Không khí tựa hồ như cứng lại thành thể rắn ép Quý Thính thở không nổi, nàng còn đang tự hỏi nên tiếp tục trả lời như thế nào, đã nghe bạo quân thương xót mở miệng: "Ái phi, ngươi ở trong cung đã quá lâu hay sao, mưa mấy ngày liên tục, hiện giờ nắng mưa còn phân biệt không được? Vài ngày nữa cô có thời gian sẽ mang ngươi đi ra ngoại ô giải sầu, thế nào?"
Quý Thính: "......" Đứa nhỏ này cũng thật dễ bị lừa.
"Không muốn đi?" Thân Đồ Xuyên thấy nàng không trả lời, không khỏi nhướng mày.
Quý Thính chớp mắt, mặt chân thành tha thiết gật đầu: "Muốn đi, đặc biệt muốn."
"Vậy chờ cô sắp xếp thời gian xong nhất định mang ngươi đi," Thân Đồ Xuyên thở dài, cầm ngọc bội thưởng thức một lát, vô cùng ghét bỏ trả lại cho nàng, "Theo lý thuyết ngươi tặng đồ, cô nên rất thích mới đúng, không hiểu vì sao lại vô cùng bài xích với ngọc bội này, ngươi nếu muốn đưa cho cô tín vật, chọn một món khác, đừng đưa cô món này."
...... Chẳng lẽ đây là khí tràng nam chủ và nam phụ bài xích nhau trong truyền thuyết hay sao? Trong lòng Quý Thính sách một tiếng, lấy ngọc bội lại, quay đầu đi đến bàn trang điểm cầm một cây trâm hồng bảo thạch: "Ừm, vậy cho ngươi cái này."
"...... Không khỏi quá có lệ đi? Cứ như vậy cô có khác gì những người hầu mà ngươi tùy tay ban thưởng?" Thân Đồ Xuyên ngoài miệng bất mãn, tay vẫn cầm lấy trâm.
Quý Thính nở nụ cười: "Ai kêu ngươi không thích ngọc bội, cái này là cây trâm thần thiếp thích nhất, người khác ngay cả cầu xin, thần thiếp cũng không bỏ được, cho nên mới đưa cho bệ hạ, bệ hạ nếu không thích, vậy trả lại cho ta."
Nàng nói liền muốn lấy đi, Thân Đồ Xuyên nhanh nhanh nhấc tay lên cao: "Đã cho cô còn thế nào lại lấy lại?"
Quý Thính cười hì hì nháo một hồi, nháo đến hắn không thể nhịn được nữa, choàng tay ôm người đi lên giường, bận việc hơn một canh giờ sau, Quý Thính cuối cùng mới chịu yên ổn.
Chuyện liên quan đến nam chủ cứ như vậy bị Quý Thính lừa gạt trôi qua, sau đó tuy rằng ngẫu nhiên có thích khách, nhưng so với Thân Đồ Xuyên bạo ngược thì không đáng nhắc tới một phân.
Ngày xuân ngắn ngủi, đã sắp vào hạ, thời tiết mỗi ngày càng nóng bức, người nào đó nói muốn mang Quý Thính đi du xuân, cuối cùng cũng có thời gian, nhưng mà từ du xuân đã chuyển sang bơi mùa hạ.
Hai người đi kinh giao chơi thuyền, Thân Đồ Xuyên vốn định ngồi thuyền lớn càng khí phái, lại bị Quý Thính lừa đi chèo thuyền nhỏ, còn muốn hắn tự mình chèo. Thân Đồ Xuyên rất bất mãn nhưng cuối cùng vẫn nghe theo nàng an bài.
"Cô cảm thấy ngươi càng lúc càng lớn mật, cũng dám sai sử cô." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt buồn bực.
Quý Thính cười đút một miếng quýt cho hắn, quả quýt ướp lạnh ngọt thanh ngon lành, ăn vào trong miệng, tâm tình Thân Đồ Xuyên trở nên vui vẻ ngay lập tức.
"Khi thuyền đến trung tâm hồ, bệ hạ không cần chèo nữa, chúng ta ở thuyền nhỏ ngủ trưa đi." Quý Thính dụ dỗ.
Thân Đồ Xuyên xì một tiếng: "Nếu là thuyền lớn còn được, loại thuyền nhỏ này nước chảy hoa trôi, làm sao ngủ an ổn được."
Quý Thính cười cười không để ý tới hắn, tâm tình thật tốt ngồi ở đầu thuyền đón gió nhẹ, chờ thuyền đến giữa hồ, dọn dẹp một chút, ở giữa thuyền trải ra một tấm đệm thật dày, sau đó tùy ý nằm nghiêng lên.
Thân Đồ Xuyên ghét bỏ: "Ngươi thật ra chuẩn bị chu toàn."
"Từ lâu thần thiếp đã muốn làm như vậy, lần này có cơ hội, tự nhiên phải thử một chút, tới đây bệ hạ, nằm xuống nghỉ ngơi một lát." Quý Thính vươn tay về phía hắn, thấy Thân Đồ Xuyên chậm chạp không chịu nắm lấy tay mình, nàng đành phải đứng dậy kéo hắn tới.
Thân Đồ Xuyên chính là muốn ngạo kiều một chút, thật lòng chờ Quý Thính tới mời, hiện giờ đã có lý do, nhanh chóng thuận theo. Chèo thuyền hồi lâu, eo đã nhức mỏi, vừa nằm xuống hắn nhịn không được thoải mái thở hắt ra một tiếng, sau đó nhận ra mình đã bại lộ tâm ý, lập tức mím môi, chuẩn bị tâm lý bị Quý Thính cười nhạo.
Kết quả Quý Thính không những không cười nhạo, còn vui sướng ôm lấy cánh tay hắn, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: "Bệ hạ chiều chuộng thần thiếp, chắc là mệt muốn chết, nhanh nhanh nghỉ ngơi đi."
Thân Đồ Xuyên cong cong môi: "Ngươi biết cô chiều ngươi là được."
Quý Thính cười cười, mặt cọ cọ một chút lên vai hắn.
Buổi trưa thời tiết ấm áp, gió nhè nhẹ, đúng là thời gian làm người mơ màng muốn ngủ, nhưng Thân Đồ Xuyên lại ngủ không được, bởi vì nước gợn làm thuyền lắc lư dưới thân, đầu óc hắn lại nghĩ đến chuyện khác.
...... Lúc trước đều quen nằm trên giường ổn định, không biết mặt hồ không ổn định như thế này thì chuyện đó có phong vị khác hay không?
Thân Đồ Xuyên yên lặng nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, sau đó kéo mành xuống.
Khi hai người từ trên thuyền lên bờ đã sắp tối, Quý Thính mặt ửng đỏ, khi rời thuyền, hai chân vô lực nhũn ra, đôi mắt đẹp lóng lánh nước, lại có vẻ giận dỗi đùng đùng, nhưng Thân Đồ Xuyên đi phía sau tâm tình lại có vẻ không tệ chút nào.
Từ sau lần dạo chơi này, Quý Thính đều cự tuyệt đi du lịch cùng Thân Đồ Xuyên, nhưng mà hắn cũng không tỏ vẻ gì, bởi vì hắn đã cho thợ giỏi tay nghề chế một cái giường phập phồng giống như sóng nước, không cần phải đi du hồ cũng có thể trải nghiệm tư vị khác.
Cứ nháo như vậy, lại một năm nữa trôi qua, mà Quý Thính ngày ngày thừa sủng vẫn không có tin vui. Thân Đồ Xuyên trong năm này trở nên nhân từ không ít, rất nhiều triều thần lại bắt đầu động tâm tư muốn tuyển tú, lúc trước đều sợ cô nương nhà mình bị tuyển, hiện giờ đều bắt đầu rục rịch chọn lựa nữ tử đúng độ tuổi trong tộc mình, muốn đưa vào trong cung.
Thân Đồ Xuyên làm sao không thấy họ động tĩnh thế nào, nhưng hắn không ra tay can thiệp chỉ lạnh mặt nhìn, cho đến trước khi tuyển tú một tháng, hắn mới lười biếng tuyên bố khi thượng triều: "Năm nay hạn hán đã lâu, quốc khố thu vào không nhiều nên không tuyển tú nữa, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó."
"Bệ hạ trăm triệu không thể! Tuyển tú liên quan đến nền tảng lập quốc, sao có thể dễ dàng hủy bỏ như vậy, bệ hạ chính trực tráng niên, hẳn là nên có hậu cung tràn đầy." Một đại thần vì muốn đem khuê nữ vào cung, không kiên nhẫn.
Thân Đồ Xuyên còn chưa mở miệng nói chuyện, một đại thần khác cũng quỳ xuống: "Trương đại nhân nói đúng, bệ hạ, tuyển tú không thể không làm, Hoàng hậu nương nương đã lâu không có thai, bệ hạ nên mưa móc đều dính, vì hoàng gia khai chi tán diệp mới đúng."
Những lời này khiến cho những đại thần muốn nhét người vào hậu cung đều đồng ý, trong nháy mắt phía dưới đã quỳ thành một đoàn, Thân Đồ Xuyên nhìn đám người phía dưới, đột nhiên có chút cảm khái: "Xem ra tính tình cô tốt lên rất nhiều, thế mà để các ngươi vô nghĩa đến tận đây mà cũng chưa giết ai răn đe cảnh cáo."
Đại thần quỳ phía dưới: "......"
"Việc này không cần thương lượng, tâm ý cô đã quyết, nếu có người không đồng ý, có thể lấy chết can gián." Thân Đồ Xuyên nói xong, dừng một chút, lại bổ sung, "Đương nhiên, có chết để can gián, cô cũng sẽ không nghe."
Các đại thần: "......" Vậy kêu chúng ta lấy chết can gián để làm gì?
Thượng triều tan đi, Thân Đồ Xuyên đi tìm Quý Thính, đến Phượng Tê Cung thấy nàng ngồi ở sân phát ngốc, mày Thân Đồ Xuyên chau lại, đi đến hỏi: "Đã biết chuyện hôm nay khi lâm triều?"
Thân Đồ Xuyên xì một tiếng: "Có gì mà để ý, khi nào cô lấy bất cứ quy củ nào hạn chế ngươi?" Đừng nói cho nàng hậu cung tham gia vào chính sự, ngay cả nàng muốn ngồi lên ngai hoàng đế, hắn cũng có thể đồng ý.
1
Quý Thính lúc này mới mở miệng cười, nhưng nghĩ đến chuyện mình muốn nói lại có chút cười không nổi.
"Những chuyện đó ngươi không cần để ý, cô sẽ xử lý tốt, cô đã đáp ứng ngươi đời này cô chỉ biết có một mình ngươi," Thân Đồ Xuyên xoa xoa mặt nàng, "Còn chuyện hài tử, ngươi không cần nóng vội, chúng ta còn trẻ, về sau sẽ có."
"Sẽ không có." Quý Thính nhỏ giọng nói.
Thân Đồ Xuyên không nghe rõ: "Cái gì?"
"Sẽ không có," Quý Thính lấy hết can đảm, "Thần thiếp sẽ không sinh, chỉ sợ bệ hạ nỗ lực như thế nào, thần thiếp cũng không có khả năng sinh con."
"Không được nói bậy!" Thân Đồ Xuyên mắng nàng một câu.
Quý Thính có chút buồn bực nhìn hắn: "Bệ hạ không tin thì thôi, thần thiếp nói là lời nói thật, thần thiếp thật sự sẽ không sinh......"
Nàng nói xong nhìn thấy Thân Đồ Xuyên nhíu chặt mày, trong lòng nhất thời không cao hứng, xụ mặt tiếp tục nói: "Nếu bệ hạ thật sự muốn hài tử, vậy đi tìm người khác đi, nhưng mà trước khi đi tìm người khác, cầu bệ hạ cho thần thiếp một phong hưu thư, thả thần thiếp về nhà."
Dù sao hiện tại cũng đã thu phục nam chủ, thân thể Thân Đồ Xuyên cũng đã bình phục, cái bớt lúc này đã nhạt đi rất nhiều, có lẽ không bao lâu nữa thế giới này có thể kết thúc. Nếu hắn khăng khăng muốn tìm nữ nhân khác sinh con, vậy nàng lui chức Hoàng hậu, mắt không thấy tâm không phiền, hẹn gặp lại ở thế giới sau đi.
"Ngươi nói bậy gì đó, hưu thư có thể dễ dàng nói ra như vậy sao? Thật là càng ngày càng hồ nháo." Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính mím môi không nói, trong lòng lại càng thêm ủy khuất...... Nhớ năm đó nàng làm nữ vương, chưa bao giờ nghĩ tới tìm đàn ông khác nha, dựa vào cái gì hắn làm hoàng đế thì sẽ muốn hưởng thụ nhiều?
"Thôi, việc này để cô nghĩ kỹ lại, ngươi cứ chờ đó." Thân Đồ Xuyên nói xong nhăn mày rời đi.
Quý Thính thấy hắn không khách khí bỏ đi như vậy, trong lòng như có cái gì đổ ập xuống, sau một hồi hừ một tiếng, lừa mình dối người mở miệng: "Dù sao ta cũng không quá thích nam phụ này, không có gì là ghê gớm."
Nàng cắn môi quay về phòng, mãi cho đến buổi tối, Thân Đồ Xuyên cũng không tới, nàng càng chờ càng giận, dứt khoát gọi Thúy Nhi: "Giúp bổn cung thay quần áo, bổn cung muốn đi tìm bệ hạ."
"Bẩm nương nương, vừa rồi Lý công công tới, nói lúc này bệ hạ đang cùng Thừa tướng nghị sự ở ngự thư phòng, đêm nay không cùng dùng bữa với nương nương. Nương nương lúc này đi qua, bệ hạ cũng không rảnh." Thúy Nhi cẩn thận nói.
Quý Thính đổi xong quần áo, xụ mặt đi ngự thư phòng, đến trước cửa Lý công công thấy nàng, muốn cản lại, Quý Thính lại nhanh chóng lắc người đi vào, khi hắn muốn phản ứng lại đã không còn kịp.
Nàng vừa đến ngự thư phòng, một phòng người đều nhìn lên, thấy Quý Thính, tất cả đều vội vàng hành lễ. Quý Thính không nghĩ tới nơi này có nhiều người như vậy, nàng có chút không được tự nhiên, chỉ đành ra tiếng cho bọn họ bình thân.
"Sao ngươi lại tới đây?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính nghe hắn nói chuyện, mặt phát lạnh, liếc hắn một cái rồi im lặng đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thân Đồ Xuyên: "......" Giống như ánh mắt này đang cảnh cáo hắn gì đó.
Trong ngự thư phòng im lặng đến quỷ dị, cuối cùng Tả thừa tướng mở miệng trước: "Lý do khó nói của bệ hạ, chúng thần đã biết được, cũng sẽ truyền ý của bệ hạ xuống, về sau nếu có ai không có mắt nói tới chuyện tuyển tú, chúng thần cũng sẽ không đáp ứng."
Hả? Quý Thính nghi hoặc nhíu mày.
"Các ngươi hiểu được thì tốt, đi xuống đi." Thân Đồ Xuyên bị Quý Thính nhìn chằm chằm thật khó chịu, không còn hứng thú gì nói chuyện tiếp, chờ khi các đại thần lui hết, hắn bước về phía Quý Thính, "Sao ngươi lại tới đây?"
"Các người vừa rồi đang nói chuyện gì?" Quý Thính lập tức hỏi.
Thân Đồ Xuyên hơi ấp úng: "Không có gì, không phải đã nói với ngươi, hôm nay không rảnh dùng bữa với ngươi, thế nào lại chạy tới đây?"
"Bệ hạ nói sang chuyện khác?" Quý Thính nheo mắt, không thèm che dấu thế lực mình có trong cung, "Chỉ sợ không cần đến một canh giờ thần thiếp đã biết được chuyện bệ hạ và các đại thần bàn bạc, bệ hạ còn muốn gạt ta?"
"...... Cô thật chưa thấy qua ai trắng trợn táo bạo như ngươi vậy." Thân Đồ Xuyên vô ngữ.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng.
Thân Đồ Xuyên mím môi, nói không vui: "Ngươi vừa rồi cũng nghe rồi, cô nói cho bọn họ ngày sau sẽ không tuyển tú, bọn họ cũng đã đồng ý."
"Buổi sáng còn phản đối, vì sao buổi tối lại chịu đồng ý?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên: "Bởi vì cô không được."
"Hả?"
"Cô không được, không được, được chưa!" Thân Đồ Xuyên vẫn bị nàng ép hỏi cho ra, tức khắc có chút không cao hứng.
Quý Thính sửng sốt cả nửa ngày mới hiểu được hắn có ý gì, trong lúc nhất thời cảm giác được tư vị nói không nên lời, ấp úng: "Bệ hạ hà tất tự bức mình......"
"Nếu cô không làm như vậy, ngươi có phải sẽ hưu phu hay không?" Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ, "Như vậy cũng tốt, dù sao một bên cũng không được, chỉ có mình ngươi biết có được hay không, người khác đều không quan trọng."
"Vậy giang sơn của bệ hạ không có người nối nghiệp thì làm sao bây giờ?" Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên liếc Quý Thính: "Trước khi ngươi xuất hiện, cô đã nhận định giang sơn này sẽ không có người nối nghiệp, cho nên đã sớm quyết định chọn một hài tử từ đám tông thân là được."
"......"
"Tóm lại giang sơn này chú định là của người khác, cho nên hà tất phải cố hết sức lo lắng cho nó như vậy, không bằng chúng ta ngày mai đi nam hạ, du ngoạn mấy năm, dù sao giang sơn này tính ra còn vững chắc, cũng đủ cho chúng ta tiêu xài cả đời." Thân Đồ Xuyên đề nghị.
Quý Thính vừa sinh ra chút cảm động, nghe lời này đã không còn chút nào, khóe miệng trễ trễ xuống, cự tuyệt: "Ngươi ngoan ngoãn làm hoàng đế tốt cho ta, còn dám truyền ra thanh danh không tốt, coi chừng ta đánh ngươi."
Thân Đồ Xuyên nghẹn lại, hầm hừ bỏ đi, Quý Thính nhếch môi lên, đi theo sau hắn, hỏi: "Đi đâu nha?"
"Phượng Tê Cung! Dùng bữa!"
Quý Thính rốt cuộc bật cười, chạy tới nắm lấy tay hắn, Thân Đồ Xuyên không cao hứng rút tay ra, Quý Thính lại ôm, Thân Đồ Xuyên vẫn cự tuyệt, cứ như vậy vài lần, rốt cuộc Thân Đồ Xuyên không nhịn được nữa bật cười, như trả thù nắm lại tay nàng thật chặt, nhưng Quý Thính vừa hô đau hắn đã nhanh chóng buông lỏng.
Sau ngày hôm đó, quả nhiên không có người dám nói chuyện tuyển tú, hơn nữa Thân Đồ Xuyên lại cho Quý Thính quyền lực vô hạn, người sáng suốt đều biết đó là có ý gì, rốt cuộc không ai dám làm người ác phá hư tình cảm Đế Hậu. Còn những phi tần còn trong cung đều dựa vào ý các nàng, muốn lưu lại hay về nhà tái giá, ai chọn lựa gả chồng đều được ban cho của hồi môn phong phú, nhà chồng vì thế cũng cẩn thận đối đãi, không dám coi khinh.
Ba năm trôi qua, hôm đó là một buổi tối mùa hè, Thân Đồ Xuyên nằm trên ghế dài trong viện, Quý Thính ngồi bên cạnh, hai người cùng ngắm sao trời.
Thân Đồ Xuyên ghé mắt nhìn nàng, sau một lúc nói một câu: "Không bằng ngươi."
"A?" Quý Thính mỉm cười nhìn hắn.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên mở miệng: "Cô hôm qua đi nhà Tả thừa tướng nghe diễn, đột nhiên phát giác một việc."
"Cái gì?" Hôm qua Tả thừa tướng tổ chức đại thọ 60, việc này Quý Thính biết đến.
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút: "Trong kịch tài tử giai nhân yêu nhau đến kinh thiên động địa, nhưng cô lại cảm thấy không bằng nửa điểm giữa ngươi và ta."
Quý Thính chớp chớp mắt.
"Cô giống như so với tưởng tượng càng yêu ngươi."
Quý Thính ngây ngẩn cả người, hình như ở thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn nói với mình như vậy, cảm giác thật đúng là... làm người quá tâm động.
"Cô cảm thấy, chuyện này nên để ngươi rõ ràng, để ngươi biết tâm cô vẫn luôn ở bên ngươi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi đối với cô đã không giống như những người khác, có thể làm bạn với ngươi trong cuộc đời này, cô cảm thấy thực hạnh phúc." Trong mắt Thân Đồ Xuyên như có ánh sáng lấp lánh, giống như sao trên trời đều chìm vào trong đó.
Quý Thính ngơ ngẩn nhìn hắn, môi cong cong: "Thần thiếp cũng yêu bệ hạ, cuộc đời này có thể gặp được bệ hạ, thần thiếp cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc."
Thân Đồ Xuyên ở cùng nàng nhiều năm như vậy, tự nhiên biết được những lời này là thiệt tình, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
Giờ khắc này sao trên trời đột nhiên rơi xuống, cái đuôi quét dài qua bầu trời đêm, cắt đêm tối ra thành nhiều mảnh nhỏ, từ từ chậm rãi rơi xuống bên cạnh họ.
Quý Thính như có cảm giác, không khỏi nắm chặt lấy tay hắn.
Biểu tình Thân Đồ Xuyên trống rỗng một giây, sau đó buồn bực: "Thật vất vả mới tu thành chính quả, lại phải đổi thế giới..."
"Tiểu Xuyên không sợ, em sẽ tìm được anh." Quý Thính nghiêm túc hứa hẹn.
Thân Đồ Xuyên nhìn Quý Thính, kéo cô vào trong lòng, muốn hôn một chút lên trán, nhưng còn chưa đụng tới, người trong lòng ngực đã biến mất không còn, khoảng sân to như vậy cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên tối sầm lại, điểm tối dần dần dâng cao, giây tiếp theo chính hắn cũng biến mất tại chỗ.
* Thế giới thứ tám: Vua thây ma vô cảm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT