Lâm Thanh Yến không biết dáng vẻ của mình lúc này quả thật muốn dụ dỗ người ta phạm tội, Cố Phi trừng mắt nhìn cậu, trong đầu vang vọng lời nói của thiếu niên - Vậy anh thích ai?

Cố Phi nhìn đôi mắt trong sáng lấp lánh của cậu, đôi mắt dần dần trở nên tối tăm, nóng bỏng, như có ngọn lửa đang thiêu đốt sâu trong mắt, một lúc sau, hắn khàn giọng nói: "Muốn biết anh Phi thích ai sao?"

Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn gật đầu.

Muốn biết mà.

Hầu kết của Cố Phi cuộn lại, một đứa trẻ say rượu rất dễ bị lừa, hắn có một suy nghĩ xấu, nếu không nhân cơ hội chiếm tiện nghi thì thật có lỗi với bản thân.

Bên ngoài người đàn ông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có ý xấu, hơi cúi người thu hẹp khoảng cách giữa hai người, giống như đang từng bước hướng dẫn nói Yến Yến, muốn biết người anh Phi thích là ai thì hôn một cái sẽ nói cho em biết.

Vừa nói, hắn vừa chỉ vào khóe môi của mình.

Lâm Thanh Yến dường như không tin những gì hắn nói, cậu hơi cau mày bối rối và chăm chú nhìn vào khuôn mặt tuấn tú và trưởng thành trước mặt, cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp trai như vậy, nghĩ thầm cũng không tổn thất gì, hôn một cái còn có lời..

"Vậy tôi hôn, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Khóe miệng Cố Phi hơi nhếch lên, "Ừm."

"Tôi hôn thật đấy? Anh đừng có hối hận đấy?"

"Được."

Nhận được câu trả lời, Lâm Thanh Yến tiến tới, giơ tay vòng qua cổ người đàn ông, hơi ngẩng đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp, không giống như nụ hôn thoáng qua lần trước, đây là nụ hôn thật sự.

Lúc này, thời gian tựa như đứng yên, cho đến khi Lâm Thanh Yến rời đi, hai tay vẫn ôm lấy vai người đàn ông.

"Hiện tại có thể nói..."

Cậu còn chưa nói xong, Cố Phi đã giơ tay đặt lên eo thon của thiếu niên, ôm chặt lấy dùng lòng bàn tay đè lên sau gáy, chủ động hôn lên.

"Sao anh..."

Những lời tiếp theo của Lâm Thanh Yến đều bị chặn lại, ngơ ngác tiếp nhận nụ hôn của Cố Phi.

Cố Phi giống như một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày, ẩn nấp trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đợi con mồi, khi con mồi đến trước cửa, cuối cùng cũng lộ rõ bản chất, vồ vập cắn lấy con mồi nhỏ bé đang run rẩy, như thể muốn ngay lập tức nuốt nó vào bụng.

Lâm Thanh Yến giống như đang nằm mơ, không biết đã qua bao lâu, cảm giác đã không thở nổi nữa, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì mùi rượu bây giờ đỏ như mông khỉ.

Nhìn người trong tay mình gần như thiếu oxy.

Lúc này Cố Phi mới buông tha.

Lâm Thanh Yến dựa vào hắn hít thở từng ngụm không khí trong lành, hai mắt đỏ bừng, suýt chút nữa đã khóc, cậu giơ tay lau khóe miệng, giống như rất tức giận, đánh vào ngực hắn: “Anh... bắt nạt tôi!"

Xấu tính vô cùng!

Sức lực nhỏ bé này còn không mạnh bằng con mèo cam nhỏ ở nhà, Cố Phi nắm lấy cổ tay gầy gò của cậu đẩy vai chàng trai ra xa, ánh mắt của người đàn ông vẫn sâu thẳm, cau mày nhìn chàng trai, lông mày nhíu chặt trông vô cùng ủy khuất.

Cố Phi nhịn cảm xúc muốn hôn thêm một cái nữa, bình tĩnh lại cảm xúc, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, ôn nhu nói: "Hiện tại em đã biết đáp án chưa?"

Lâm Thanh Yến: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì...."

Hóa ra đã quên hết những gì vừa mới hỏi.

Cố Phi bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, không tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa, ôm lấy hai má đỏ bừng của Lâm Thanh Yến, đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng bị hắn vô tình cắn trúng: "Có đau không?"

Lâm Thanh Yến lắc đầu nói nói không đau.

Cậu lại mỉm cười, đôi mắt đào hoa ẩm ướt hơi cong lên, như thể đã quên mất mình vừa bị người đàn ông ức hiếp gì, ghé sát vào tai người đàn ông thì thầm: “Nhìn anh đẹp trai quá, để tôi nói cho anh nghe một bí mật."

"Hả? Bí mật gì?" Cố Phi cũng hợp tác với cậu hạ giọng.

"Tôi trời sinh đã không cảm nhận được đau..."

Lời còn chưa xong, đã bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang, "Cố tiên sinh, canh giải rượu đã chuẩn bị xong." Quản gia Thẩm đứng ngoài cửa nói.

Quản gia Thẩm xuất hiện không đúng lúc, Cố Phi bất mãn mím môi, đành phải buông người trong ngực ra, đứng dậy mở cửa, xuyên qua kẽ hở nhận lấy chén canh giải rượu còn đang bốc khói.

"Cố tiên sinh, Tiểu Yến không sao chứ?"

Cố Phi ừ, nói: "Tôi chăm sóc em ấy là được rồi." Nói xong, hắn đóng cửa lại, để lại Thẩm quản gia đứng đó nhìn cánh cửa đóng kín, không hiểu được suy nghĩ, hình như Cố gia có vẻ không vui?

Có vẻ như ông đã đến không đúng lúc.

Trong mắt Quản gia Thẩm hiện lên một nụ cười không rõ, quay người đi xuống lầu.

Quay lại nhìn lần nữa, cậu bé vẫn đang ngồi đã nằm xuống, dùng chăn điều hòa che kín mình, chỉ còn cái đầu nhỏ ở bên ngoài, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, cứ như vậy một hồi, nhìn có vẻ là buồn ngủ lắm rồi.

Cố Phi đem canh giải rượu đặt lên bàn cạnh giường, ngồi xổm bên cạnh giường, rất có hứng thú nhìn cậu, giơ tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại giống như dỗ một đứa trẻ, nhắc nhở: "Yến Yến bí mật của em còn chưa nói xong."

Lâm Thanh Yến xoay người, nằm quay lưng về phía người đàn ông, dùng giọng điệu lười biếng miễn cưỡng lẩm bẩm: "Yến Yến buồn ngủ, muốn đi ngủ."

Ngược lại càng giống một đứa nhỏ.

Cố Phi nhìn cái ót của thiếu niên, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt vốn lạnh lùng điềm tĩnh giờ lại ẩn chứa sự dịu dàng và trìu mến, như muốn làm tan băng.

Đứa bé trong ký ức của hắn luôn mặc bộ quần áo không vừa người còn giặt đến trắng bệch, nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn vô cùng trong sáng rụt rè gọi anh là anh trai*.

*Ca ca.

Trong túi đứa nhỏ cũng chỉ có một viên kẹo mận, rõ ràng bản thân cũng rất muốn ăn, nhưng vẫn bằng lòng đưa cho hắn.

Cố Phi nghĩ, bây giờ đổi lại hắn cho đứa nhỏ kẹo, cho dù bây giờ đã trưởng thành, cho dù không nhớ rõ hắn, hắn cũng sẽ nguyện ý cưng chiều em ấy như một đứa trẻ.

Cố Phi ở trong phòng một lúc, vừa xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, cổ tay đã bị một bàn tay mềm mại ấm áp nắm giữ, vừa quay người liền nhìn thấy Lâm Thanh Yến đang nằm trên giường với vẻ mặt rõ ràng như cũ. Đôi mắt trong sáng như khi còn nhỏ, nhìn hắn đáng thương nói: “Đừng đi, ngủ cùng tôi được không?”

Cố Phi nói được, sau đó vén chăn lên nằm bên cạnh thiếu niên, xoay người sang một bên kéo cậu vào lòng ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của thiếu niên như đang dỗ một đứa trẻ.

Tâm trạng bồn chồn và bất an của Lâm Thanh Yến dần dần được xoa dịu, tìm một tư thế thoải mái nhất, tựa đầu vào bờ vai dày rộng của người đàn ông, vô cùng ỷ lại ôm cánh tay hắn, sau đó mới nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Cố Phi hơi cúi đầu, môi chạm vào trán thiếu niên, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, sau đó giơ tay tắt đèn, trong bóng tối ôm chặt eo thiếu niên, hơi thở tràn ngập mùi rượu và mùi hương đặc trưng của thiếu niên.

Chúc ngủ ngon, bảo bối.

——

Sau khi Cố Phi đưa Lâm Thanh Nham rời đi, ba người còn lại cũng không ở lại câu lạc bộ lâu, An Cảnh và An Dụ đều bị Cố Phi kích thích, sao có thể nghĩ đến việc tiếp tục chơi, liền mang theo An Nam Ý uống say về nhà.

"Ba người các con, tối rồi còn chạy đi đâu?"

"Sao lại có mùi rượu... Nam Nam làm sao vậy? Mấy đứa dẫn em đi uống rượu sao?" Tống Thư Mạn bước nhanh xuống cầu thang, An Cảnh để An Nam Ý nằm trên sô pha, “Nam Nam say rồi.”

An Dụ đứng gần đó, yếu ớt liếc nhìn Tống Thư Mạn, không tự tin nói: "Mẹ, không liên quan đến con và anh cả. Tụi con cũng không biết chuyện gì đã xảy, Nam Nam thì uống say."

Tống Thư Mạn là nữ chủ nhân của An gia, tuy rằng năm nay bà đã năm mươi tuổi, là mẹ của bà đứa con, nhưng có thể thấy bà bảo dưỡng rất tốt, dung mạo vẫn xinh đẹp dịu dàng một đôi mắt đào hoa ôn nhu trìu mến, có thể thấy khi còn trẻ bà là một người xinh đẹp.

"Quên đi, hai người các con điên lên thì thôi đi, còn mang theo em đi." Tống Thư Mạn giả vờ tức giận trừng mắt nhìn con trai cả và con trai thứ hai. Bà luôn dịu dàng với con cái, sẽ không thực sự tức giận.

An Dụ kêu oan, "Oan quá đi, rõ ràng là Nam Nam muốn đi chơi với tụi con."

"Được rồi, đừng gào thét nữa, mau đỡ Nam Nam vào phòng đi, anh vào bếp nấu canh giải rượu. Mẹ hôm nay người mới về nên đi nghỉ ngơi trước đi, tụi con sẽ chăm sóc Nam Nam."

An Nam Ý đang say rượu đột nhiên ôm lấy cánh tay Tống Thư Mạn, đôi mắt đỏ hoe nhìn bà, vừa làm nũng vừa ủy khuất nói: "Mẹ, con từ trước đến nay đều là con ngoan của mẹ phải không... Dù con có làm gì đi nữa, mẹ cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi con, phải không?"

"Đứa nhỏ ngốc, sao con lại đột nhiên nói những lời này? Nam Nam mãi mãi là đứa con cưng của mẹ. Làm sao mẹ có thể bỏ rơi con được?"

"Vâng..."

-

Phòng ngủ tối om, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ sát đất, không khí trong nhà yên tĩnh và ấm áp, cậu bé rúc vào lòng người đàn ông ngủ thiếp đi, nhưng người đàn ông lại không buồn ngủ.

Cố Phi đang suy nghĩ rất nhiều thứ, tất cả đều là về Lâm Thanh Yến.

Ví dụ như bí mật vừa rồi cậu chưa kể xong - trời sinh không cảm nhận được đau... là gì? Trực giác của Cố Phi cảm thấy đây là chuyện rất quan trọng, nhưng Lâm Thanh Yến đã ngủ rồi, ngày mai tỉnh lại, sẽ không dễ lừa như bây giờ.

Hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của Lâm Thanh Yến có gì đó không ổn, từ lúc bước vào phòng riêng câu lạc bộ... hay nói cách khác, từ lúc cậu nhìn thấy An Nam Ý, tâm trạng của cậu đã có gì đó không ổn.

Trong cảm nhận của Cố Phi, Lâm Thanh Yến là một đứa nhỏ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, chân thành và lễ phép với người khác, quản gia Thẩm và người hầu trong nhà đều rất thích cậu, nhưng Cố Phi có thể cảm nhận rõ ràng Lâm Thanh Yến không thích An Nam Ý, thậm chí là ghét.

Hắn làm sao có thể không nhìn ra, vừa rồi lúc ở phòng riêng, Lâm Thanh Yến cố ý kéo góc áo của hắn, nói mình không thoải mái, mục đích làm như vậy chính là chọc tức An Nam Ý.

Nói cách khác, đó là do An Nam Ý cố tình tiếp cận hắn và Lâm Thanh Yến ghen tị nên mới cố tình làm vậy.

À... đứa nhỏ ghen tị, nghĩa là... đứa nhỏ thích hắn.

Trong lòng Cố Phi đã có kết luận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play