Tên Phó Tây Linh ngốn kiếp này! Thời Chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh để chửi mắng, sau đó đóng cửa sau của quán bar lại, khóa luôn cả ba ổ khóa.
Đến khi lên lầu nhìn thấy hộp cherry, thì cô mới phân tán sự chú ý của mình, ổn định lại tâm trạng và gửi tin nhắn cho Linh Linh.
Thời Chỉ không giỏi nói những lời hoa mỹ, cô chụp một bức ảnh gửi đi: “Nhận được trái cây rồi, cảm ơn nhé!”
Thức quá khuya, nhưng giấc ngủ của Thời Chỉ không được coi là quá dễ chịu, bốn, năm giờ sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng còi báo động của xe điện, khiến cô tỉnh giấc.
Cô sờ thấy điện thoại dưới gối, mới phát hiện tin nhắn trả lời của Linh Linh. Dòng tin rất dài, như bài văn vậy, Linh Linh trần thuật đủ cả hành trình mình đưa cherry đến nhưng lại chẳng tìm thấy người đâu.
Có lẽ Linh Linh đang buồn ngủ, nhưng ba rưỡi sáng vẫn còn mộng du mà lo lắng. Cô ấy nói khi mình đến, trông thấy cửa sau quán bar chưa đóng, nên nhắc nhở Thời Chỉ nhớ khóa cửa.
“Tối qua em đã trông thấy tên định ăn quỵt hôm trước, hắn ta loanh quanh ở gần quán bar, nhìn thấy em còn trừng mắt lườm em nữa. Em sợ anh ta sẽ trả thù tụi mình, chị Thời Chỉ, chị phải khóa cửa cẩn thận nhé!”
Thời Chỉ sợ đánh thức Linh Linh, nên không trả lời lại, nghĩ rằng có việc gì thì ban ngày gặp mặt nói sau. Cô cần nói chuyện cẩn thận với nhóm Linh Linh, mợ của cô đang gấp gáp bán cửa hàng đi, nhưng bọn họ lại chẳng hề biết tin tức gì.
Linh Linh thì không nói, ruột để ngoài da nên chẳng mấy để ý đến vấn đề này, vậy mà đến Lão Tiền và Vạn Nhiễm cũng không cảm nhận thấy có gì đó không đúng.
Theo lời Phó Tây Linh nói, hôm nay người của anh sẽ gặp mặt cậu và mợ. Vấn đề đã được giải quyết, chỉ cần ký hợp đồng, thì Linh Linh, Vạn Nhiễm và Lão Tiền sẽ đối mặt với thất nghiệp. Chỉ có điều không rõ mợ của cô định khi nào mới nói ra.
Đợi đến khi mợ Thời Chỉ đến tìm cô, thì đã là một tuần sau đó. Bà ta bước vào cửa với vẻ mặt buồn bã, đầu tiên là thông báo với ba nhân viên rằng việc kinh doanh của quán bar đang gặp khó khăn, luôn phải bù tiền. Vậy nên bà ta dự định không làm nữa, sau khi nói xong bèn gọi Thời Chỉ đến.
Tuyên bố mở đầu của bà ta là: “Thời Chỉ, con cũng biết mấy năm nay, mợ và cậu của con khó khăn ra sao rồi đấy.”
“Em họ con học nghệ thuật, cần nhiều chi phí, mợ còn muốn cho con bé ra nước ngoài học tập.”
“Con cũng biết là mợ chẳng rủng rỉnh gì cho cam, hiện tại có người muốn mua lại quán bar của chúng ta, mợ cảm thấy đây là một cơ hội khá tốt để thoát ra.”
“Trong quán có bao nhiêu hàng tồn, con là người biết rõ, giờ để chết ở đó, phải bù không biết bao nhiêu tiền, lại còn phải trả tiền lương, tiền đền bù cho nhân viên…”
“Haiz… Mợ không thể chăm lo cho con được nữa rồi.”
“Vào năm học mới là con cũng lên năm cuối đại học, lớn khôn rồi, nên tìm lấy công việc thực tập nào đó, mà cũng chẳng phải là không có cách tự chăm lo cho bản thân.”
“Là người nên biết tự lập, đúng không?”
Nếu Thời Chỉ không biết trước rằng bên phía Phó Tây Linh sẽ trả cho bà ta bao nhiêu tiền, mà chỉ nhìn vào hốc mắt ửng đỏ cùng vẻ mặt đáng thương của bà ta, thì rất có thể cô đã thực sự tin.
Chỉ có điều, Thời Chỉ không ngờ rằng, mợ cô lại bảo mình chuyển nhà đi nhanh như vậy. Cô không có nhiều đồ đạc ở quán bar, một phần đang để ở ký túc xá, vào ngày rời đi, chỉ với một chiếc vali 28 inch đã chứa đủ toàn bộ của cải của cô.
Trường vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, Thời Chỉ không có chỗ để đi, bèn tìm một nhà khách nhỏ nằm gần bệnh viện, với giá năm mươi tệ một đêm. Thời tiết vẫn còn rất nóng, cô đội chiếc mũ lưỡi trai, kéo vali đi về phía bệnh viện.
Điện thoại bỗng đổ một hồi chuông, là Phó Tây Linh liên lạc với cô, anh chia sẻ vị trí của mình trong khung trò chuyện trên Wechat. Trước giờ Thời Chỉ chưa từng gửi định vị của mình cho người khác, cô không biết Phó Tây Linh lại định bày trò quỷ gì.
Sau khi nhấp vào “tham gia”, cô chẳng để ý đến nó nữa, nhưng mới đi thêm vài phút, Phó Tây Linh lại gọi đến: “Định đi đâu thế?”
Thời Chỉ không giải thích nhiều với Phó Tây Linh, bèn trả lời ngắn gọn: “Gần bệnh viện.”
“Ốm sao?”
“Không, tôi chuyển nhà.”
Phó Tây Linh im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: “Dọc theo đường cô đang đi, đi khoảng hai trăm mét nữa, có một tiệm cà phê tên là Aurora. Cô vào trong đó ngồi, tôi sẽ bảo người mang cà phê lạnh và bánh kem cho cô. Hai mươi phút nữa tôi đến.”
“… Anh đến làm gì?”
Phó Tây Linh nói “Tìm cô có việc”, dứt lời bèn cúp máy.
Thời Chỉ ngồi trong quán cà phê hơn mười phút, cô đã uống hết cà phê, bánh ngọt chỉ ăn một nửa, bống liếc thấy chiếc SUV đậu gọn gàng vào chỗ đậu xe bên vệ đường.
Cô như cảm nhận được bèn quay đầu lại, trông thấy Phó Tây Linh lạnh lùng đóng cửa xe, rồi sải bước đi tới. Chuông gió treo ở cửa kêu leng keng, Phó Tây Linh đẩy cửa bước vào.
Anh ngồi xuống ghế sofa đơn ở đối diện Thời Chỉ, đồng thời liếc nhìn chiếc vali đang để bên cạnh cô: “Định chuyển đi đâu ở?”
Vài ngày trước, Phó Tây Linh luôn phải đích thân làm việc, quần áo mặc hai ngày cũng không thay, cuối cùng hôm nay mới có thời gian tắm rửa.
Vốn dĩ muốn hẹn Thời Chỉ đi ăn tối, nào ngờ chiều nay khi ở trong văn phòng nghe báo cáo tiến độ công việc, lại nghe thấy câu nói thế này.
“…Vẫn còn thiếu hợp đồng của hai nhà, tốc độ phía quán bar là nhanh nhất, hôm nay toàn bộ nhân viên đã có thể chuyển đi, ngày mai người của chúng ta đến nghiệm thu được rồi.”
Người duy nhất sống trong quán bar chính là Thời Chỉ, thời điểm cử người đi đàm phán hợp đồng, Phó Tây Linh không hề yêu cầu bàn giao lại căn phòng đó. Tuy nhiên, cấp dưới lại nói, bà chủ quán bar tình nguyện đóng cửa cơ sở kinh doanh càng sớm càng tốt, để nhanh chóng nhận được khoản tiền bồi thường về tay.
Phó Tây Linh nhớ tới lần trước gặp Thời Chỉ, cô không ngần ngại xé vết thương của mình ra, cũng hy vọng giúp được cậu mợ của mình có thêm chút tiền bồi thường. Tuy nhiên theo anh thấy, thì hành vi của cậu mợ cô chẳng khác gì đâm sau lưng.
Phó Tây Linh không nghĩ cậu mợ của Thời Chỉ sẽ để cô chuyển về sống tại nhà họ, hiện tại xem ra anh đã đoán đúng rồi.
Thời Chỉ cầm chiếc thìa kim loại nhỏ, khuấy khuấy một vũng kem tan chảy trong đĩa, cô có chút tình cờ nói: “Nhà khách, ở gần bệnh viện Nhân dân.”
Nghe xong, thậm chí Phó Tây Linh còn chẳng có thời gian do dự, anh đứng dậy, xách vali của cô, bước ra ngoài.
Thời Chỉ sững sờ, cô đặt thìa xuống, nhanh chóng đuổi theo anh: “Phó Tây Linh, anh làm gì thế?”
“Đưa cô đến nhà tôi.”
Ba giờ chiều, rất nóng, ánh mặt trời vô cùng chói mắt, rời khỏi phòng điều hòa, nắng nóng chói chang khiến người ta chẳng mở nổi mắt.
Thời Chỉ không muốn đi, cô cau mày định phản bác, nhưng Phó Tây Linh chẳng cho cô cơ hội, mà cứ thế cho vali vào cốp: “Có việc cần cô giúp.”
“Việc gì?”
Anh không đáp, giọng điệu trở nên nặng nề: “Lên xe.”
Thời Chỉ ngồi theo vào trong xe, khi xe khởi động, cô nghe thấy Phó Tây Linh nói: “Cô cũng bạo gan quá nhỉ, dưới lầu mấy nhà khách đó là một dãy cửa hàng vải liệm, vòng hoa, vệ sinh thì thấp kém, không chừng còn có cả gián và chuột…”
Gián và chuột thì trong quán bar cũng có, quan trọng là, còn mấy ngày nữa là tới ngày khai giảng, mà giá cả tại nhà khách thì tương tối hợp lý.
Cô hỏi ngược lại: “Thế thì sao?”
Sau đó, Phó Tây Linh không lên tiếng nữa, mà chỉ im lặng lái xe. Cũng không hiểu “ông cố nội” giàu có đời thứ hai này gặp phải chuyện gì không thuận mắt, mà lại tức giận đến thế.
Còn Thời Chỉ thì thoải mái nhắm mắt dựa vào lưng ghế phụ lái để nghỉ ngơi. Chiếc xe chạy thẳng về khu nhà của Phó Tây Linh, rồi xuống hầm đậu xe, Thời Chỉ đã từng đến đây, nên chẳng còn xa lạ gì.
Phó Tây Linh xuống xe, lấy vali của cô từ trong cốp ra, rồi quay sang cô: “Đi thôi.”
Sau khi vào đến nhà, sắc mặt Phó Tây Linh mới dịu đi đôi chút, anh ném chai nước suối cho Thời Chỉ, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện: “Mợ của cô đã nói gì với cô?”
Thời Chỉ tóm tắt ngắn gọn lại: “Khóc lóc than nghèo kể khổ, nói phải bồi thường chuyển nhượng.”
Nhìn biểu cảm của Phó Tây Linh, dường như anh đang muốn chửi thề, nhưng chỉ cau mày, ngồi xuống sofa, uống hết nửa chai nước, mới tiếp tục: “Tôi tính mức 80% cho bà ta, ngoài ra còn cộng thêm năm mươi nghìn. Vậy mà không chia cho cô lấy một xu thật sao?”
Thời Chỉ lắc đầu: “Không.”
Cảm xúc của cô không mấy tốt, đổi lại là lúc tinh thần mãnh liệt như thường ngày, thì khi Phó Tây Linh xách vali của cô ra khỏi quán cafe, cô đã nhảy lên đòi đấm nhau với anh rồi. Chứ chẳng theo anh về nhà một cách khó hiểu như vậy, tuy nhiên hôm nay, cô thực sự không có tâm trạng đó.
Phó Tây Linh ngồi bên cạnh Thời Chỉ, anh cầm chai nước chọc chọc vào cánh tay cô một cái: “Này, nếu cảm thấy không hài lòng về cách làm việc của mợ cô, thì tôi sẽ không trả bà ta năm mươi nghìn kia nữa, dù sao khoản đó cũng chẳng được viết trong hợp đồng.”
“Không cần đâu.”
Thời Chỉ đã quen với thái độ xa lánh của người thân, cô không muốn nghe bất cứ ai an ủi mình, cũng chẳng muốn nói xấu sau lưng họ hàng thân thích. Mà chỉ muốn ngồi yên lặng một chút, cũng may, Phó Tây Linh không phải người thích càm ràm.
Anh lặng lẽ ngồi cùng Thời Chỉ rất lâu, sau đó kéo cổ tay cô, dẫn đến cửa phòng rượu, và nói giống hệt trước đó: “Tự chọn đi!”
“Không sợ tôi uống say rồi làm loạn ở nhà anh hả?”
Không biết cơn giận dỗi của Phó Tây Linh biến mất từ khi nào, anh tỏ vẻ chẳng quan tâm, khẽ mỉm cười nói cái mà mình có chính là tiền.
“Nếu cô thực sự uống say, rồi đập vỡ tám hay mười món đồ, thì cũng không cảm thấy buốt ruột.”
Anh cầm hai chai rượu ra: “Có thể nếm thử loại này, đây là loại rượu vang lâu đời đến từ một nhà máy rượu ở nước ngoài, vị khá ổn.”
Nhà của Phó Tây Linh rất sáng sủa, nhưng lại không quá chói. Anh đã đóng tất cả rèm, chặn hết những tia sáng lóa mắt, giống như tạo ra trước một đêm tối cho những ai đang cảm thấy lạc lõng trong lòng vậy.
Trong nhà anh có rất nhiều thiết bị đắt tiền, màn hình máy chiếu buông xuống, Phó Tây Linh tìm và phát một bộ phim truyền hình Mỹ. Hình ảnh rất rõ nét, như thể sở hữu một rạp chiếu phim nhỏ trong nhà vậy.
Thời Chỉ hỏi: “Cái này đắt không?”
Anh đáp: “Khoảng mười mấy vạn.”
Là loại công nghệ cao nào mà lại đắt tiền đến vậy?
Thời Chỉ liếc nhìn thêm vài cái, rồi ngửa đầu uống hết chai rượu vang đầu tiên.
Phó Tây Linh lại quay về chủ đề khi nãy, anh chỉ vào một số đồ đạc trong nhà, rồi nói đùa với Thời Chỉ: “Lát nữa nếu cô say, thì đứng có đập vỡ mấy cạnh nhỏ bằng bê tông kia nhé.”
Mặc dù trông nó khá xấu xí, nhưng là do chị họ của anh tặng, chị họ anh rất “nhỏ mọn”, nếu phát hiện sẽ tìm anh để tính sổ mất.
Tốt nhất cũng đừng kích động mà làm rơi chiếc máy pha cà phê, nó là do chồng của dì hai của anh đã mua từ tận nước ngoài về vào thời điểm anh trang trí cho căn nhà này. Dì hai của anh quanh năm làm móng tay, anh sợ chiêu “Cửu âm bạch cốt trảo” của bà ấy không bỏ qua cho cái mạng quèn này của anh.
Nói đến đây, Phó Tây Linh lại bổ sung thêm một câu: “Chính là dì đã ép tôi uống nước Soda đó.”
Còn đối với những đồ thủ công thời trang, máy chơi game hay loa trong nhà, bao gồm cả chiếc máy chiếu có giá mười mấy vạn này, thì cô cứ đập tùy ý. Đó đều là những món đồ mà anh mua, nếu hỏng, anh có thể đổi cái mới.
Có thể nghe ra bầu không khí trong gia đình Phó Tây Linh rất tốt, Thời Chỉ nhìn xuống, thầm nghĩ, anh thật hạnh phúc!
Buổi chiều hôm nay, Thời Chỉ vừa uống vừa nghe Phó Tây Linh lảm nhảm đủ thứ, rõ ràng đây là bộ phim truyền hình anh chưa từng xem, vậy mà cứ khăng khăng đòi giải thích cho cô. Nhưng những cảm xúc tiêu cực của cô dường như đang dần tan biến trong sự nhảm nhí của anh.
Sau khi uống hết ba chai rượu, cô mới nhớ ra và hỏi: “Không phải anh nói có chuyện gì cần tôi giúp sao?”
Phó Tây Linh lấy điện thoại di động ra, nói mấy ngày trước mẹ Diêu Diêu cùng mẹ anh đi mua sắm, đã đề cập đến chuyện anh có bạn gái. Chẳng ai hiểu con bằng mẹ, mẹ anh không tin, nên hỏi thẳng hỏi dò anh mấy lần.
Thời Chỉ lại mở một chai rượu khác: “Đừng có nói là cần tôi đến gặp phụ huynh cùng anh đấy nhé?”
“Cô có đồng ý không?”
“Không.”
“Không thì thôi!”
Phó Tây Linh lấy điện thoại chụp một tấm ảnh của Thời Chỉ: “Chẳng cần phiền phúc vậy đâu, dù sao thì cô cũng không cần về quán bar nữa, cứ ở luôn nhà tôi đi.”
Thời Chỉ đột ngột ngước lên nhìn Phó Tây Linh. Anh cũng nhìn cô, nhìn mãi nhìn mãi, khóe môi cũng dần dần cong lên: “Không có ý gì khác, chỉ là thỉnh thoảng tôi sẽ chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm, để bọn họ biết tôi thực sự có bạn gái rồi.”
Phó Tây Linh ném điện thoại của mình cho Thời chỉ, trên đó là giao diện Wechat của anh, anh vừa mới gửi ảnh của cô vào nhóm gia đình. Anh không chụp mặt, mà chỉ chụp lúc cô cúi đầu mở chai rượu vang đỏ, mái tóc buông xõa trên vai.
Câu hỏi của Thời Chỉ là: “Ba mẹ anh có đồng ý kiểu con gái uống rượu ở nhà anh không?”
Phó Tây Linh đáp: “Bọn họ không quan tâm đến mấy chuyện này, chỉ cảm thấy người con gái mà tôi có thể thích, chắc chắn sẽ hơn người.”
Phó Tây Linh đã gọi đồ ăn ở ngoài, Thời Chỉ uống hết chai rượu thứ tư thì không uống nữa, mà cùng anh ăn đồ ăn.
Tướng ăn uống của Phó Tây Linh rất đẹp, con người cũng được coi là lịch thiệp, anh nói rằng hôm nay đã muộn, mà cũng lười lặn lội, nên tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi. Sau này, anh sẽ để lại căn nhà cho Thời Chỉ, còn mình thì đến khách sạn, vừa hay cũng thuận tiện cho công việc.
Mười một giờ đêm.
Sau khi chứng kiến Phó Tây Linh lau sạch đầu ngón tay bằng khăn lau khử trùng, đột nhiên Thời Chỉ lên tiếng: “Như tôi đã nói trước đó, nếu uống say sẽ làm loạn ở nhà anh, nhưng không phải là đập phá đồ đạc.”
Phó Tây Linh vẫn đang cúi đầu lau tay, ngón tay anh thon dài, làn da dường như rất mỏng, các khớp ngón tay hơi đỏ do bị cọ xát, có thể nhìn thấy những đường gân xanh nhạt ở mu bàn tay.
Anh không nhận ra Thời Chỉ đang nghĩ gì, thậm chí còn nói đùa một câu: “Muốn nôn thì cứ thoải mái, sáng mai dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp.”
Thời Chỉ đứng lên cùng Phó Tây Linh, khi anh đứng dậy để đi ném nắm giấy ướt. Phó Tây Linh ném một cục khăn ướt vào thùng rác, lúc quay người lại, suýt chút nữa thì đụng phải Thời Chỉ.
Anh khựng lại một bước, vô thức phát ra câu hỏi: “Hả?”
“Tôi nói uống say làm loạn là cái này cơ.”
Thời Chỉ đối diện với anh, từng bước từng bước tiến đến gần rồi lại càng gần, gần như dính sát vào người Phó Tây Linh.
Cô túm cổ áo anh, sát lại gần, trên người cô có hương thơm của rượu nho, khi gắp chạm đến môi anh, mới cố gắng dừng lại.
Biểu cảm của Phó Tây Linh là vô cùng kiềm chế, nhưng khi cơ thể của Thời Chỉ tiếp tục đến gần, anh đã không kiểm soát nổi, phải di chuyển yết hầu.
Hơi thở đan xen.
Thời Chỉ khẽ ngước mắt, lặng lẽ nhìn Phó Tây Linh, cô biết có một loại cảm xúc nào đó trong đáy mắt anh đang ngày càng trở nên mãnh liệt.
Nhưng ngay khi Phó Tây Linh đặt tay lên eo Thời Chỉ, thì cô lại đột ngột lùi ra sau. Phó Tây Linh nhướng mày, Thời Chỉ đang ở trong phòng khách sáng đèn, dần đi về phía phòng ngủ.
Cô nở nụ cười như muốn lấy mạng, trả lại cho Phó Tây Linh toàn bộ hai câu nói của anh vào tối hôm đó.
“Đi đây, ngủ ngon nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT