Màn đêm nhu hòa và mờ mịt, ánh trăng thanh lãnh chiếu qua cửa kính vào căn phòng yên tĩnh. Ánh đèn bên trong mờ ảo, chỉ có ngọn đèn đầu giường màu cam được bật lên.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên giường bệnh, khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt của chàng trai trẻ như được phủ một lớp men mịn.
Lông mi dài khẽ run lên, một lúc sau cậu mở mắt ra, cả người mê mang nằm nghiêng, ánh vào mắt là người đàn ông đang ngồi bên giường.
Cố Phi ngồi ở bên cạnh canh chừng người trên giường, cho nên khi Lâm Thanh Yến mở mắt ra, hắn lập tức chú ý tới: "Yến Yến, em cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn, có chút khẩn trương. Ánh sáng mờ ảo cũng không giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt, cũng như sự lo lắng và đau lòng giữa hai lông mày.
Lâm Thanh Yến đương nhiên không cảm thấy đau, nhưng cậu cảm thấy đầu choáng váng, rất khó chịu và có cảm giác muốn nôn mửa, cuối cùng cậu nhớ ra mình vô tình bị ngã xuống cầu thang.
Rất nhanh, cậu phát hiện đầu mình được quấn băng gạc, cánh tay bó bột, cậu hoảng sợ muốn đứng dậy, nhưng Cố Phi đã giữ vai cậu lại: “Đừng nhúc nhích, em ngã xuống cầu thang, bị thương ở đầu và cánh tay."
Sau đó hắn nâng giường lên cao hơn một chút.
“Sao có thể bị thương nặng như vậy…” Lâm Thanh Yến vừa mở miệng liền nhận ra giọng nói của mình cực kỳ khô khốc, lộ ra sự yếu đuối và hoảng sợ “Anh Phi, bây giờ là mấy giờ rồi?” Cố Phi rót một cốc nước ấm đưa tới miệng thiếu niên, đút cho cậu mấy ngụm, giọng ấm áp hỏi: "Có đói không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? "
Lâm Thanh Yến lại hoàn toàn không muốn quan tâm đến những vấn đề này. Giữa lông mày và ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng và hoảng sợ, "Anh Phi, ngày mai có buổi biểu diễn, em không thể ở lại đây, em muốn quay về!"
Cậu cố gắng ra khỏi giường.
Cố Phi nhanh chóng đè cậu xuống, sợ làm ảnh hưởng vết thương nên trực tiếp ôm cậu vào lòng, nói ra những lời mà đối với Lâm Thanh Yến là cực kỳ tàn nhẫn: “Yến Yến, em không thể tham gia buổi biểu diễn ngày mai, vết thương của em không cho phép."
"Không sao đâu, em không thấy đau chút nào, em thật sự không thấy đau..."
Hốc mắt Cố Phi có chút đỏ lên, cúi đầu nhìn người đang bất an giãy giụa trong lòng mình, gần như thận trọng nói: "Yến Yến, cánh tay của em bị gãy, bác sĩ nói ít nhất phải hai tháng mới có thể bình phục."
Như vậy, không những không thể tham dự buổi biểu diễn ngày mai, mà còn không thể tham gia ghi hình chương trình, hai tháng... chương trình này sẽ kết thúc.
"Tại sao..." Lâm Thanh Yến từ bỏ vùng vẫy, dùng tay trái không bị thương ôm chặt eo người đàn ông.
Hốc mắt cậu dần đỏ ươn ướt, giọng nói nghẹn ngào lộ rõ vẻ bi quan và tuyệt vọng: "Thật sự là không thể sao? Tại sao lúc này lại phải bị thương..."
Cậu nỗ lực lâu như vậy, cũng không có ngày nào là không luyện tập suốt đêm, rất háo hức để giành được vị trí đầu tiên, cũng đã tiến rất gần đến mục tiêu đó nhưng giờ đây mọi nỗ lực và kỳ vọng đều hóa thành bọt nước.
“Yến Yến, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn.” Cố Phi nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng run rẩy của chàng trai, hận không thể bị thương thay cho cậu.
"Là An Nam Ý, cậu ta cố ý sai người đẩy em xuống lầu."
Cố Phi nói: "Có một việc, anh còn chưa kịp nói cho em biết, thật ra... An Nam Ý đã biết sự thật từ lâu rồi. Cậu ta biết em chính là con út chân chính của An gia."
Lâm Thanh Yến lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, "Sao chuyện này có thể xảy ra.. sao cậu ta có thể làm như vậy."
"Anh biết trong lòng em lo lắng. Sợ ba mẹ ruột của em thích An Na Ý mà không thích em, nhưng em thật sự muốn nhìn thấy một người như vậy tiếp tục ở lại An gia sao?"
Người đàn ông dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt thiếu niên, đôi mắt sâu thẳm ướt đẫm trong ánh trăng dịu nhẹ, "Có một số chuyên, chỉ có hành động mới tạo ra kết quả. Chỉ dựa vào suy nghĩ miên mang thôi thì không thể giải quyết được vấn đề. Anh tin là em cũng hiểu."
"Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt, được không?"
Lâm Thanh Yến im lặng và cuối cùng cũng đồng ý.
"Dù kết quả thế nào, thì em vẫn còn có anh phải không?"
"Ừm." Cố Phi nói: "Bảo bối."
-
Ánh đèn trên sân khấu chói lóa, ánh mắt mọi người đều tập trung vào đó.
“Bởi vì tôi không muốn loại người như cậu, chiếm lấy ba mẹ và hai người anh của tôi."
Trước sự chứng kiến của mọi người, Lâm Thanh Yến bình tĩnh nói vào micro trong tay. Cậu nhìn chằm chằm vào An Nam Ý ở đối diện, vẻ mặt không thay đổi, đôi mắt đẹp như hoa đào của cậu lạnh lùng như ngâm trong nước tuyết.
Những người khác thì không bình tĩnh và thong dong như vậy.
"Cái gì? Ý cậu ấy là sao?"
"Cải gì mà An Nam Ý chiếm lấy ba mẹ cùng anh trai, dm lượng tin tức này lớn vl?!"
"Mẹ kiếp còn có thu hoạch ngoài ý muốn, xem ra lần này đến đúng chỗ rồi!!"
...
Khán giả tại hiện trường giống như đang ăn dưa trong một ruộng dưa, nhạy cảm cảm thấy đây là một quả dưa lớn kinh thiên động địa, trong phút chốc sôi sục. Người hâm mộ của An Nam Ý càng thêm choáng váng, họ có linh cảm mơ hồ sắp sập nhà đến nơi.
Sốc nhất là ba thành viên còn lại của An gia, An Lệnh, Tống Thư Mạn và An Cảnh, đầu óc của họ nhất thời không thể hoạt động được nữa. "Cái gì... chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Chỉ có An Nam Ý biết chuyện đang xảy ra là gì trong lòng cậu ta đang cuồn cuộn sóng lớn, tâm trạng vui vẻ và thỏa mãn vừa rồi biến mất ngay lập tức, biến thành hoảng loạn.
Lâm Thanh Yến biết được sự thật từ khi nào?!
Không thể nào, làm sao nó biết được!
An Nam Ý khẩn trương nuốt khan, bề ngoài miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng nụ cười trên mặt lại cứng ngắc đến khó coi, "Yến Yến, tôi không hiểu cậu đang nói cái gì."
"Hiện tại đang quay hình, có chuyện gì thì chúng ta nói riêng được không?"
Nói xong, cậu ta đi về phía Lâm Thanh Yến, "Tôi đẩy cậu xuống."
An Nam Ý vừa đưa tay ra, Lục Vũ Kỳ đã đẩy xe lăn đi, trên môi nhếch lên một nụ cười, chậc lưỡi, "Chột dạ cái gì, phải để mọi người ở đây biết bộ mặt thật của cậu mới thú vị."
Lâm Thanh Yến nói: "An Nam Ý, hôm nay trước mặt mọi người chúng ta làm sáng tỏ mọi chuyện."
Tay của An Nam Ý cứng đờ giữa không trung, cậu ta nhìn lại khán giả phía sau, bao gồm cả ba mẹ mình, rồi nhìn An Cảnh ở ghế huấn luyện viên, oán hận nghiến răng nghiến lợi.
“Yến Yến, cậu thể vì không lên sân khấu biểu diễn được mà đến đây gây sự." An Nam Ý lớn giọng nói, hướng về phía nhân viên hô to: “Nhân viên đâu, nhanh đem bọn họ xuống đi, bọn họ đang cố tình quấy rầy việc ghi lại chương trình!"
Tuy nhiên, không có ai đi lên.
Không nói đến nhân viên, ngay cả đạo diễn cũng căng thẳng đứng tại chỗ, dùng tầm nhìn ngoại vi nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, khẩn trương nuốt khan, cầm bộ đàm nói:
“Tôi nói lại lần nữa., mọi người... mọi người đừng động vào chuyện này, cứ tiếp tục làm việc của mình và đừng hành động thiếu suy nghĩ"Cứ ăn dưa là được!!!
Chết tiệt! Chương trình có nhiệt độ rồi!!!
"Cố gia, tôi đã làm theo phân phó của ngài." Đạo diễn mỉm cười nói, đôi mắt gần như nheo lại, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một cốt truyện cẩu huyết như vậy trong một chương trình sau nhiều năm vào ngành như vậy.
Cố Phi ừ một tiếng, không ngừng nhìn về phía sân khấu.
Trên mặt An Nam Ý dần dần biểu lộ rõ ràng sự hoảng sợ, cậu nhếch môi cười nói với An Nam Ý:" Ở chỗ tôi có một bản ghi âm cậu có muốn nghe không An Nam Ý?"
Lâm Thanh Hà đưa điện thoại cho Lục Vũ Kỳ ở phía sau, người kia cầm lấy điện thoại, bấm mở ghi âm rồi đặt micro vào loa điện thoại.
Thông qua sự khuếch đại của micro, đoạn ghi âm trên điện thoại di động vang lên rõ ràng trong hiện trường rộng lớn, lọt vào tai mọi người, mọi người đều im lặng.
"Tôi là Lê Xuyên, tôi cố ý đụng phải Lâm Thanh Yến, khiến cậu ấy ngã xuống cầu thang.
Nhưng mà, tất cả chuyện này đều do An Nam Ý xúi giục. Chính An Nam Ý bảo tôi nghĩ cách để Lâm Thanh Yến gặp tai nạn trước công diễn thứ ba khiến cậu ấy không thể lên sân khấu..."
“Ba mẹ tôi đều làm ở An thị, mà An Nam Ý lại là thái tử gia của An thị, tôi không thể không nghe lời."
Đoạn ghi âm chưa đầy một phút đã ghi lại những gì An Nam Ý làm, hiện trường lại một lần nữa trở nên náo động.
"Trời ơi, đúng là giọng nói của Lê Xuyên, không ngờ An Nam Ý lại là loại người như vậy!"
"Loại người này thật là đáng sợ, Lâm Thanh Yến thật đáng thương."
"Tôi đã nói chuyện này không đơn giản vậy mà. Đúng thật là An Nam Ý, tại sao cậu ta lại làm vậy với Yến Yến!"
"Làm sao Nam Nam có thể làm ra chuyện đó, cũng chỉ là một đoạn ghi âm mà thôi, có thể chứng minh được gì chứ!"
...
"Tôi không có, tôi chưa bao giờ làm chuyện như vậy!" Đầu óc An Nam Ý trống rỗng nhìn phản ứng của mọi người, lại nhìn chằm chằm Lâm Thanh Yến trước mặt, giọng run run nói:
“Sao cậu lại muốn vu oan cho tôi? Tôi chưa bao giờ để Lê Xuyên làm chuyện như vậy! Tại sao các người lại muốn hợp lực vu oan tôi! Tôi và cậu không oán không thù, tại sao cậu làm vậy với tôi!"
Lục Vũ Kỳ cười lạnh nói: "Có tật giật mình."
"Đáng lẽ người hỏi phải là tôi, An Nam Ý" Lâm Thanh Yến nhếch môi, nhưng trong mắt không có ý cười, cậu nói: "Trước đây tôi luôn tò mò. Tôi không thù không oán với cậu, tại sao cậu lại nhắm vào tôi hãm hại hết lần này đến lần khác."
"Giờ tôi đã biết, đó là vì cậu ghen ghét, khi còn đi học cậu ghen ghét vì điểm số của tôi tốt hơn. bây giờ bạn đang tham gia cuộc thi tài năng. Hiện tại tham gia chương trình tuyển tú cậu ghen ghét vì tôi đẹp trai hơn, hát nhảy giỏi hơn, tôi có thứ hạng cao hơn và tôi có nhiều người hâm mộ hơn cậu."
"Mà điều khiến cậu càng ghen ghét tôi hơn chính là thân phận của tôi."
Hiện trường yên tĩnh đến mức có người thậm chí nín thở, thậm chí không dám hít một hơi. Chỉ có giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của chàng trai vang lên bên tai mọi người:
"Cậu ghen tị vì tôi mới là con ruột nhà họ An, bản thân cậu là hàng giả mạo, mẹ ruột của cậu một kẻ buôn người ích kỷ, còn cha ruột của cậu là một phế vật chỉ biết ăn uống, đĩ điếm và cờ bạc." Lâm Thanh Yến nói: "Đúng không, An Nam Ý."
"À, nhân tiện, cậu nên cảm ơn mẹ ruột của mình, chính bà ta đã hối lộ y tá bệnh viện vào mười chín năm trước để tráo đổi thân phận của chúng ta, để cậu có thể tận hưởng cuộc sống vô tư của một thiếu gia giàu mười mấy năm, không phải sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT