Thật đáng tiếc, hỏng mất nửa ngày công sức. Bất đắc dĩ ta chỉ đành đặt bút, lau tay. Liên Văn hầu hạ ta ngồi lên giường êm.
"Trữ thị mới được tặng một bộ trâm cài đầu bằng hồng ngọc, đám thiếp thất ở biệt viện nịnh bợ lấy lòng, không tránh khỏi nói những lời vượt quá phận mình. Liên Chỉ không nhịn được, cãi nhau vài câu với mấy vị tiểu chủ, Trữ thị liền sai người tát tai."
Nàng sợ ta tức giận, lại vội vàng nói: "Cũng tốt, trước đây trong phủ nàng ta hay ỷ thế hống hách, cũng nên học chút quy củ."
"Đứng cả buổi chiều, eo có chút đau nhức."
Trên tường treo bức "Hàn Sơn Đồ" do Khương Vân Tức tự tay vẽ năm ngoái. Rõ ràng đã cất vào thư phòng, Liên Văn không biết làm sao lại tìm ra treo lên, nhìn thật chướng mắt.
Liên Văn giúp ta xoa bóp: "Chủ tử, nghe nói Lương tiểu chủ cũng có thai rồi, đã hai tháng rồi."
"Tốt."
"Có cần phái người đến chăm sóc không?"
"Không cần. Các nàng ta chẳng phải đang ghen tị với bộ trâm cài đầu mới của Trữ thị sao? Ngươi đi vào kho tìm một bộ trâm cài đầu đắt hơn đem tặng cho Lương tiểu chủ, cứ nói là vương gia ban thưởng."
Liên Văn xót của: "Mấy vị tiểu chủ đó không phải người hiền lành gì, chủ tử cần gì ban ơn huệ này..."
"Các nàng ta chẳng phải thích tranh sủng sao? Thêm nhiều phần thưởng vào, khuyến khích các nàng ta dồn tâm trí vào vương gia, để khỏi rảnh rỗi sinh nông nổi, lại cứ gây khó dễ cho các ngươi." Ta vỗ vỗ tay Liên Văn, ra hiệu nàng dừng lại.
"Ngươi đi lấy thêm ít bạc, an ủi những nô tài bị phạt, về sau bảo họ làm việc cẩn thận hơn."
Vương phủ bây giờ khác xưa rồi, mấy vị được thêm vào năm nay đều không phải dạng vừa.
Trong sân lờ mờ có một bóng người đứng, ta hờ hững liếc nhìn. Không lâu sau, Khương Vân Tức vén rèm bước vào.
Một luồng khí lạnh tràn vào, ta không nhịn được rùng mình một cái.
"Lạnh sao?" Hắn đột nhiên dịu giọng, tiến lên một bước nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, nhưng hắn mang theo một thân hàn khí, chỉ khiến người ta thấy càng lạnh hơn.
Hắn quay đầu nhìn thấy cửa phòng mở toang, giận dữ quát: "Đồ ngu xuẩn! Ngày thường các ngươi hầu hạ như thế này sao?"
Một tiếng quát tháo khiến đám nô tài sợ hãi vội vàng đóng cửa sổ.
Trán ta tựa vào n.g.ự.c hắn, nghe tiếng giận dữ xuyên qua lồng n.g.ự.c rung lên, nghe cảm xúc của hắn vì ta mà d.a.o động, nhưng trong lòng lại nghĩ: Vô sự bất đăng tam bảo điện.
*Vô sự bất đăng tam bảo điện: không có chuyện sẽ không tới cửa đến thăm, chỉ cần tới cửa, tất là có việc muốn nhờ.
"A Hành, hình như lại gầy đi rồi."
Nhẹ nhàng tách ra một khoảng cách với hắn, ta hỏi: "Vương gia tới muộn thế này, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?"
Hắn khẽ cười: "Nhất định phải có việc mới được gặp nàng sao?"
"Cũng không phải."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT