Trúc Ẩn Trần không có nhiều thời gian để chỉnh đốn lại tâm trạng, chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại, đè nén những cảm xúc rối loạn.
Khi y đến đại trận của Âm Thủy Thành, ngoại trừ sáu người Hóa Thần đã ngã xuống không biết sống chết, còn ba người đã ở đó chờ đợi.
Không giống phần lớn các nữ tu với những bộ pháp y rực rỡ tinh xảo, ma nữ có dáng người cao ráo, thường mặc bộ y phục màu đen tiện lợi cho việc di chuyển, tóc đuôi ngựa cao buộc bằng một dây đỏ, dây buộc tóc rũ xuống mười mấy viên đá mã não đủ màu.
Khí chất vô cùng sạch sẽ, không phải là trong sáng ngây thơ, mà là kiên định, không do dự, không bị ngoại vật dao động, hành động dứt khoát. Đây là một sát thủ, một sát thủ có niềm tin vững chắc, một thuộc hạ trung thành, một con dao găm có thể đâm xuyên qua cổ họng kẻ địch.
Nhìn sang phải, hòa thượng mặc áo cà sa, ngũ quan đoan trang, khí chất hiền hòa, sinh ra một gương mặt từ bi trang nghiêm, môi mỉm cười hiền hậu, như sẵn sàng lắng nghe mọi điều phiền muộn của mọi người rồi đưa ra vài lời an ủi, chỉ đường dẫn lối.
Nhưng trong mắt vị Phật này lại ẩn chứa hung ác, toàn thân còn vương máu, nhưng ông ta vẫn là Phật, là một ác Phật đã phá giới tự nguyện sa đọa.
Người cuối cùng mặc áo đỏ, ngũ quan sắc nét đến mức yêu trị, một nam tử mà thoạt nhìn khiến người ta liên tưởng đến từ "mỹ miều", mắt thâm quầng thêm phần u buồn.
Thần sắc rất lạnh nhạt, mệt mỏi, giống như thức cả đêm không ngủ đủ, lười biếng không muốn biểu lộ thêm cảm xúc, trong tay chơi đùa với một chiếc quạt lông đen, không ngừng xoay, ánh mắt lơ đãng, như đang lạc mất hồn.
Ánh mắt Trúc Ẩn Trần lướt qua ba người này, đây là những người có năng lực xuất sắc nhất dưới tay Túc Ly, trong nguyên tác rất nổi danh.
Ma nữ Chức Âm, tà tăng Cừu Diệt, quỷ sư Mộ Hà.
"Tham kiến chủ thượng." Ma nữ Chức Âm cúi đầu gọi trước, không có chút nghi ngờ hay cảm xúc nào khác, rõ ràng là Túc Ly đã dặn dò trước.
Tà tăng Cừu Diệt quen thuộc chắp tay chào kiểu Phật, xong thì cau mày một chút, có hơi rối rắm, sau đó nhanh chóng không rối rắm nữa: "Tại hạ chỉ muốn biết, ngài nghĩ sao về Tiên Minh."
Trúc Ẩn Trần: "Không có ý kiến."
Sự hiểu biết của y về Tiên Minh chủ yếu đến từ Túc Ly, còn lời của Túc Ly thì nghe cho biết thôi, nghe hết mà không đề phòng thì ai biết trong đó có giấu cái bẫy nào không.
Việc đề phòng, phân tích và giải mã mọi ngôn từ và hành động của Túc Ly đã trở thành thói quen vô thức của Trúc Ẩn Trần.
Dù người đã chết thành con rối, giờ đang nằm trong túi trữ vật của y, nhưng cũng vậy thôi.
Không có ý kiến, tức là thái độ thờ ơ, sẽ không cố ý nhắm vào cũng sẽ không nương tay, thật giống với lạnh nhạt của vụ ma.
Tà tu suy nghĩ xong, kính cẩn cúi đầu như thần phục.
"Bần.... Tại hạ biết rồi."
Quỷ sư Mộ Hà không động đậy, trông như còn đang lạc mất hồn, cả người như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Trúc Ẩn Trần biết từ cốt truyện anh ta có tính cách như vậy, không phải cố ý chọc tức, cũng không phải bất mãn gì, trước mặt Túc Ly cũng như vậy.
Ma nữ Chức Âm theo phản diện để trở về Ma giới, cũng là huyết thống Ma tộc, bọn họ sinh ra đã cùng phe.
Tà tăng Cừu Diệt, từ tên đã có thể thấy, hành động của hắn ta nhằm để báo thù, dù tu Phật bao năm vẫn không bỏ được hận thù, mà kẻ thù của hắn ta trong Tiên Minh, thế lực rất lớn, kế hoạch của Túc Ly sẽ đồng thời hủy diệt Tiên Minh, nên hắn ta mới gia nhập.
Còn quỷ sư Mộ Hà, trong nguyên tác chưa bao giờ nhắc đến quá khứ của người này, cũng là người xuống sân khấu sớm nhất, ngoài sức mạnh không cao nhưng đầu óc tốt, có vẻ như là một luyện khí sư, không có thông tin gì khác.
Trúc Ẩn Trần đi đến trước ngọn đèn Minh Đăng ở trung tâm trận pháp, xung quanh là các tu sĩ Hóa Thần nằm la liệt.
[Bọn họ là ai?]
【Thương Hoa Kiếm Tông, Bình Thanh Kiếm Tiên; Thái Nhất Huyền Tông, Tử Dương Tiên Quân; Linh Vân Điện, Chân Huyết Đường Chủ; Tam Tuyệt Cung Thái Thượng Trưởng Lão Tố Tiêu; Phật Tông Hộ Pháp Tây Khổ.】
Trúc Ẩn Trần đối chiếu vài người trong kịch bản, có thể nói không ai là người tốt.
[Những hành động của bọn họ đã làm trong nguyên tác chưa?]
【Để ý đến Tiên Tôn, Tử Dương Tiên Quân chưa ra tay, nhưng đã không thể chờ được nữa, những năm qua số lượng tu sĩ thu nhận ở Tử Dương Phong vượt xa các nơi khác.】
Thái Nhất Huyền Tông, một trong những Thái Thượng Trưởng Lão, Tử Dương Tiên Quân, sắp hết thọ nguyên, bí mật nghiên cứu tà thuật, mưu đồ đoạt lấy thọ nguyên của tu sĩ trẻ.
Thương Hoa Kiếm Tông, Bình Thanh Kiếm Tiên, từng bí mật thảm sát vài gia tộc nhỏ để cướp đoạt linh vật, dùng để tăng cường thiên phú cho hậu duệ huyết thống, tạo ra thiên tài nhân tạo.
Lăng Vân Điện, Chân Huyết Đường Chủ, vì tinh lọc huyết mạch thần thú trong cơ thể, hút tinh huyết của tu sĩ cùng tông, phát hiện số lượng tu sĩ này ngày càng khan hiếm, liền chuyển sang nuôi nhốt, ép bọn họ sinh con nối dõi.
Tam Tuyệt Cung Thái Thượng Trưởng Lão, một lòng phi thăng, nhận ra thiên đạo có dị, mưu đồ học theo cổ pháp bổ thiên, dùng sinh linh luyện chế thành đá bổ thiên.
Phật Tông Hộ Pháp Tây Khổ, giả thánh nhân, bảo vệ kẻ ác, không phân biệt đúng sai, bất kể làm bao nhiêu điều ác, chạy đến trước mặt gã nói đã cải tà quy chính, gã sẽ bảo vệ, đợi đến khi người đó lại làm điều ác, gã chỉ lắc đầu thở dài, không có hành động nào khác.
[Không có người nào tốt, loại người này sao lại vì một lời tiên đoán mà đến tiêu diệt ma đầu?]
Có nguy hiểm bọn họ tránh xa mới đúng, không phải là chuyện của mấy loại người này sẽ làm.
【Người xuyên không tiên đoán, bọn họ mệnh trung sẽ có đại kiếp, ma đầu hôm nay không chết, ngày khác chết chính là bọn họ, mấy người tìm các trưởng lão khác của Bạch Ngọc Kinh nhiều lần bói toán, đều là kết quả này.】
Đương nhiên sẽ không có kết quả khác, vì trong nguyên tác bọn họ đều trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay Túc Ly, còn có mấy người trở thành vật liệu tế trận mở Ma Uyên.
[Cũng có chút đầu óc, tiếc là dùng không đúng chỗ.] Nói là người xuyên không.
Trúc Ẩn Trần đưa tay ra, Minh Đăng từ từ bay lên, lơ lửng trong lòng bàn tay y.
"Tiền bối, xưng hô thế nào?"
【Gọi là Mộ Linh đi, tiểu tử đó thật sự đã chết rồi?】 Linh hồn bia mộ bị Túc Ly lưu lại trong Lục Dục Minh Đăng để điều khiển trận pháp.
"Chết rồi." Có sống lại hay không thì không biết, Trúc Ẩn Trần cảm thấy, Túc Ly người này, chết cũng không yên.
【Ta đã nói là hắn sẽ tự chơi chết mình mà, mấy Hóa Thần này xử lý sao đây?】
"Trừ hai người này." Trúc Ẩn Trần chỉ vào Thiên Trúc đạo nhân và Bình Thanh Kiếm Tiên.
"Giết hết, để lại toàn thây."
【Không vấn đề, nhưng giữ lại kiếm tu đó để làm gì?】
"Đó là kẻ thù của sư đệ ta, để hắn tự báo thù."
Kịch bản vẫn còn phần diễn của gã, dù chết cũng phải đúng lúc, đúng chỗ, như trong nguyên tác, giúp sư đệ của y hóa giải hận thù rồi mới chết.
Còn bây giờ, Trúc Ẩn Trần lấy ra một cây kim độc màu xanh ngọc, đầu kim tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thế An, sư huynh trước tiên thay đệ lấy chút lợi ích.
...
Bát nước cuối cùng được đặt trước cửa nhà, toàn bộ âm hồn đã quay trở về nơi trú ngụ của mình.
Âm thanh tụng kinh trầm bổng, thanh thoát, trang nghiêm mà thần thánh, hai vị đại sư Động Từ và Bất Sân chắp tay cầu nguyện, cùng nhau đọc kinh siêu độ.
Phân thân của Sở Vương gia đã giao tiếp với bản thể, chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận, đưa những linh hồn đã được siêu độ vào quỷ giới, đến chỗ luân hồi.
Ánh sáng vàng xuyên qua sương mù, chiếu vào thành Âm Thủy, xua tan đi đám mây u ám đã tích tụ bấy lâu.
Ánh sáng ấy chiếu lên mỗi người, lập tức khiến bọn họ cảm thấy tu vi tăng trưởng, thần thức thông suốt, đạo vận mênh mông, cảm giác vô cùng khoái lạc.
"Công đức thiên địa." Đoan Mộc Nhạn ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn tia sáng rơi trên người mình, thần sắc không giấu được sự kích động: "Không ngờ đời này ta lại có thể nhận được công đức thiên địa!"
"Trúc huynh nói sẽ có công đức xé trời, ta không ngờ cũng được hưởng chút."
Những người khác cũng lộ vẻ vui mừng khôn xiết, công đức thiên địa, đây chính là công đức thiên địa trong truyền thuyết, chỉ một chút ánh sáng đó cũng có thể giúp bọn họ tu luyện thuận lợi hơn, tỷ lệ vượt qua thiên kiếp cũng tăng lên, điều này đối với tu chân giới là vô cùng hiếm có.
Tiêu Thế An đờ đẫn nhìn tay mình, linh căn của cậu, linh lực vận hành, chưa bao giờ trôi chảy như thế này, thiên phú tăng lên, cậu cuối cùng cũng có hy vọng báo thù!
Sương mù tan đi, một tu sĩ tóc trắng ôm một bóng người mặc đồ trắng trong tay, từ xa bước tới, thần sắc lạnh lùng, như băng giá mùa đông.
"Sư huynh!... Túc Ly?" Khi Trúc Ẩn Trần đến gần, Liễu Nam Yên nhìn rõ khuôn mặt của người trong lòng hắn, lẩm bẩm: "Sao hắn lại ở đây?"
Gần hơn chút nữa, thần sắc Liễu Nam Yên thay đổi, nàng chỉ cảm nhận được khí tức của một người, ánh mắt rơi vào cánh tay rũ xuống của Túc Ly, động tác vô lực ấy giống hệt một xác chết.
Những người khác cũng nhận ra điều này, nhất thời không ai lên tiếng.
Sở Vương gia có chút dị thường, cuối cùng cũng không nói gì.
Trúc Ẩn Trần: "Về thôi." Giọng nói bình tĩnh trống rỗng, không nghe thấy bất kỳ biến động nào.
Mọi người đồng loạt nghĩ đến một câu, "Ai đại mạc ư tâm tử" (nỗi đau lớn nhất là khi lòng người đã chết).
Liễu Nam Yên dù có rất nhiều bất mãn với Túc Ly, nhưng người đã chết rồi, nàng cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Người đời thường rất bao dung với người đã khuất.
Động Từ đại sư thở dài: "Thí chủ, nén bi thương."
Trúc Ẩn Trần không nói gì, nét mặt càng lạnh hơn, như một tảng băng im lặng, khiến người khác nhìn thấy cũng sinh lòng bi ai.
Trúc Ẩn Trần không muốn nén bi thương, y cũng không chút buồn bã vì Túc Ly, nét mặt đau khổ ấy là vì y đang đau buồn cho chính mình! Nghĩ đến việc sau khi trở về phải diễn một vở kịch yêu đương đau khổ với Túc Ly, y cảm thấy cả người không ổn.
Cúi đầu nhìn thi thể Túc Ly, thần sắc càng thêm đau đớn, tại sao người này chết rồi mà vẫn có thể hành hạ y như thế!
Nhưng y thực sự phải làm như vậy, cú đánh cuối cùng của Túc Ly khi cấy tình cổ đã phá vỡ hoàn toàn phong ấn của tiệt duyệt kiếm ý, thậm chí còn mở phong ấn, kiếm khí từ màu xám bạc đã nhuốm một tầng huyết sắc.
Sự biến đổi của tiệt duyệt kiếm ý, chỉ cần y sử dụng kiếm khí sẽ bị phát hiện, y không thể nói là giết ma đầu để mở phong ấn, vậy chỉ có thể là Túc Ly.
Nhờ vào những hành động kỳ quặc của Túc Ly sau khi trở về từ yêu giới, nội bộ Thái Nhất Huyền Tông và Thương Hoa Kiếm Tông đã lan truyền việc hai người bọn họ có vấn đề, không ai nghi ngờ tình cảm của y với Túc Ly có thể làm tiệt duyệt kiếm ý mở phong ấn.
"Trở về, chuẩn bị đại lễ đạo lữ."
Mọi người đều kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn Trúc Ẩn Trần, y muốn tổ chức đại lễ đạo lữ với một người chết, kết làm đạo lữ?
Trúc Ẩn Trần trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, trong lòng không còn gì để mất, nét mặt ảm đạm, hoàn toàn phù hợp với một người đau đớn vì mất đi người yêu cảm xúc hoàn toàn chân thực.
"Ta đã hứa với huynh ấy rồi."
Bị một kẻ điên lừa.
*
Trúc Ẩn Trần thuận lợi trở về Thái Nhất Huyền Tông, dù là Kiếm Tông hay Tiên Minh cũng không có động tác nào. Một lý do là vì tổn thất lần này quá lớn, các môn phái đều tự lo không xong, chết năm Hóa Thần, một người trọng thương và trúng độc nặng, mất ba món thần khí, cả Tiên Minh đều chấn động.
Và còn một lý do quan trọng nữa, Tiên Tôn đã xuất quan.
Trúc Ẩn Trần mang theo thi thể của Túc Ly đến trước mặt Tiên Tôn, đây là lần thứ hai y gặp Tiên Tôn.
Tiên Tôn áo tím có khí thế phi phàm, toàn thân tỏa ra đạo vận huyền bí đậm đặc.
Trúc Ẩn Trần hiện giờ không còn cảm giác ngây ngô co quắp như lần đầu gặp Tiên Tôn, y rất bình tĩnh.
Khí thế của Tiên Tôn dù mạnh đến đâu cũng không thể sánh được với cảm giác chấn động xuyên thấu trời đất của Băng Long Viễn Cổ.
Dù Tiên Tôn có uy nghiêm khôn lường đến đâu cũng không thể gây ra chấn thương tâm lý cho y bằng tên thần kinh Túc Ly kia.
Trúc Ẩn Trần cảm thấy ngoài việc Túc Ly hồi sinh thì không có gì có thể khiến y thay đổi sắc mặt, dù cho Túc Ly thực sự sống lại, y cũng cảm thấy rất bình thường, lòng nghĩ chắc chắn tên này có chuẩn bị, rồi tiếp tục làm việc của mình.
Hiện tại, y thậm chí còn thản nhiên quan sát dung mạo của Tiên Tôn.
[Hệ thống, tại sao ta cảm thấy Tiên Tôn có hơi quen quen?]
【Ký chủ còn nhớ Phương Kha, kẻ đã thay thế vai trò của nam chính trong Cấm Địa Yêu Tộc không?】
[Có, bọn họ thực sự có chút giống nhau, có phải là anh em không?]
【Phương Kha là hóa thân của Tiên Tôn.】
Trúc Ẩn Trần:...
【Tiên Tôn để lại thân xác ở đây để hoàn thành cốt truyện, còn ý thức chuyển sang hóa thân chạy tới Yêu Giới tự do tự tại, hừ.】
Hệ thống cũng chỉ phát hiện ra điều này sau khi cốt truyện Yêu Giới diễn ra. Người tu luyện Hồng Trần Đạo, dù chuyển sang tu luyện Vô Tình Đạo cũng không an phận.
【Không sao, đúng lúc hắn sắp độ kiếp, đến khi độ kiếp thì giết hắn đi, gửi hắn sang kiếp sau, để nữ chính nhặt hắn, hoàn thành cốt truyện tình duyên kiếp hai.】
Trúc Ẩn Trần giờ đây không chỉ hoàn toàn mất đi sự kính sợ còn sót lại đối với Tiên Tôn, mà còn cảm thấy đồng cảm thật sự với hắn.
Tiên Tôn phẩy tay ra hiệu cho những người khác rời đi, đợi đến khi trong đại điện chỉ còn lại hai người họ và một thi thể, Tiên Tôn nhìn Trúc Ẩn Trần: "Nhìn thần sắc của ngươi, kiếp nạn của ta chắc là không qua được rồi."
Không chỉ không qua được, sau khi chuyển kiếp còn trở thành công cụ cốt truyện.
Trúc Ẩn Trần: "Chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi, đợi khi Tiên Tôn quay trở lại, con đường phi thăng chắc chắn sẽ thông."
Khi cốt truyện kết thúc, Thiên Đạo sẽ được sửa chữa.
Tiên Tôn gật đầu: "Mượn câu cát ngôn của ngươi."
Dừng một chút, nhìn thi thể bên cạnh nói: "Tử Hành hắn, các ngươi thực sự? Không đúng, ta rõ ràng tính ra ngươi không có tình duyên."
Trúc Ẩn Trần: "Hắn đã chết rồi, ta tự nhiên không có tình duyên khác."
Nếu thực sự xuất hiện tình duyên, Túc Ly có lẽ sẽ ngay lập tức sống lại phát điên, vì sự an toàn của người khác và sức khỏe tâm lý, tình duyên gì đó vẫn nên thôi đi.
Dù tơ hồng đã đứt nhưng vẫn là tơ hồng, mà trên người ngươi lại không có gì, ngươi vốn dĩ không động lòng, khoan đã sợi tơ này là gì?
Tiên Tôn nhìn kỹ hơn, một sợi tơ đen mờ nhạt đến từ cổ tay Trúc Ẩn Trần kéo ra nối liền với thi thể, có chỗ thậm chí mờ nhạt như sương mù, cảm giác chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Này cũng hơi quá...
Cả đời hắn chưa từng thấy loại tơ hồng này... Chỉ đen? Đây rốt cuộc là nhân duyên gì? Vì nửa kia đã chết? Tơ hồng của những tình duyên đã chết khác không giống thế này.
Trúc Ẩn Trần: "Ngài dường như không có cảm giác gì về cái chết của huynh ấy." Dù sao cũng là sư đồ bao nhiêu năm, phản ứng của Tiên Tôn có phải quá bình tĩnh không?
Tiên Tôn bị ngắt quãng khi đang nghiên cứu tơ hồng, thẳng thắn nói: "Hắn chết trước ta cũng tốt, giúp ta hoàn thành một tâm nguyện."
Trong lòng Trúc Ẩn Trần từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi.
Tiên Tôn: "Tử Hành hắn thực ra là cháu ngoại của ta, mẫu thân hắn trước khi lâm chung đã giao phó hắn cho ta, bảo ta một khi phát hiện ra huyết mạch nửa kia của hắn thức tỉnh, thì giết hắn."
Trúc Ẩn Trần lúc này mới biết vì sao Túc Ly phải đóng giả làm người tốt, vị mẫu thân này thực sự là... Quá có tầm nhìn xa!
"Nàng rất căm ghét cha của Tử Hành, đứa nhỏ có liên quan cũng ôm ác ý, tin rằng hắn sau này nhất định sẽ đi vào con đường tà đạo, ngay trước khi chết đã dùng toàn bộ tu vi và linh hồn để đặt thân duyên huyết chú, ta chết thì Tử Hành cũng sẽ chết theo."
Tiên Tôn thở dài: "Những mấy năm qua ta luôn không biết phải đối mặt với hắn thế nào, thêm vào tu vi không thể khống chế, nên thường xuyên bế quan, nói thật, tình cảm giữa chúng ta rất nhạt."
Trúc Ẩn Trần cúi mắt xuống, không nói gì thêm.
[Thân duyên huyết chú đó là sao?]
Trong nguyên tác, Tiên Tôn chết rồi mà Túc Ly không chết, không chỉ sống tốt mà còn khiến cả Tiên Minh lo lắng sợ hãi, hoang mang không yên.
【Thiên phú phản diện rất cao, hắn tự mình nghiên cứu để giải chú, còn tự sáng tạo ra nhiều loại chú thuật.】
Rồi gần đây còn sử dụng trên người y, đầu lưỡi của Trúc Ẩn Trần ẩn ẩn đau, ép bản thân cố gắng quên đi ký ức đó.
Kinh nghiệm của y trong lĩnh vực này thực sự rất ít, người duy nhất từng hôn là Túc Ly, mà lần nào cũng kích thích hơn lần trước, kèm theo những chuyện khác, mỗi khi thảo luận về những chủ đề liên quan hoặc suy nghĩ về những chuyện đó, không thể tránh khỏi việc nhớ lại những khoảnh khắc lẫn lộn giữa đôi môi và răng.
Ánh mắt hướng về thi thể bên cạnh, tên này, nhất định là cố ý!
Tiên Tôn thấy hành động của y, mở miệng nói: "Nguyện vọng cuối cùng của hắn là cùng ngươi kết làm đạo lữ, nếu ngươi cũng muốn, thì cứ làm đi."
Trúc Ẩn Trần đáp: "Vâng."
Không, thực ra ta không nguyện ý.
...
Chuyện hai đệ tử của Tiên Tôn sắp tổ chức đại lễ đạo lữ nhanh chóng lan truyền.
Thân hữu của Trúc Ẩn Trần đều đến thăm y, từng nhóm, từng nhóm, kéo dài một khoảng thời gian dài.
Hôm nay đến là Lan Vọng Sinh.
"Hàn Trúc, ngươi đang khắc..." Biểu cảm của Lan Vọng Sinh khó diễn tả, muốn nói lại thôi, lại muốn nói nhưng lại lo lắng động chạm đến chuyện đau buồn của bạn tốt.
Trúc Ẩn Trần tập trung kiếm khí trên đầu ngón tay để khắc chữ trên gỗ âm, bình tĩnh nói: "Đang khắc linh vị."
Y không muốn cúi đầu bái đường với một người chết, linh vị tiện hơn, chỉ cần cầm theo là được.
"Nhưng chữ này..." Lan Vọng Sinh rõ ràng nhìn thấy trên đó có một chữ "thê", vươn cổ dài nhìn kỹ một lần nữa.
Trên bài vị có ghi rõ ràng mấy chữ — Linh vị vong thê Túc Tử Hành.
Vong thê?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT