Hắn nói rồi lắc đầu, thở dài.

Những người khác nghe vậy cũng là toàn thân run rẩy.

Thương thế kia... đúng là chết còn tốt hơn.

Lý Thành Thu này cứ sống sót như vậy, có vẻ như cũng chỉ có một kết quả, chính là sống không bắng chết!

Tả Tiểu Đa bực mình thở dài: "Thầy Lý quá đáng thương, thâm cừu đại hận nhường nào mới có thể hạ ngoan thủ dạng này chứ... Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đi Phong Hải thăm hân một lần”

Vị giáo viên trường Cao Võ kia mim cười nói: "Lý Thành Thu có kết cục như thế, hơn phân nửa chính là tự làm tự chịu, chúng ta chỉ là hỏi thăm điều tra theo quy trình thôi, ngược lại không có ý tứ gì khác”

Tả Tiểu Đa hiếu kì nói: “Vậy vì sao phải đến hỏi cô Hồ của chúng †a?”

“Bởi vì... Theo người giáo viên còn lại và ba học sinh kia nói, người ra tay chính là nữ.

Vị giáo viên trường Cao Võ kia cười khổ một tiếng: “Thật ra chúng ta cũng là tùy tiện hỏi một chút,

bởi vì... tổng cộng có hai nhóm hạ thủ, nhóm thứ nhất chặn đứng mấy người Lý Thành Thu, cũng không để ý người khác, chỉ hạ thủ với mình Lý Thành Thu, trực tiếp đánh cho tàn phế."

“Sau đó những người kia khiêng Lý Thành Thu tiếp tục trở về, cũng đi ra gần trăm dặm, lại có một cô gái đến trả thù, mục tiêu cũng vẫn là Lý Thành Thu, không hề đụng gì đến những người khác; sau khi nhìn thấy hẳn đã bị đánh thành như thế, còn là có chút không vừa ý, xuất thủ đánh gãy xương cốt cả người...”

“Tất cả đều là nữ?"

Tả Tiểu Đa trợn tròn mắt, lập tức suy đoán nói: “Xem ra thầy Lý này, không chừng là thứ tra nam, các thầy không ngại thì có thể điều tra theo manh mối này thử... Không chừng chính là những người mà những, năm này bị hắn gây tai họa đến để báo thù... Haizz, làm người ấy à, cũng không thể làm tra nam, bài học xương máu đó nha! Long Vũ Sinh, ngươi phải nhớ kỹ”

Long Vũ Sinh: “????"

Cái đệt, lão tử trêu chọc ngươi lúc nào? Vậy mà lại lôi lão tử ra nói, chẳng phải chỉ nợ ngươi một chút xíu tiền thôi sao, đến mức đó không?!

Tả Tiểu Đa vừa nhắc nhở Long Vũ Sinh, vừa dùng cơ hội này nhìn một chút Vạn Lý Tú.

Chỉ thấy Tú Nhi cũng là mở to hai mắt nhìn, một mặt ngơ ngác.

Không khỏi trong lòng lộp bộp một tiếng: việc này vậy mà không phải Vạn Lý Tú làm!?

'Vậy chuyện này... Coi như thú vị.

Không hiểu sao lại sinh ra mấy phần lo sợ bất an.

Cái này... Không phải là Mục sư phụ đâu ha... không đâu?

Mục sư phụ hắn là không tới... nhỉ?

Tả Tiểu Đa linh cơ khẽ động, lầm bẩm nói: “Chẳng lẽ là thầy Mã, nhưng hắn không giống như là người sẽ nhỏ nhen để bụng...”

“Khụ khụ!"

Hồ Nhược Vân liên thanh ho khan, nghiêm khắc nhìn Tả Tiểu Đa một chút.

Tên nhóc này quả thực là gây sự đến nghiện, liền xem như muốn đổ tội cho người khác, tử đạo hữu bất tử bần đạo, cũng không thể bắt được người nào lại hại người đó vậy được!

Vị giáo viên trường Cao Võ kia nhìn Tả Tiểu Đa một chút, chỉ thấy Tả Tiểu Đa đã giống như chim cút cúi đầu, dáng vẻ nhận sai rất thành khẩn, nhịn không được cười nói: “Không phải đây, Cao Võ Hoa Dương còn không đến mức vì chút chuyện này mà..."

Nói mấy câu, vị giáo viên trường Cao Võ này cũng đứng dậy rời đi.

Sau đó thấy hẳn lượn quanh mấy vòng, lại tìm mấy người, sau đó cũng tìm tới thầy Mã của Cao Võ Hoa Dương- Mã Trường Tư, sau đó chỉ thấy Mã Trường Tư ngơ ngác lắc đầu liên tục.

Cái gọi là "Sẽ không điều tra đâu”, đương nhiên chỉ là nói ngoài miệng mà thôi!

Tả Tiểu Đa trong lòng nghỉ hoặc: chuyện này rốt cuộc là ai làm?

Ta cố ý giữ lại chuẩn bị đi Phong Hải chơi...

Trên đài hội nghị.

Một giáo viên trường Cao Võ cũng là người của ban tổ chức đứng lên, xem ra vị này cũng là lãnh đạo, bất đầu tuyên đọc quy tắc, đồng thời giới thiệu mười một đội ngũ tiến vào tranh tài ở vòng này.

Sau đó, đương nhiên lại tới các đội trưởng rút thăm.

Lần này, đồng thời năm trận đấu, đều cử hành tại khu thi đấu thứ nhất, đấu trường thứ nhất.

Lịch đấu rất là tập trung, mà nguyên tắc thắng bại là năm hiệp, bên nào thẳng ba là bên đó thẳng.

Đây cũng chính là nói, đội ngũ sáu người, nếu đủ may mắn, thậm chí có một người không cần xuất thủ đã có thể giành được thẳng lợi; hoặc... nếu không đủ may mắn, thậm chí sau khi ba người thua cũng không. cần đánh nữa đã thua luôn rồi

Đương nhiên, trước đó cũng đã từng trải qua tình trạng thua liền ba trận, sau đó ba người đẳng sau lại thắng lại ba trận, cuối cùng đánh tới hiệp phụ là bảy. hiệp thắng bốn sẽ thắng

Điểm tích phân dựa trên thời gian thực chiến có được bảng xếp hạng như sau ~—

Nhị Trung thành Phượng Hoàng.

Nhất Trung Tiềm Long.

Tam Trung Phong Hải.

Nhất Trung Dương Lạc.

Nhất Trung Thủy thành.

Nhất Trung Nam Kế.

Nhất Trung Thạch Khẩu.

Nhất Trung Phượng Vĩ.

Nhất Trung Thương Sơn.

Nhất Trung Long Phúc.

Nhất Trung Trú Quân Điếm

Tổng cộng mười một đội ngũ, không ai vắng mặt.

Mà ngoại trừ Nhị Trung thành Phượng Hoàng và Tam Trung thành Phong Hải, các Võ giáo khác hầu hết đều là Nhất Trung của các thành!

Có thể thấy được, suy nghĩ 'Nhất Trung chính là trọng điểm', tại toàn bộ đại lục cơ hồ đều là giống nhau!

Cũng là nơi tập trung thiên tài!

Nhất Trung Tiềm Long, nam mặc trường bào đen, nữ mặc váy dài màu trắng, tư thế hiên ngang, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, đều là dáng người cao, trường thân ngọc lập, nhìn qua cũng rất mát mắt!

Bốn nam hai nữ, rất nổi bật.

Tam Trung Phong Hải, đều là trang phục màu đen gọn gàng, mặc kệ là nam hay nữ, đều là giống nhau; đều có một loại phong vị.

Nhất Trung Thủy thành, sáu người, ba nam ba nữ, đều là áo trắng như tuyết, đầu vai lộ ra chuôi kiếm, như là sáu chui lợi kiếm đã ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lóe, thẳng tiến không lùi!

Nhất Trung Dương Lạc, đều là trường sam màu xanh lam, sáu người đều là nam, khoanh chân ngồi dưới đất, nhằm mắt điều tức, chẳng quan tâm cảnh vật chung quanh.

Mấy trường học khác, cũng đều có các đặc điểm riêng.

Mà đội ngũ được đám người chú mục nhất chính là mấy người của Nhị Trung thành Phượng Hoàng, ấn tượng đầu tiên mang lại cho mọi người chỉ có một chữ —-quê!

Thật là quê mùa!

Cốt bởi mấy tên này lại đầu mặc đồng phục, còn cài huy hiệu trường, trước ngực thêu một con Phượng Hoàng đang vỗ cánh sắp bay, nếu như dừng ở đây, vẫn là không đến nỗi nào, thế nhưng mà phía sau lại còn in năm chữ to chỉnh tề —— Nhị Trung thành Phượng Hoàng, lại hạ đẳng cấp của bộ quần áo này xuống tới tận âm ti luôn rồi!

Cứ như swoj người khác không biết bọn họ là của Nhị Trung thành Phượng Hoàng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play