Túc Ly: "Ở đây gió lớn, lần sau ra ngoài nhớ mặc thêm áo."

Trúc Ẩn Trần: "Ừm."

Hắn mười phần kiên nhẫn giúp Trúc Ân Trần chỉnh lại cổ áo, Túc Ly mới nhìn về phía hai vị khách đang đứng: "Hai vị đạo hữu, đến tìm ta có việc gì không?"

Phạn Mộng Đàm hất cây phất trần, để lên khuỷ tay: "Túc Ly đạo hữu, ta tới tìm ngươi là thương lượng một chút về phần thưởng của vị trí đứng đầu, Tinh Thần Sa đối với ngươi cũng vô dụng, ta muốn dùng phần thưởng của mình cùng vài thứ khác coi như thù lao đổi lấy Tinh Thần Sa của ngươi."

Túc Ly: "Phạn đạo hữu xem trọng ta quá rồi, vị trí đứng đầu kia cạnh tranh rất khốc liệt, tại hạ cũng không dám tự tin nói mình có thể giành được vị trí đứng đầu."

Phạn Mộng Đàm: "Ta có niềm tin với ngươi, tin vào chính mình đi, ngươi có năng lực này."

Thượng Quan Túy  bày ra vẻ mặt ưu nhã kiều mị mà xem thường, truyền âm với Trúc Ẩn Trần: " Nàng ta làm tỷ nhớ đến tiên sinh dạy học khi còn nhỏ, rốt cuộc nam nhân nào sẽ thích loại nữ nhân này,ương ngạnh như vậy?"

Trúc Ẩn Trần:....

Tỷ tỷ, tỷ thu liễm lại chút đi.

Phạn Mộng Đàm: " Không kể có được hay không, chúng ta coi như một lời đã định, như vậy được không?"

Túc Ly: " Chờ đến khi đại hội kết thúc, nếu ta  thật sự lấy được Tinh Thần Sa thì có thể, nhưng mà Phạn đạo hữu đừng quá trông chờ vào ta."

Phạn Mộng Đàm: " Ta đã tính qua rồi, dưới nguyên anh thì ngươi là người có khả năng đạt hạng nhất rất cao ."

Thượng Quan Túy phun tào gửi truyền âm cho Trúc Ẩn Trần: "Nghe kìa, cái nàng ta in không phải thực lực của Túc Ly mà là kết quả bói toán của mình, người của Bạch Ngọc Kinh đều như vậy, làm cái gì cũng phải tính trước hai quẻ."

Bói toán, trong lòng Trúc Ẩn Trần nhắc lại hai chữ này.

Y chợt nhớ ra một sự kiện, Bạch Ngọc Kinh được mệnh danh là thông thiên đạo đồ, cũng tức là sứ giả liên lạc với thiên đạo, bọn họ có biết gì về nhân vật chính và phản diện không?

Phạn Mộng Đàm là thánh nữ của Bạch Ngọc Kinh tiếp cận Túc Ly không biết được nàng có quan hệ gì đến Thiên Đạo không.

Hiện tại tin tức y đã biết được có quá ít, phải nhanh chóng tìm nhân vật chính để hoàn thành nhiệm vụ.

"Khụ khụ." Trúc Ẩn Trần ho hai tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của ba người.

Túc Ly lo lắng đỡ y, đưa tay vuốt ve lưng y: "Huyền Cầm, vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, không nên đi ra ngoài, ngươi trở về phòng ta, yên tâm mà nghỉ ngơi mấy ngày."

Thượng Quan Túy nghe vậy, nhìn về phía Trúc Ẩn Trần: "Hàn Trúc, đệ bị thương hả? Bảo sao trông sắc mặt của đệ tái nhợt không chút sức sống, ai làm?"

Trúc Ẩn Trần: "Gặp mấy tên ma tu mà thôi, đều đã đền tội dưới kiếm của Túc Ly huynh."

Cánh tay bị nhéo một cách âm thầm, y còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Túc Ly lại phát điên lúc này, liền nghe người bên cạnh dùng giọng nói có phần bất đắc dĩ nhưng lại dung túng còn có chút thân thiết và bất mãn chậm rãi nói: "Không phải nói, gọi ta Tử Hành sao."

Bàn tay ở phía sau nhẹ nhàng vỗ nhẹ, như đang dỗ trẻ con đi ngủ, nhưng Trúc Ẩn Trần lại cảm thấy bàn tay đó giống như đuôi một con rắn độc đang gõ con mồi.

"Tử Hành, ta có chút mệt mỏi."

Phạn Mộng Đàm là người hiểu lễ nghĩa nhất, thấy vậy chủ động nói lời tạm biệt: "Việc đã bàn ổn thỏa, ta không quấy rầy nữa, công tử an tâm nghỉ ngơi."

Thượng Quan Túy nhìn hai người, giống như còn có suy nghĩ khác

Trúc Ẩn Trần lên tiếng trước khi nàng bắt đầu ồn ào: "Thượng Quan tỷ tỷ, lần sau chúng ta lại tâm sự."

Thượng Quan Tuý có chút tiếc nuối nhìn hai mỹ nam có phẩm chất tốt nhưng cơ thể lại gặp chút vấn đề nhỏ, tư thái đứng đắn hai phần, ánh mắt " lơ đãng " của nàng đang hướng về phần dưới của ai đó.

"Được rồi, đệ giữ miếng ngọc này đi, không phải là bảo bối có thể khắc chế hàn độc, cái này làm ấm tay, ít nhiều sẽ có chút tác dụng."

Ngọc thạch màu hoàng hôn ở trong tay tỏa ra hơi ấm, Trúc Ẩn Trần cũng không từ chối: "Cảm ơn tỷ tỷ, khụ khụ."

Thượng Quan Túy vuốt ve lọn tóc hai bên tai: "Còn nói cảm ơn cái gì, thật là khách khí, đệ vẫn nên đi nghỉ ngơi đi."

Lại nhìn về phía Túc Ly: "Làm phiền Túc Ly đạo hữu chăm sóc đệ đệ bệnh tật ốm yếu của ta."

Túc Ly cười nhẹ: "Đó là trách nhiệm của ta." Hắn tất nhiên sẽ chăm sóc thật tốt người của mình.

Một câu "đó là trách nhiệm của ta", những người khác nghe xong chỉ cảm thấy quan hệ hai người rất tốt, sẽ không nghĩ nhiều, trải qua bao nhiêu cuộc tình để mà tu luyện đến Kim Đan Thượng Quan Túy không nghĩ như vậy, nàng ở phương diện nào đó có độ mẫn cảm có thể so với radar.

Liếc nhìn bàn tay của Túc Ly đang nắm lấy cánh tay và phía sau lưng của Trúc Ẩn Trần. Tư thế này nếu mà nhìn kĩ như đang bày tỏ dục vọng chiếm hữu không bình thường.

Tròng mắt chuyển động, giống như tùy ý nói: "Đúng rồi Hàn Trúc, sư tôn ta mới thu một tiểu sư muội, đồng tu đạo lữ vẫn chưa quyết định, chờ đến khi đại hội tân tú ta sẽ tìm cơ hội cho hai người gặp nhau."

Trúc Ẩn Trần:? Chủ đề sao lại nhảy đến chỗ này?

Ý cười trên mặt Túc Ly giảm đi vài phần nhỏ đến khó phát hiện, nhưng Thượng Quan Túy đang cố ý quan sát đã phát hiện biến hoá rất nhỏ này, càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.

Chẳng trách nàng quyến rũ nhiều lần như vậy mà vẫn không động lòng, thì ra là thế.

Nàng nói, lấy mị lực của mình sao không thể bắt được được trái tim nam nhân, trừ phi nam nhân này căn bản không thích nữ nhân, đoạn tụ, thật lãng phí thời gian của lão nương.

Hàn Trúc biết người bên cạnh có tâm tư không?

Thượng Quan Túy đưa cho Trúc Ẩn Trần một ánh mắt, đối phương còn đang tiêu hoá chuyện nàng định giới thiệu sư muội của mình cho y, hoàn toàn không lý giải được ý của nàng.

Rất tốt, còn chưa biết luôn.

Lúc này Trúc Ẩn Trần đương nhiên không có khả năng tìm đồng tu đạo lữ, vậy chẳng phải là kéo một cô nương vô tội vào hố lửa sao? Không suy nghĩ nhiều liền chuẩn bị từ chối: "Thượng Quan tỷ...."

Thượng Quan Túy mặc kệ lời từ chối còn dang dở của Trúc Ẩn Trần: "Cứ như vậy đi!"

Có được hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn làm Túc Ly không thoải mái, nghẹn ở trong lòng.

"Đại hội gặp lại, Hàn Trúc đệ đệ ~"

*

Túc Ly: "Về phòng đi."

Trúc Ẩn Trần chợt nhớ đến áo lông chồn ném ở trong phòng, bây giờ y nhặt còn kịp không?

Ai biết tên Túc Ly bệnh tâm thần không ổn định này có thể mượn chuyện này, tìm y gây phiền toái.

Trong lòng cho dù không muốn, Trúc Ẩn Trần vẫn trở lại trong phòng dưới sự giúp đỡ của Túc Ly.

Kết giới ngoài phòng lại lần nữa dựng lên.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Sự im lặng đôi khi có thể biến thành áp lực vô hình, ăn mòn hàng rào phòng thủ tâm lý của con người, con dao treo cao trên đầu, những người ở bên dưới sẽ không ngừng lo sợ.

Trúc Ẩn Trần luống cuống vài giây, như đi vào cõi thần tiên.

Túc Ly khom lưng nhặt áo lông chồn trên mặt đất lên, thực hiện thuật làm sạch, sửa sang lại tốt, đưa cho Trúc Ẩn Trần: "Huyền Cầm, ngươi không thích cái này áo lông chồn này đúng không?"

Trúc Ẩn Trần: "Cũng được."

Thật ra y đối với áo lông chồn không có cảm giác gì, nhưng y có ý kiến rất lớn đối với chủ nhân của áo lông chồn.

Hai tay đột nhiên tự mình nâng lên, cánh tay cong lại, lòng bàn tay hướng về phía trước trước, như là giơ thứ gì, hoặc là chờ nâng lên vật gì đó lên.

Túc Ly đem áo lông chồn nhét vào tay y: "Cầm lấy."

Đôi tay lấy lại quyền kiểm soát, Trúc Ẩn Trần nhìn xuống áo lông chồn trong tay, ngay lúc y đang tự hỏi Túc Ly đang định làm gì.

Ngọn lửa bùng lên đốt cháy áo lông chồn, làn sóng nhiệt mang theo một cơn gió, phản chiếu ánh lửa trong con ngươi Trúc Ẩn Trần, vặn vẹo, lớn dần.

Rất ấm áp, nhưng mùi hơi khó chịu.

Trúc Ẩn Trần sững sờ nhìn áo lông chồn đang cháy.

Đột nhiên nguồn nhiệt trong tay y bị xé toạc một cách thô bạo, áo lông chồn cháy dở bị ném xuống đất, một bàn tay bóp chặt cổ, đầu không tự chủ mà ngẩng lên, đối diện một đôi mắt đen láy.

Khi tầng cảm xúc bên ngoài nhất của con người biến mất, thứ chảy bên trong chỉ là dòng nước đen không đáy.

"Ngươi đang cáu kỉnh?"

Cứ như vậy thỏa hiệp? Không thú vị chút nào.

Trúc Ẩn Trần:? Kết luận ghê tởm này đến từ đâu thế.

Y khẳng định nói: "Không, là ngươi có bệnh."

Bị mắng một câu Túc Ly ngược lại cảm thấy sung sướng hơn một chút, con rối sống vẫn có chút tính cách càng thêm thú vị, nếu không hắn làm một con rối gỗ có gì khác nhau đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play