Hắn không nói một lời, nhưng khí lạnh xung quanh khiến người ta lạnh sống lưng. Ta không nhịn được run rẩy.

Sau một lúc lâu, ta mới dần bình tĩnh lại: "Thiếp trước kia không hiểu chuyện, sinh ra những chấp niệm ngây thơ, sau này đã nghĩ thông suốt. Vương gia là người làm nên đại nghiệp, thiếp tự nhiên cũng phải nhìn xa trông rộng. Chúng ta không giống như những cặp phu thê  bình thường, tình yêu đương nhiên là có, nhưng không phải là điều quan trọng nhất, Vương gia, chàng nói có đúng không?"

Ta cười, dù nước mắt không ngừng chảy xuống khóe mắt, vẫn phải giữ khí độ và rộng lượng: "Con đường phía trước còn dài, những thứ hư vô thường che mờ mắt, nhưng Vương gia à, làm người không thể quá tham lam, mọi việc vẫn phải lấy đại nghiệp làm trọng."

Hắn nghiêng đầu, nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt: "Vẫn là Vương phi thấu hiểu, là bản vương vượt quá giới hạn rồi."

Lần này, ta không giãy ra, bàn tay hắn rộng lớn, các đốt ngón tay rõ ràng, vì luyện võ quanh năm, cả hổ khẩu và lòng bàn tay đều đầy vết chai sần sùi. Trước kia ta thích cảm giác an toàn khi được đôi tay này che chở, giờ đây, chỉ cảm thấy khó chịu.

Hắn vẫn đến viện của ta dùng bữa, cùng ta uống thuốc, chỉ là không còn nhắc đến chuyện ở lại qua đêm nữa. Chúng ta như đã hình thành một loại ăn ý, chỉ nói những chuyện không liên quan đến tình cảm, thỉnh thoảng còn có thể trêu đùa nhau một chút. Trong mắt người ngoài, ta, Vương phi bị ghẻ lạnh bấy lâu nay, bỗng nhiên lại được Vương gia sủng ái, phu thê hòa thuận như xưa, tình cảm còn hơn cả trước đây. Ngay cả Trữ Tú Dung mang thai bảy tháng đến thỉnh an, cũng không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn như trước.

"Trữ tỷ tỷ mấy hôm nay vì chuyện của Đại thiếu gia nhà họ Trữ mà ăn không ngon miệng, cả người gầy đi một vòng."

Dương thị là nhị tiểu thư của Thị lang bộ Hộ, từ khi vào phủ đã đối đầu gay gắt với Trữ Tú Dung. Trước đây vì Trữ Tú Dung có thai được sủng ái, nên nàng ta luôn lép vế, hiện tại đại công tử nhà họ Trữ vì ăn chơi tửu sắc mà gây gổ với người ta, không may đánh c.h.ế.t người, bị tống vào Đại Lý tự, Dương thị có phần đắc ý chọc vào nỗi đau của nàng ta.

"Nghe nói Trữ tỷ tỷ cầu xin Vương gia vài lần, Vương gia đều tránh mặt không gặp."

Công tử nhà họ Trữ gây ra chuyện bỉ ổi lại phạm pháp, Trữ gia lại là gia đình thanh liêm vốn coi trọng danh tiếng hơn mạng sống, tất nhiên thà hy sinh người này, cũng sẽ không đi lo lót.

Khương Vân Tức hiện giờ đang nổi như cồn, vô số người dòm ngó hắn, án binh bất động quả là cách tốt nhất. Nhưng ta không ngờ, hắn lại có thể để mặc Trữ Tú Dung đang mang thai lo lắng đến sinh bệnh mà không đoái hoài gì.

8

Nổi loạn ở Cam Nam ngày càng dữ dội, Nam phủ gửi thư khẩn, Khương Vân Tức quyết định đích thân dẫn quân đi ứng cứu.

Ngay trước đêm lên đường...

"Liên Chỉ không biết đã đắc tội Vương gia thế nào, bị Vân Anh tống vào ngục tối."

Khi ta đến ngục tối, Liên Chỉ quần áo rách nát, đầy vết máu, bị đánh đến thoi thóp.

Vân Anh giữ nàng ta không chịu thả, ánh mắt né tránh đầy vẻ chột dạ, chỉ nói: "Nô tài chỉ làm theo lệnh, xin Vương phi đừng làm khó nô tài."

Trong sân nhà Khương Vân Tức, nô tài tỳ nữ quỳ rải rác khắp nơi, các thái giám quản sự đều run sợ. Ta dẫn người xông vào bất chấp sự ngăn cản, hắn dường như không ngờ ta sẽ đến, khi nhìn thấy ta vẫn còn sững sờ.

Lúc đó ta quá sốt ruột, chỉ sợ Liên Chỉ đã vô tình biết được bí mật mưu đồ triều chính của hắn, khiến hắn phải g.i.ế.c người diệt khẩu, không kịp nghĩ ngợi gì khác, liền trực tiếp quỳ xuống: "Vương gia, Liên Chỉ chọc giận Vương gia, cầu xin Vương gia nể mặt thiếp, tha cho nàng ấy một mạng."

Ta vừa quỳ xuống, tất cả tôi tớ trong phòng cũng đồng loạt quỳ theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play