Thời Hạ bị chuẩn đoán bị bệnh thận, bây giờ thận đã bắt đầu suy kiệt.

Bác sĩ khuyên cô không cần từ bỏ hy vọng, muốn thả lòng tâm tình, đối với bệnh tình rất quan trọng.

Bác sĩ phụ trách của cô là người rất tốt, nó thực uyển chuyển, nhưng ở trong tai Thời Hạ nghe được hai từ chính đó, hoặc là đổi thận, hoặc là chết.

Mà hiện tại không có thận thích hợp, cho nên Thời Hạ chỉ còn một đường, chính là chết.

Thời Hạ kì thật rất muốn chết, bác sĩ phụ trách của cô nói rất đúng, người tồn tại là phải có hy vọng, nhưng con mẹ nó cô đã không có hy vọng, hy vọng ở nơi nào?

Hy vọng cái chết sau đầu thai cái tốt sao?

Thời Hạ nghĩ chết như thế nào có thể giữ lại một ít còn sót lại tôn nghiêm của cô, cô tránh trên tầng cao nhất của bệnh viện hút thuốc nghĩ.

Người bệnh nằm viện một trăm người bên trong thì có một trăm người là không cho phép hút thuốc, bác sĩ hộ sĩ có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu không muốn bị nhắc mãi từ chết, liền chỉ có thể tìm lối tắt.

Mà ở tầng cao nhất trong bệnh viện, nơi này liền thành câu lạc bộ nghiện thuốc lá, ở đông đảo những đại thúc có hàm răng ố vàng, Thời Hạ một tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp là người đến chỗ này thời gian dài nhất.

Người a, đều phải chết, thế nhưng còn nghĩ muốn chết có tôn nghiêm, thật là châm chọc.

Thời Hạ đứng ở nơi xó xỉnh trong góc để cản gió hung hăng hút một ngụm thuốc, cảm thấy như vậy đã chết cũng khá tốt, cô mấy năm nay hút thuốc rất nhiều, cũng may hàm răng không ố vàng.

Vào nhũng ngày mùa hè, trời oi bức mang theo sền sệt, ngón tay thon gầy của Thời Hạ kẹp điếu thuốc thành thảo hít mây nhe khói, tóc ở trong đem tối theo tiếng gió loạn vũ, nếu lúc này có một người nào đó đi lên bắt gặp sợ là phải bị cô dọa cái chết khiếp.

Bệnh viện kinh hồn, sân thượng quỷ mị sợ là muốn thâm nhập hiểu biết một chút.

Người nọ đẩy cửa sân thượng đi vào, Thời Hạ đang lấy thêm một cây thuốc, chuẩn bị châm.

Vào ban ngày, hộ sĩ đem thu hết thuốc lá và bật lửa, cô phải qua phòng bệnh bên cạnh mượn vài điếu thuốc và một bao diêm mới bò lên tới.

Gió quá lớn, que diêm sáng lên chút lại tắt, Thời Hạ lại quẹt rồi nó lại tắt, như thế lặp lại, thẳng đến cửa sân thượng bị mở ra.

Thời gian này sẽ có người nghiện thuốc lá quá mà chạy lên đây hút, Thời Hạ cũng không ngoài ý muốn, ngậm thuốc lá ngẩng đầu xem qua đi.

Trên sân thượng treo tầm 5 6 bóng đèn vàng rất nhỏ, nhìn không sáng lắm, liền ở cửa, xác thực nói là liền ở trên đỉnh đầu của người kia.

Thời Hạ ngẩn ra là thời gian đã rất lâu, thẳng đến khi que diễm cháy hết, đốt tới đầu ngón tay của cô.

Nhìn bộ dạng tiều tụy của cậu, đang đeo một cái cặp, phong trần mệt mỏi.

Nếu không phải cặp mắt kia, Thời Hạ là nhận không ra người này chính là trong trí nhớ cái kia bộ mặt thanh lãnh Thẩm Nhất Thành.

Vào ban đêm oi bức của mùa hè, đôi mắt của Thẩm Nhất Thành so với trên đỉnh đầu của cậu còn muốn sáng hơn.

Thẩm Nhất Thành đi lên phía trước, đem cặp ném xuống đất, mang theo một thân tro bụi, Thời Hạ nhịn không được ho khan vài tiếng.

Thẩm Nhất Thành ở bên cạnh cô ngồi xuống, duỗi tay đem thuốc lá trong miệng của cô rồi hút một ngụm, Thời Hạ cũng không biết suy nghĩ cãi gì, thế nhưng cắn que diêm thấu qua đi.

Thẩm Nhất Thành nhìn tay nàng hút hai hơi, rũ mắt, ngậm thuốc lá, thanh âm trầm thấp không có cảm tình gì, “Tôi vừa làm xứng hình, thành công, cắt cái thận cho cậu.”

Thời Hạ hơi ngây người một lúc.

Có bao nhiêu lâu không gặp nhau?

Thời Hạ yêu cầu cần phải suy nghĩ một chút.

Cô tưởng tượng thế nhưng liền nghĩ tới chính xác ngày mà khi hai người chia xa.

Trí nhớ của cô tốt như vậy bao giờ?

9 năm 7 tháng 10 ngày.

Thời Hạ giơ tay nhìn thoáng qua trên đồng hồ, hiện tại là nửa đêm 11 giờ 30 phút.

Cậu đi là buổi sáng 10 giờ của ngày đó, nói như vậy là 9 năm 7 tháng 10 ngày lại thêm 13 tiếng 3o phút.

“Mấy năm nay đi nơi nào?”

Thời gian dài như vậy không thấy, có phải hay không phải ôn chuyện?

“Stromboli.”

“Nga”Thời Hạ kéo dài thanh âm lên tiếng, chớp chớp mắt, “Đó là phương nào? Không nghe nói qua.”

“Cậu không cần quan tâm đó là chỗ nào.” Thẩm Nhất Thành hung hăng hút một ngậm thuốc, phun ra vài vòng khói, “Vẫn là trước quan tâm thận của cậu đi.”

Thời Hạ nhún nhún vai, móc ra cuối cùng một điếu thuốc hàm ở trong miệng, nghiêng đầu hướng Thẩm Nhất Thành dựa qua đi, thuốc của cô đụng phải thuốc ngậm ở trong miệng cậu.

Lưng Thẩm Nhất Thành căng thẳng.

Thời Hạ hút một ngụm, hai điếu thuốc ở trong bóng đem minh minh diệt diệt.

Sáu đồng tiền một hộp thuốc rẻ tiền.

Thời Hạ hút ra bất đồng với hương vĩ cô từng hút.

Thẩm Nhất Thành liền như vậy ngồi, tùy ý cô tới gần lại rời xa, biểu tình nhạt nhẽo.

Phong trần mệt mỏi hơi thở cùng với nước sát trùng trong bệnh viện hoàn mỹ dung hợp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play