Có một số khách hàng đang xếp hàng trước một chuỗi cửa hàng trà sữa rất nổi tiếng, cũng có rất nhiều đơn hàng mang đi. Nhân viên bán hàng đang bận việc khác không ngẩng đầu lên được nói với khách hàng ở phía trước: "Quý khách muốn gọi món gì?"
Cố Phi nhìn các loại đồ uống lạ mắt trên thực đơn, lần đầu tiên cảm thấy khó khăn hắn hiếm khi uống loại thức uống này, chứ đừng nói đến việc trực tiếp mua chúng.
Vì vậy, Cố gia vốn là người mạnh mẽ và kiên quyết trong kinh doanh, do dự một lúc nhìn thực đơn mà không nói một lời, phía sau có khách hàng đang xếp hàng, nhân viên bán hàng có chút sốt ruột: “Quý khách muốn gọi món gì ạ?”
Cuối cùng cô cũng ngước lên xem vị khách chọn món cũng lâu lắc, sau đó cô sững sờ hai giây, giọng nói lạnh lùng từ tính của khách hàng vang lên bên tai: "Món chiêu bài ở đây là gì?"
Nhân viên bán hàng hơi đỏ mặt, còn dấu vết thiếu kiên nhẫn đã sớm biến mất hoàn toàn, thay vào đó là nụ cười ấm áp nhưng ngượng ngùng, cố ý vén mái tóc của mình ra sau tai.
"Thưa quý khách, chiêu bài của tiệm chúng tôi là dương chi cam lộ. Nó có đầy đủ hương vị tươi mát, chúng tôi sử dụng trái cây tươi mới nhất, rất thích hợp cho mùa hè nóng nực như vậy..."
Cố Phi chỉ nghĩ rằng nhân viên bán hàng đang tư vấn, căn bản không để ý đến vẻ mặt và động tác của cô, lạnh lùng nói: "Một cốc Dương chi cam lộ, có đá và 50% đường, cảm ơn."
Vài phút sau, Cố Phi xách ly dương chi cam lộ được đóng gói bước ra ngoài dưới ánh mắt của nhân viên và khách hàng khác, như thể không có ai xung quanh.
Lâm Thanh Yến ngồi ở ghế đá bên đường, bối rối nhìn chung quanh, Cố Phi bảo cậu đợi ở đây, cũng không biết hắn đi đâu, đợi chừng mười phút mới nhìn thấy người đàn ông đang từ góc đường đi tới, trên tay là một ly nước.
À.. Thì ra vừa rồi Cố Phi hỏi cậu trà sữa uống ngon không, là bởi vì hắn muốn uống nên mới chạy đi mua.
Lâm Thanh Yến đang nghĩ thầm, vẫy tay với người đàn ông đi tới, nhưng ai biết rằng người đàn ông này đã trực tiếp đưa chiếc túi trên tay cho cậu, "Cầm lấy."
Lâm Thanh Yến:?
Cố Phi nói: "Cho cậu uống."
Lâm Thanh Yến có chút do dự nhìn ly trà sữa đang uống dở trong tay, lại nhìn ly được đưa tới, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm của người đàn ông. Trong thời gian ngắn không nói nên lời.
Cậu tưởng Cố Phi mua đồ uống cho mình, không ngờ là cho cậu uống, nhưng cậu đã uống rồi, sao Cố Phi lại tốn công đi mua đồ uống nữa? Đây là thao tác gì vậy?
“Cái này ngon hơn.” Giọng điệu Cố Phi khẳng định.
Lâm Thanh Yến:?
Sau đó, Cố Phi cầm ly trà sữa đang uống dở trong tay cậu đi, đưa cái ly mà hắn mua vào tay cậu, bình tĩnh nhìn.
Lâm Thanh Yến: "..."
Tuy không hiểu nhưng Lâm Thanh Yến vẫn cầm ly dương chi cam lộ, mở ống hút uống một ngụm, quả thực so với cốc vừa rồi tốt hơn rất nhiều, mát lạnh, không ngọt gắt, lại có nhiều nguyên liệu và thịt quả, uống một ngụm rất thỏa mãn.
Cậu cười chân thành khen ngợi: “Ly này ngon hơn.”
Cố Phi kiềm chế ừ một tiếng, xoay người đi về phía trước, ném ly trà sữa vừa giật từ tay thiếu niên vào thùng rác ven đường, ở giữa không trung vẽ một đường cong và rơi vào thùng rác một cách chính xác.
Một động tác sạch sẽ lưu loát.
Sau khi làm xong, sắc mặt của người đàn ông được cải thiện đôi chút.
Lâm Thanh Yến: “…”
Hình như người đàn ông này không thích ly trà sữa này lắm?
Lâm Thanh Yến bối rối một lát, cúi đầu uống thêm hai ngụm dương chi cam lộ, ừm... mùi vị rất ngon, quên đi, tốt nhất là đừng nghĩ tới nữa, đầu óc Cố Phi như vực sâu không đáy, cậu thật sự không thể nhìn xuyên qua nó.
Nhưng mà, Cố Phi đối với cậu thật sự rất tốt, cậu có thể cảm nhận được, Lâm Thanh Yến nhanh chóng đuổi kịp người đàn ông hai người sóng vai nhau đi trên đường, "Anh Phi, tôi vừa kiếm được tiền, tuy rằng không thể đãi anh một bữa tiệc lớn nhưng cũng có thể ăn bữa cơm."
Cố Phi nói: "Được."
Cuối cùng, Lâm Thanh Yến chọn một quán mì sạch sẽ gọn gàng gần đó và gọi hai tô mì trộn, cậu còn lo lắng Cố Phi vốn quen ăn ở nhà hàng cao cấp sẽ không thích, lại không ngờ người đàn ông này không nói một lời ăn hết mì trong bát.
Lâm Thanh Yến không nghĩ món mì trộn nước sốt của cửa hàng này lại ngon đến thế, hơi mặn, anh chỉ ăn có nửa bát là ăn không nổi.
Chờ ăn xong bước ra ngoài trời đã tối.
Cố Phi lái xe tới đây, hai người lên xe, Lâm Thanh Yến ngồi ở ghế phụ, "Bây giờ chúng ta quay về à?"
"Chưa." Cố Phi cũng không nói đi đâu, sau khi dừng xe, Cố Phi lấy một bình nước khoáng, mở ra uống mấy ngụm, mì vừa ăn có chút mặn, nên hơi khát nước.
Lâm Thanh Yến liếc nhìn hắn uống nước, rồi lặng lẽ đưa mắt về phía cửa sổ.
Cậu cảm thấy như có móng vuốt nhỏ đang cào vào tim mình, bởi vì nước khoáng Cố Phi đang uống chính là chai mà Cố Phi đã cho cậu lúc quảng trường.
Đây không phải tính là hôn gián tiếp sao?
Xe chạy trên đường khoảng mười phút, cuối cùng lái vào bãi đậu xe ngầm của một trung tâm mua sắm lớn, lúc này khu mua sắm khá sôi động, người qua lại tấp nập.
Lâm Thanh Yến đi bên cạnh Cố Phi, rất nhiều người đi đường đều chú ý tới họ, đặc biệt là những cô gái trẻ, nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc và tò mò.
Hai người họ chắc chắn nổi bật về ngoại hình, một người là một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt nghiêm nghị, trưởng thành mặc vest cao cấp và đi giày da, còn người kia là một thanh niên gầy gò, đẹp trai mặc áo phông đơn giản và quần jean.
Hai anh chàng đẹp trai với phong cách khác nhau, mỗi người đều có ưu điểm và nét quyến rũ riêng, không ngờ lại hợp nhau đến không ngờ, ai cũng ngạc nhiên trước vẻ ngoài và tò mò về mối quan hệ của họ.
Lâm Thanh Yến kỳ thật có chút không thoải mái khi đối mặt với ánh mắt của mọi người, cậu vẫn không thích đi lại nơi đông người vì sợ người khác chú ý tới mình.
Dù cậu biết rằng bây giờ không phải là đời trước kiếp khi đi trên đường sẽ không có ai nhận ra, cũng không có ai nhìn cậu với ánh mắt khinh thường hay thậm chí tấn công bằng những lời lẽ gay gắt.
Nhưng theo phản xạ, cậu cảm thấy hoảng sợ, ngơ ngác, thậm chí còn cúi đầu, vô thức tránh né ánh mắt của người qua đường, cho đến khi theo Cố Phi đến một cửa hàng quần áo hàng hiệu cao cấp.
Trong cửa hàng ít người hơn rất nhiều, Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt Cố Phi, dường như ẩn chứa sự khó hiểu và lo lắng.
Người đàn ông còn chưa kịp mở miệng, Lâm Thanh Yến đã lên tiếng trước: “Anh muốn mua quần áo sao?”
Hiển nhiên cậu không muốn thảo luận chuyện vừa rồi.
Cố Phi làm theo ý muốn của cậu, gật đầu nói: "Cậu giúp tôi chọn đi."
"Được, nhưng đừng ghét bỏ mắt của tôi." Lâm Thanh Yến nhẹ nhàng cười với người đàn ông, bắt đầu cẩn thận chọn quần áo.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười đi tới, đang định hỏi cậu có cần giúp đỡ không, Cố Phi nhìn cô một cái, nhân viên lịch sự và cung kính gật đầu với hắn rồi lặng lẽ rời đi.