Có súp trong nồi, có một phần ăn trong cái bát lớn trên bàn.
Anh thức dậy thì không thấy cô đâu, đi khắp phòng tắm và phòng khách thì không thấy ai, tưởng cô đi siêu thị ở tầng dưới để mua đồ.
Kết quả là sau khi ăn sáng xong chuẩn bị đi ra ngoài, đợi cô quay lại cũng không có.
Anh lại vào phòng cho khách, vali của thư Tâm đã biến mất, túi mỹ phẩm của cô trong phòng tắm cũng không còn nữa.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho cô.
Không ai trả lời điện thoại.
Một lúc sau, một tin nhắn văn bản đến.
Chỉ hai từ:.
Đam Mỹ H Văn
【Đi rồi.
】
Khi Thư Tâm nhắn tin thì cô đã ngồi trên xe về quê rồi, trước đây cô mua vé rẻ vừa túi tiền, lúc nào cũng chỉ mua ghế cứng, hôm nay mặc váy mới thật đẹp mua cho mình chiếc đầu tiên.
- ghế hạng nhất.
Tâm trạng của cô thay đổi, người cũng trở nên tươi sáng hơn, cái nhíu mày và nụ cười của cô thu hút sự chú ý của những người đàn ông xung quanh.
Trở về nhà, Lý Đức Hải không có ở đó.
Cô đến nơi làm việc để hủy bỏ đơn xin nghỉ phép và nhân tiện từ chức.
Sếp và đồng nghiệp nhìn thẳng vào cô như thể cô đã thay đổi khi quay lại.
Chỉ có Thư Tâm mỉm cười hào phóng khéo léo, khi cô rời đi, những chiếc ly và đồ trang trí trên bàn làm việc mà cô tích góp hồi lâu mới mua được đều tặng cho các đồng nghiệp gần đó.
Cô đã nhìn ra rất nhiều, tự nhiên tự nhiên cũng bỏ được rất nhiều thứ.
Về nhà thu dọn hành lý trời đã khuya, Lý Đức Hải vẫn chưa về, cô cất bộ váy mới vào tủ rồi dọn dẹp lần nữa.
Sau đó cô bắt taxi đến bệnh viện.
Vào cửa bệnh viện, cô mua hai túi trái cây, lần đầu tiên cô không mặc cả với ai, cầm túi bỏ vào mà không hỏi giá, quét mã xong liền trả tiền.
Thấy cô xinh đẹp, ông chủ đã tặng thêm cho cô một quả quýt.
Trên đường đi, cô lột vỏ ra ăn nó.
Trong đầu vô cớ nhớ tới lúc ăn kem, khoảng khắc Lăng Thiệu hôn lấy cô.
Trong lòng cô run lên.
Vị chua khi nuốt vào đã biến thành vị ngọt.
Mẹ của Lý Đức Hải đã ở trong bệnh viện từ khi cô đến Nam Thị.
Anh ta cùng cha thay nhau chăm sóc bà.
Ban ngày anh ta đi làm buổi tối khi trở về lại vào viện ở lại ngủ trên giường kế bên.
Thực vất vả.
Là loại bệnh này Thư Tâm đã nhìn thấy liền cảm thấy rằng cả cuộc đời gần như không thể thở được bình thường.
( hình như là bệnh suyễn).
" Em về khi nào?" Lý Đức Hải vừa đi lấy nước về, nhìn thấy Thư Tâm, mắt anh ta sáng lên " Sao không nói với anh một tiếng?"
Hôm nay cô đã thay bộ váy tươi sáng đã mặc, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản bảo thủ với hai túi hoa quả trên tay.
Cô nhìn Lý Đức Hải, người đàn ông trước mặt cô mới ngoài ba mươi tuổi, nhưng đã bị cuộc đời hủy hoại, khuôn mặt đen lại mập mạp, hốc mắt trũng sâu, có vẻ mệt mỏi đã lâu, có lẽ anh ta không thể theo kịp chế độ ăn uống dinh dưỡng.
Thư Tâm đau lòng với gương mặt này, ban đêm còn sẽ vì anh mà đắt cho anh mặt nạ, nhiều lần nam nhân ngại phiền, cô cũng không muốn tốn công vô ích.
Hơn nữa, mặt nạ cũng là cô ăn mặc tiết kiệm hồi lâu mới bỏ tiền mua được.
Trên thực tế, vì Lý Đức Hải, vì cái gia đình này mà rất nỗ lực cùng nhẫn nại.
Nhưng thực tế lại đánh gục cô hết lần này đến lần khác.
Cô nhìn lại không biết bao nhiêu lần chỉ thấy ngoại trừ một mảng hoang vu, cũng chỉ dư lại thất vong.
Lý Đức Hải đem phòng bệnh mở ra, đi vào đặt nước xuống, lại đi ra, cầm lấy hoa quả trong tay cô " Chúng ta vào thôi".
Cô không nói gì bước vào.
Mẹ của anh là một bà nội trợ siêng năng, nhiều năm làm việc đã khiến cơ thể bà phải ngừng lao động sớm, bà cũng biết bệnh tật của mình tốn rất nhiều tiền và con trai không có tiền nên mỗi lần nhìn thấy Thư Tâm, bà đều gạt nước mắt.
Không phải là không chữa hết được, Thư Tâm biết.
Cô an ủi mẹ của anh, an ủi cha của anh, và còn muốn an ủi Lý Đức Hải.
Nhưng không ai an ủi cô.
Rõ ràng, cô là người cần được an ủi.
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, cô đi thẳng đến bên cửa sổ, phòng bệnh quá áp lực, áp lực đến mức không thở nổi.
Lý Đức Hải đứng sau lưng hỏi " Về nhà sao?"
Thư Tâm quay đầu lại nhìn anh " Đêm nay anh không ở đây sao?"
Anh ta gật đầu " Ừ, mấy ngày nay anh không về, vừa lúc cùng em trở về".