Lâm Thanh Yến vừa bước chân ra khỏi quán cà phê, Lý Hằng đã nhanh chóng đuổi theo.

Hắn ta kéo tay Lâm Thanh Yến rồi nắm chặt lấy cổ áo của cậu, hung hăng nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ, nghiến răng nghiến lợi nói:"Lâm Thanh Yến, rốt cuộc mày có ý gì? Nói không ký là không ký à? Muốn chơi xỏ tao sao?”

Lần này không còn mang bộ mặt giả tạo nữa rồi.

Cho dù bị người khác túm lấy cổ áo, nhưng chàng trai trẻ với thân hình gầy gò ấy cũng không chút sợ hãi, như thể không có bất cứ thứ gì có thể khiến cho cảm xúc của cậu bị dao động cả.

“Ngài Lý, hình như là tôi không hứa hẹn với anh điều gì cả.” Lâm Thanh Yến nhìn hắn ta, đôi mắt ấy bình tĩnh như được phủ lên một lớp băng tuyết lạnh giá, “Mời ngài bỏ tay ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Lý Hằng bỗng nhiên có chút sợ hãi, mới hai ngày không gặp mà tên ngu ngốc này giống như bị đoạt xá, hắn ta cay đắng buông tay ra, trơ mắt nhìn cậu thông thả đi về phía trước.

Lâm Thanh Yến, hắn ta nhớ kỹ.

“Thưa ngài, vừa nãy ngài vẫn chưa thanh toán hóa đơn…” Nhân viên phục vụ cẩn thận bước đến chỗ Lý Hằng, đưa hóa đơn cho hắn ta “Tổng cộng là năm mươi sáu tệ, xin hỏi ngài trả tiền mặt hay wechat?”

Lý Hằng tối sầm mặt mày lại lấy ra một trăm tệ từ trong ví tiền, đưa cho phục vụ rồi bỏ đi.

Phục vụ lập tức thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông lúc nãy quá hung dữ, thoạt nhìn không phải là người tốt, thậm chí còn bắt nạt anh đẹp trai.

Haizz …thật đáng tiếc, vẫn chưa hỏi xin wechat của anh chàng đẹp trai.

——

Trụ sở chính Cố thị.

Văn phòng chủ tịch nằm ở tầng cao nhất của trụ sở chính, có màu trắng xám, được trang trí gọn gàng, ngăn nắp, toàn bộ cửa sổ kính trong suốt sát đất cho phép ánh sáng tràn ngập căn phòng.

Từ đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh khu vực thịnh vượng nhất Nam Thành.

Người đàn ông đẹp trai đang ngồi trước một cái bàn làm việc lớn, đang nhìn tài liệu một cách nghiêm túc.

Hắn ngồi thẳng, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng, mặc chiếc quần tây và áo sơ mi được đặt may riêng, rất đơn giản.

Áo sơ mi trắng cài đến nút trên cùng, vạt áo được đóng thùng gọn gàng trong quần âu đen. Đồng hồ trên tay phải của hắn là hàng giới hạn trên thế giới, không còn xuất hiện trên thị trường.

Tiếng điện thoại rung lên trong văn phòng yên tĩnh, Cố Phi rời mắt khỏi tài liệu, sau khi thấy tên người gọi đến rồi bình tĩnh bắt máy.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, giọng nói bên kia đã vang lên, "Phi Phi, chuyến bay của người ta đến Nam Thành lúc 9 giờ tối nay, anh mau đến sân bay đón tôi đi."

Sau khi nghe thấy giọng nói tràn ngập sự giả tạo. Trên khuôn mặt người đàn ông hiện rõ sự khó chịu, bình tĩnh và vô cảm nói: “Đang bận, cúp đây."

Hắn không hiểu sao thằng đàn ông cao hơn một mét tám, cao lớn khỏe mạnh như vậy mà lại có thể tạo ra những âm thanh như vậy.

An Dụ ở đầu dây bên kia than thở “Anh à, đừng có tuyệt tình như vậy chứ, nếu anh không đến đón tôi, vậy thì tôi chỉ có thể ngủ ngoài đường thôi, anh nỡ sao? Anh nỡ nhìn em trai đáng yêu của anh không nhà không cửa lang thang đầu đường xó chợ hay sao chứ?”

Cố Phi nhẫn tâm nói, “Đi tìm anh trai của cậu đi.”

Bên tai lại là tiếng rên rỉ ỉ ôi khác, An Dụ là một tên không biết xấu hổ, “Phi Phi, Cố gia, chú Cố, anh Cố à, coi như tôi cầu xin anh có được không, lần này tôi giấu anh trai đi nước ngoài đua xe, nếu để anh ấy biết thì thế nào cũng đem tôi ra đánh bầm dập thành đầu heo luôn cho coi, nên anh phải cứu tôi!”

“Cứ quyết định như vậy nha, tối nay gặp! Bái bai!”

Cố Phi: “…”

Hắn quyết định nếu như An Dụ còn gọi hắn thêm một tiếng Phi Phi nữa, thì hắn sẽ gọi điện thoại cho cho anh trai của cậu ta, bảo anh ta đến sân bay đón người này về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play