Lâm Thanh Yến đứng bên ngoài ký túc xá, từ góc nhìn của cậu, không thể nhìn thấy khung cảnh bên trong, nhưng cậu có thể nghe thấy âm thanh, cậu biết người đứng bên trong là mẹ ruột của mình, nhưng hiện tại bà là mẹ của An Nam Ý.
Cuộc trò chuyện giữa họ rõ ràng được truyền đến tai Lâm Thanh Yến, vừa tự nhiên lại vừa thân mật, Lâm Thanh Yến nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đầu óc như ngừng hoạt động, chỉ ngơ ngác đứng đó.
"Mẹ, hôm nay mẹ còn chưa nói tại sao mẹ lại đến đây?"
"Tổ chương trình mời mẹ đến đây, nói rằng con sẽ cùng mẹ đi thảm đỏ. Con thấy hôm nay mẹ mặc như vậy có đẹp không?"
"Đương nhiên đẹp. Quá xinh đẹp."
...
Lâm Thanh Yến cụp mắt xuống, trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên, ngột ngạt đến không thở được. Cậu nắm chặt nắm tay, hơi run lên đút tay vào túi. Khi cậu định quay người bỏ đi thì có người gọi cậu.
"Yến Yến? Con có phải là Yến Yến không?" Lâm Thanh Yến ngẩng đầu và ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Bà ấy là một phụ nữ xinh đẹp, vẻ ngoài của Lục Vũ Kỳ có phần giống bà ấy, vậy chắc chắn là mẹ của Lục Vũ Kỳ.
Lục Vũ Kỳ và Cố Phi là anh em họ, vì vậy mẹ của Lục Vũ Kỳ cũng là dì ruột của Cố Phi, cây kìm nén cảm xúc, nở một nụ cười lịch sự và chào bà:"Xin chào dì, con là Lâm Thanh Yến."
"Dì biết con, con là bạn tốt của Kỳ Kỳ."
Ngu Thanh Uyển, cũng chín là mẹ của Lục Vũ Kỳ, hai mắt bà sáng ngời nhìn đứa trẻ trước mặt, khi nói chuyện giọng điệu có phần phấn khích, "Yến Yến, con ở ngoài còn đẹp hơn trên tivi, dì rất thích con!"
Lâm Thanh Yến ngượng ngùng cười, "Cảm ơn dì."
"Sao con lại đứng bên ngoài? Mau vào đi, Kỳ Kỳ cũng ở bên trong." Ngu Thanh Uyển nhiệt tình nắm lấy tay Lâm Thanh Yến đi vào ký túc xá, lúc cậu kịp phản ứng thì đã đứng ở bên trong.
Trong ký túc xá có thêm ba người nên náo nhiệt hơn bình thường, cha Lưu Dương cũng đến, Lâm Thanh Yến ngượng ngùng đứng bên cạnh Ngu Thanh Uyển, đối phương đang nói chuyện với cậu, nhưng cậu không tự chủ được mà bất giác nhìn An Nam Ý.
Bà ấy là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu trắng, dáng vẻ điềm tĩnh tao nhã, ăn mặc chỉnh tề, nhìn rất trẻ trung, có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, lúc này đang mỉm cười nhẹ. cúi xuống nhìn con trai An Nam Ý với nụ cười dịu dàng.
Lâm Thanh Yến nghĩ anh Phi nói đúng, cậu lớn lên giống với mẹ, đặc biệt là đôi mắt hoa đào.
Có lẽ là bà chú ý tới ánh mắt của người khác, khi đang nói chuyện với con trai Tống Thư Mạn đột nhiên nhìn về phía Lâm Thanh Yến, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai trẻ, bà không khỏi cứng đờ, sau đó khẽ gật đầu với cậu mỉm cười lịch sự.
Lâm Thanh Yến lập tức hoảng sợ quay đi, không đáp lại bà, trong mắt Tống Thư Mạn hiện lên vẻ khó hiểu, ánh mắt vẫn dừng lại trên người thiếu niên, mang theo đánh giá.
An Nam Ý ở bên cạnh chú ý tới điều này, trìu mến nắm lấy cánh tay của Tống Thư Mạn, nũng nịu nói: "Mẹ, giúp con chọn quần áo đi. Con không biết nên mặc gì trên thảm đỏ."
Tống Thư Mạn lập tức rời mắt, mỉm cười xoa đầu đứa con trai út, "Nam Nam mặc gì cũng đẹp, nhưng mặc đồ trắng là tốt nhất. Như vậy, con và mẹ sẽ giống trang phục mẹ con."
"Vậy con sẽ mặc bộ tây trang màu trắng?"
"Ừm, không tồi, Nam Nam mặc bộ đồ này sẽ rất đẹp." Tống Thư Mạn trên mặt nở nụ cười ôn hòa, nhưng bà có chút mất tập trung, liếc nhìn thiếu niên cách bà không xa tầm nhìn ngoại vi.
Mỗi tập của chương trình Tống Thư Mạn đều xem, đương nhiên bà biết Lâm Thanh Yến, khi bà xem tập đầu tiên của chương trình, bà còn cảm thấy đứa trẻ này có chút giống bà, ngay cả sự nỗ lực và tính cách thì ngoan ngoãn.
Bà rất thích Lâm Thanh Yến, lại có cảm giác thân thiết nên đương nhiên sẽ để ý đến cậu nhiều hơn, nhưng sau này bà mới nhận ra mối quan hệ giữa đứa trẻ này và con trai út của bà không tốt lắm.
Tất nhiên bà sẽ không can thiệp vào vấn đề giữa con cái, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ quan tâm đến điều đó.
Lúc này An Cảnh đi vào, sau khi chào hỏi những người khác xong, anh đi đến chỗ mẹ và em trai, cười nói: "Mẹ, mẹ đến đây không nói một lời với con, lúc con hỏi mẹ còn úp úp mở mở. "
"Đây không phải là muốn cho tụi con bất ngờ sao?" Tống Thư Mạn nhẹ nhàng mỉm cười, "Mẹ có tự làm một cái bánh kem mang đến đây, chúng ta ăn bánh trước đã."
An Nam Ý nói: "Được nha, con thích nhất là đồ ngọt mẹ làm."
"Vậy ăn nhiều một chút đi, Nam Nam, gần đây con gầy rồi."
Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau, Lâm Thanh Yến chỉ cảm thấy cảnh tượng vui vẻ này thật chói mắt, cậu muốn trốn khỏi đây, nhưng lại giống như đang chịu ngược nhìn bọn họ nói cười, vô cùng không vui.
Cậu không thể cảm nhận được sự đau đớn, nhưng cậu biết rằng nỗi đau trong lòng còn muốn mạng hơn nỗi đau thể xác, nó giống như hàng ngàn mũi kim vô hình đâm vào trái tim, ngay cả hơi thở cũng gây ra sự run rẩy tê dại.
Cậu muốn nói với họ rằng mình mới là con ruột của ngài là em trai của ngài, còn An Nam Ý là giả.
Nhưng khung cảnh trước mắt có bao nhiêu hài hòa thân mật thì trong lòng Lâm Thanh Yến lại cảm thấy khủng hoảng bấy nhiêu, nhìn xem, An Nam Ý và bọn họ là một gia đình hạnh phúc.
Bọn họ vui vẻ như thế nào khi được ở cùng với An Nam Ý, mà cậu Lâm Thanh Yến là cái thá gì?
"Yến Yến, Yến Yến? Con đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Thanh Yến định thần lại, sự thất vọng trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, cậu chỉ có thể che đậy nó bằng một nụ cười, nói với mẹ của Lục Vũ Kỳ bằng một nụ cười có chút ngượng ngùng: "Dì, dì vừa nói gì với con vậy?"
Mẹ Lục nói: "Dì chỉ muốn hỏi con, người nhà con không đến sao?"
Lâm Thanh Yến do dự một chút sau đó gật đầu, ngay cả tham gia chương trình mà Chu Nguyệt Lan còn phản đối, sao có thể đến được? Cho dù không phản đối thì bà cũng sẽ không đến vì bà không quan tâm chứ đừng nói đến Lâm Kiến Tường.
Thời điểm cậu biết được sự thật, trong lòng cậu hai người này đã không còn là ba mẹ của mình nữa.
Đừng nói hơn mười năm nuôi dưỡng, chính là Chu Nguyệt Lan đã làm ra những chuyện ích kỷ vô liêm sỉ như vậy, mới khiến cuộc sống của cậu những năm qua vô cùng khốn khổ, mới khiến cho khi mẹ ruột đứng trước mặt mà cậu còn không dám nhận.
Lâm Thanh Yến nghĩ, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho loại người như vậy.
"Không sao đâu, chờ lát nữa con sẽ cùng chúng ta đi thảm đỏ." Mẹ Lục vỗ vai Lâm Thanh Yến an ủi, cười nói: "Mỗi ngày dì đều bầu chọn cho con, dì không bầu chọn Vũ Kỳ."
"Cảm ơn dì."
"Phu nhân đây có còn là mẹ ruột của con không?" Khóe miệng của Lục Vũ Kỳ giật giật.
Mẹ Lục liếc nhìn y nói: "Con cũng không thiếu một cái phiếu bầu này của mẹ."
Lục Vũ Kỳ: "... Lâm Thanh Yến đứng nhất."
Mẹ Lục: "Con không cần phải nói, mẹ bầu cho vị trí thứ nhất, sao có thể không biết?"
Lục Vũ Kỳ: "Mẹ giỏi quá."
Lâm Thanh Yến im lặng nhìn hai mẹ con đấu võ mồm, mặc dù trên khuôn mặt có một nụ cười nhẹ, nhưng tâm trạng của cậu ngày càng trở nên mất mát, thậm chí cậu còn không dám nhìn sang phía An Nam Ý.
Bên cạnh đang cắt bánh kem, chiếc bánh do chính tay Tống Thư Mạn làm, tạo hình rất tinh xảo, vừa mở ra đã tỏa ra mùi thơm tươi mát, bà cẩn thận cắt bánh ra, đặt lên đĩa giấy. "Nam Nam, mau chia bánh cho mọi người đi."
"Vâng."
An Nam Ý cầm lấy chiếc bánh và liếc nhìn Lâm Thanh Yến, sau đó mỉm cười bước tới và giơ chiếc bánh đến trước mặt cậu. "Yến Yến, cậu có muốn ăn bánh kem không?"
Lâm Thanh Yến chỉ liếc nhìn một cái, trong nháy mắt, thanh âm đặc biệt lạnh lùng, "Không, cảm ơn."
"Không sao, cứ thử đi." An Nam Ý lại đưa bánh kem cho cậu, trên mặt mang theo nụ cười vô hại, vô cùng chân thành nói: "Cái này mẹ tôi tự tay làm, cậu ăn thử đi, nhất định cậu sẽ rất thích."
"Thật sự không cần, cảm ơn." Lâm Thanh Yến lại từ chối.
"Yến Yến..."
Lâm Thanh Yến không thể kìm nén được những cảm xúc khác nhau trong lòng, "Tôi đã nói với cậu là tôi không muốn mà!" Cậu đột nhiên giơ tay lên và vung về phía chiếc bánh trước mặt. Bánh rơi ngay lập tức, kem dính lem luốc trên mặt đất.
An Nam Ý dường như giật mình và đứng sững sờ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người, Lâm Thanh Yến cụp mắt xuống nhìn chiếc bánh ngọt nằm dưới đất, chóp mũi đau nhức, hốc mắt bắt đầu hơi đỏ lên.
"Yến Yến, sao cậu có thể làm như vậy? Nếu cậu không muốn ăn thì thôi... Đó là chiếc bánh mà mẹ tôi đã rất vất vả làm ra." An Nam Ý đau lòng nhìn chiếc bánh giọng điệu ủy khuất: "Cho dù cậu có ghét tôi thì cũng không nên làm như vậy chứ."
Giống như đây đều là lỗi của cậu... Lâm Thanh Yến vẫn ngẩng đầu lên, nắm chặt tay, bờ vai gầy gò khẽ run lên, quai hàm căng chặt cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, từ trong miệng phun ra ba chữ: "Tôi xin lỗi"
Nói xong, cậu quay người và bước nhanh ra ngoài.
"Lâm Thanh Yến!" Lục Vũ Kỳ lo lắng đuổi theo ra cửa, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn An Nam Ý, giọng điệu lạnh lùng và mỉa mai: "Giả vờ đáng thương cái gì, lỗ tai để trang trí à?"
Nói xong y cũng mặc kệ người khác phản ứng thế nào, chạy theo.
Bầu không khí hiện trường có chút ngượng ngùng, An Cảnh nhìn về hướng bọn họ rời đi, trong lòng có chút bất an nói: "Mẹ, con cũng đi qua nhìn xem."
"Đi đi."
Đứa nhỏ này... Nhìn miếng bánh trên mặt đất, Tống Thư Mạn khẽ cau mày đi đến chỗ đứa con trai nhỏ đang thất vọng và ủy khuất, sờ sờ đầu nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, chỉ là một miếng bánh thôi mà."
An Nam Ý nhỏ giọng nói: "Nhưng đó là chính tay mẹ làm ra... Con xin lỗi. Mẹ ơi, con không cố ý con chỉ muốn chia sẻ với cậu ấy thôi. Không ngờ cậu ấy lại phản ứng lớn như vậy."
"Không sao đâu, đây không phải là con sai, con cũng không làm sai cái gì."
Mẹ Lục, cũng là Ngu Thanh Uyển, bà có chút xấu hổ cười, nói: "Cái đó, chị Thư Mạn và Nam Nam, tôi thay mặt Kỳ Kỳ xin lỗi, thằng bé luôn ăn nói không biết kiềm chế, cho nên hai người đừng chấp nhất với nó."
Chị gái của Ngu Thanh Uyển và Tống Thư Mạn là bạn thân nhiều năm, cho nên hai người cũng có quen biết nhau, nhưng cũng không thân lắm.
Mẹ Lục bất đắc dĩ thở dài, bà cũng không biết tính cách Kỳ Kỳ di truyền từ ai, luôn nói chuyện như vậy, thật là...cho dù trong lòng nghĩ như vậy, cũng không nên nói ra chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT