xuyên mím lại thành một đường thẳng, trầm giọng nói: "Không cho đi."
"Em không phải thương lượng với anh, nếu có thể em cũng muốn ở trong nhà cùng với anh, nhưng chuyện này không có cách nào khác." Quý Thính bất đắc dĩ nhưng không định thỏa hiệp, cuộc sống sinh hoạt còn phải tiếp tục, không thể chỉ nghe theo anh ấy.
Thân Đồ Xuyên ánh mắt lạnh xuống: "Anh nói không cho đi là không cho đi, anh có tiền, cũng đủ cho em tiêu xài cả đời, em chỉ cần lưu lại bên người anh, đi đâu cũng không cho đi."
Trời còn chưa đen nha, đứa nhỏ này lại bắt đầu nói khùng nói điên. Quý Thính trầm mặc một chút, "Tiền từ đâu mà anh có?"
"Kiếm."
"Anh nói là, anh kiếm lời rất nhiều tiền, nhưng vẫn luôn gạt em, làm em mỗi ngày lo lắng vấn đề ăn uống, nếu không phải em muốn ra ngoài làm việc, anh còn tính tiếp tục gạt em."
Ngữ điệu cô rất bình thản, Thân Đồ Xuyên lại nghe ra một tia nguy hiểm.
Yên lặng một chút, dưới ánh mắt sắc bén của Quý Thính, một lúc sau Thân Đồ Xuyên mở miệng, "Anh gạt em, anh không có tiền, chính là không muốn cho em đi làm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT