Túc Ly thoáng biến sắc, ánh mắt dò xét kỹ lưỡng người trước mặt: "Có vẻ ngươi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh."
Trúc Ẩn Trần nhấc cánh tay còn tạm lành lặn lên, kiếm khí tích tụ ở đầu ngón tay.
Túc Ly bắt lấy cánh tay đang giơ lên, giữ chặt dưới tay mình.
"Ngươi tốt nhất phối hợp một chút, để đầu óc nhanh chóng thanh tỉnh."
Trúc Ẩn Trần hơi nghiêng đầu, cử động chút xíu đã kéo đau cơ bị thương, buộc phải dừng lại, động tác cứng nhắc khiến y thêm phần quái dị không giống người: "Cái chết vĩnh hằng mới là đích đến của vạn vật, tại sao phải từ chối?"
"Ta xuống tay rất nhanh, ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn, mặc dù ta dường như rất muốn thấy ngươi đau đớn."
Giọng điệu không có chút cảm xúc như đang dỗ dành một đứa trẻ đang giận dỗi không muốn uống thuốc, nhưng không phải loại này.
Ánh mắt Túc Ly trở nên quỷ dị, hắn cười khẽ một tiếng: "Thật là một ý tưởng lớn mật."
"Vậy cũng được, với trạng thái này đi gặp nhóm sư muội và bạn tốt của ngươi."
"Sau đó, giết bọn họ."
Một ác ma khoác lên mình vẻ ngoài ôn hòa vô hại, thốt ra những lời tà ác: "Ta rất muốn xem biểu cảm của ngươi sau khi tự tay giết bọn họ, chắc chắn sẽ rất tuyệt."
Tự tay giết ai?
Hình ảnh cầm kiếm đâm vào ngực ai đó lại lóe lên lần nữa.
Trúc Ẩn Trần có chút trì độn nói: "Ta hình như, đã giết rồi."
Lúc đó y có biểu cảm gì? Có lẽ cũng không khác bây giờ là mấy.
Đúng, chính là như vậy.
"Ngươi đã thấy rồi, đi nghỉ đi, ta có thể làm cho ngươi một quan tài băng, không ai quấy rầy, rất yên tĩnh."
Cái gọi là nghỉ ngơi của y, không có thời hạn, tương đương với cái chết.
Trong lòng Túc Ly khẽ động, đã từng giết rồi sao, khi nào? Ngày đó mặc dù không cố tình tìm kiếm, nhưng hắn cũng thấy hai người kia vẫn còn sống.
Trạng thái của Huyền Cầm lúc này không giống như đang nói dối, vậy thì chắc là chuyện đã xảy ra trước đây, thông tin mà hắn thu thập được về Trúc Ẩn Trần không có chuyện này, xem ra quá khứ của Huyền Cầm cũng rất thú vị.
Túc Ly: "Ngươi thích yên tĩnh như vậy, tại sao không tự đi nghỉ trước?"
Ánh mắt Trúc Ẩn Trần hơi rũ, thoạt nhìn có vài phần trẻ con ngây thơ vô tội: "Ta phải đưa tất cả mọi người vào cõi vĩnh hằng, mới có thể nghỉ ngơi."
Túc Ly lại nghe thấy ấm ức trong lời nói của y, y đang ấm ức vì không thể chết ngay lập tức, vậy những người chết dưới kiếm của y thì sao?
À, hắn đương nhiên không có đồng tình nào, chẳng qua rất giỏi đoán lòng người mà thôi, còn con rối nhỏ của hắn hiện giờ suy nghĩ rõ ràng không thuộc phạm trù của người bình thường.
Y muốn giết ta.
Y còn cảm thấy ấm ức.
Cái này thật mới mẻ.
"Trên người của ngươi còn có thuật con rối, giết ta ngươi cũng sẽ chết, ngươi như vậy là đang lợi dụng sơ hở để nghỉ ngơi sớm."
Túc Ly biết mình không phải người bình thường theo nghĩa truyền thống, dù hắn không kính sợ đối với cái chết, cũng không chủ động tìm đến cái chết, hắn còn có việc khác phải làm.
Túc Ly ngay lập tức biết mình đã nói sai khi đối diện với thanh niên tóc trắng trước mặt, trong ánh mắt lạnh lẽo như giếng sâu lại lóe lên một tia sáng, nhìn hắn như thể hắn là một báu vật lớn có thể lập tức giúp y phi thăng.
Bị theo dõi Túc Ly không khỏi buồn cười, hắn nghiêng người đến gần Trúc Ẩn Trần, nhấc cằm y lên, hỏi: "Sao vậy, động lòng rồi à?"
Trúc Ẩn Trần vẫn luôn dùng linh lực chữa trị miệng vết thương trên người, đến lúc này y đã có thể thực hiện một số động tác nhẹ nhàng, y gật đầu, thành thật nói: "À, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực."
Cảm giác nguy hiểm khiến Túc Ly cảnh giác, loại cảm giác này hắn gặp mỗi ngày trong suốt thời gian qua, trước khi kiếm khí tấn công mình, Túc Ly lập tức phong ấn linh lực của Trúc Ẩn Trần, rồi nghe thấy tiếng "cạch", kiếm ý đang ngọ nguậy bị ép trở về.
Trúc Ẩn Trần không động đậy, chỉ đầu cúi xuống, ánh mắt di chuyển đến cổ tay, vòng tay màu đen làm bằng đá bao quanh cổ tay yếu ớt vì mất máu quá nhiều, trông giống như một đóa hoa trắng muốt bị nhốt trong lồng, mỹ lệ, yết ớt, nhưng chiếc lồng đó không phải để bảo vệ bông hoa bên trong, mà là bảo vệ người bên ngoài.
Nếu ai đó cố gắng mở khóa, sẽ phát hiện ra, từng cánh hoa của đóa hoa đó đều là những lưỡi kiếm sắc bén, tượng trưng cho cái chết và tàn sát.
Nhấc cánh tay lên lắc nhẹ, có chút nặng nề, y nghĩ.
Túc Ly: "Đẹp không? Làm từ đá phong kiếm đấy."
Đá phong kiếm chuyên dùng để phong ấn những vũ khí sắc bén hung hiểm, chỉ có thứ này mới tạm thời kìm hãm được duyệt tuyệt kiếm ý.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời, duyệt tuyệt kiếm ý có tính xâm lược rất mạnh, thời gian kéo dài, vòng tay này sớm muộn cũng sẽ bị chặt đứt, nhưng hiện tại vẫn còn dùng được một thời gian.
Vòng tay này hôm nay mới làm xong, vốn nghĩ rằng Trúc Ẩn Trần tỉnh lại, không cần đến nó nữa, giờ xem ra vẫn phải còng lại.
Trúc Ẩn Trần không chút nể tình nói: "Xấu." Chỉ là một cái vòng tay trụi lủi, hoa văn còn không có, lại còn nặng.
Y thả tay xuống, nhắm mắt ngả về phía sau.
Túc Ly lập tức giữ lại ôm người trở về, Trúc Ẩn Trần hé mắt, lười mở miệng, ánh mắt truyền ra hai chữ, làm gì?
Túc Ly không hài lòng với thái độ hờ hững này, hắn không thích cảm giác này, Trúc Ẩn Trần có thể hận hắn, muốn giết hắn, nhưng tuyệt đối không được ngó lơ hắn.
Y chỉ thay đổi mục tiêu, lại không ngốc, linh lực kiếm ý đều không dùng được, Túc Ly cũng không để yên cho y giết, vậy thì ngủ trước, đợi đến lúc có thể giết rồi động thủ.
"Mở mắt, nhìn ta."
Dưới sự điều khiển của thuật con rối, Trúc Ẩn Trần mở mắt, nhìn Túc Ly, ngoài ra vẫn không động đậy, thực sự giống hệt một con rối chỉ hoạt động theo chỉ thị của người điều khiển.
Đôi mắt như đóng băng lưu li, không chút hứng thú với thế giới bên ngoài, giống như hoàn toàn phong ấn cảm giác.
Túc Ly vẫn luôn nhìn chằm chằm y, chỉ kịp bắt được khoảnh khắc cảm xúc thoáng qua trong mắt, ghét bỏ và chán ghét, rất nhẹ, rất mờ, biến mất rất nhanh.
Túc Ly hài lòng, dù cảm xúc bị áp chế gần như không còn, Huyền Cầm vẫn để tâm nhất đến hắn.
Nghĩ lại, Trúc Ẩn Trần muốn giết hắn có lẽ vì hắn muốn chết, tâm trạng vừa khá lên lập tức rơi xuống, chìm vào bóng tối u ám.
Cạch, lại một chiếc vòng đặc chế khác đeo vào tay kia của Trúc Ẩn Trần.
Trúc Ẩn Trần nhìn vào tay trái, nhận xét: "Cái này có hoa văn."
Đường vân gai màu đỏ thẫm khắc trên chiếc vòng tay giống như viên pha lê thủy tinh màu đỏ, so với chiếc vòng nặng trịch trên cổ tay giống như xiềng xích của tù nhân, chiếc vòng này giống như một món đồ trang sức tinh xảo hơn nhiều.
Hả? Mình vừa nói gì vậy?
Não y như được kéo ra khỏi nước đá lạnh buốt, bắt đầu hoạt động bình thường trở lại khi đạt đến nhiệt độ thích hợp.
"Túc Ly, đây là..."
Trúc Ẩn Trần ngừng lại, ký ức nhanh chóng lướt qua trong đầu. Y đã phá trận pháp, đánh nhau với Túc Ly, đâm eo hắn, và nói rằng mình muốn đưa hắn đi tìm chết...
Gió thổi nhẹ qua làn da loã lổ, mang đến một cơn lạnh lẽo. Trúc Ẩn Trần chợt nhớ ra một cánh tay của mình vẫn còn lộ ra ngoài cùng với nửa ngực.
Ánh mắt lại rơi vào những vết cắn dày đặc, một cảm giác bị mạo phạm tức giận trỗi dậy trong lòng: "Ngươi là chó à?"
Tu sĩ tóc trắng ngẩng cao đầu, ánh mắt cao ngạo khinh miệt mà châm biếm: "Chỉ có những loài thú hạ đẳng mới dùng cách buồn cười này để chiếm đoạt lãnh thổ, tuyên bố chủ quyền."
Nụ cười trên mặt Túc Ly nhạt dần, ý cười không chạm đến đáy mắt, vòng khóa hồn ám lưu đáng lẽ có thể ngăn chặn ảnh hưởng của kiếm ý lên linh hồn, vậy tính cách hiện tại là gì? Huyền cầm, trên người ngươi còn bao nhiêu thứ mà ta không biết?
Một sợi tóc đen rơi xuống, đung đưa nhẹ trong gió. Trúc Ẩn Trần cầm lấy sợi tóc đó, dùng giọng điệu của kẻ trên ra lệnh: "Loại bỏ ma khí trên vết thương cho ta."
Nếu không phải vì ma khí trên miệng vết thương, y đã chữa lành hết những vết thương này rồi, không để lại chút dấu vết nào.
"À." Túc Ly nhìn y chăm chú, đáy mắt xẹt qua một màu đỏ, môi hé ra nở một nụ cười khó hiểu, trầm thấp, nhẹ nhàng như cơn gió trước cơn bão.
Trúc Ẩn Trần cảm giác có điều gì đó không ổn, nhưng cơ thể bị phong ấn linh lực của y có chút chậm chạp, chưa kịp rời khỏi vùng nguy hiểm thì đối phương đã hành động.
Bàn tay đang cầm tóc bị nắm lấy, tầm nhìn trước mắt xoay tròn, cơ thể bị đẩy ngã trên giường đá, phía sau lưng bị đâm đến đau nhói. Trúc Ẩn Trần nhắm mắt lại vì đau, hai tay bị ấn trên đỉnh đầu, bên tai là giọng nói dịu dàng nhưng đầy âm trầm.
"Ta không quan tâm ngươi hiện tại bị ảnh hưởng bởi thứ gì, ngươi chỉ cần hiểu rõ một điều, giữa chúng ta, ai mới là chủ."
Tiếng nói vừa dứt, chỗ cổ truyền đến một cơn đau nhức.
Trúc Ẩn Trần dùng sức giãy giụa trong cơn đau, nhưng cơ thể mất linh lực hoàn toàn không thể chống lại Túc Ly.
"Cút!"
Người trên người y thả lỏng một chút, không phải là nhượng bộ, mà là chuyển sang vai bên cạnh, cắn ác hơn
"Túc Ly, ngươi... ưm."
Một bàn tay che miệng Trúc Ẩn Trần, chặn lại những lời khiêu khích, chỉ còn lại những tiếng nức nở không rõ ràng.
Máu từ trong thân thể dần xói mòn bị người cướp đi, trước mắt xuất hiện đốm đen trước khi ngất, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Buồn ngủ quá.
......
【Ký chủ, có một nhiệm vụ tạm thời... Ký chủ!】
【Trời ạ, ký chủ, trong thức hải của cậu có gì vậy?!!】Hệ thống kinh ngạc, nó không rời đi quá lâu, sao thức hải của ký chủ lại loạn thành như vậy!
Trúc Ẩn Trần hoảng hốt, hệ thống đã trở lại rồi?
【Ký chủ chờ một chút!】
Không biết hệ thống đã làm gì, linh hồn của Trúc Ẩn Trần như được bao bọc bởi một nguồn năng lượng ấm áp, não y cuối cùng cũng trở lại bình thường, thở hổn hển vì mệt.
【Ký chủ, cậu ổn chứ?】
"Vẫn còn sống."
Trúc Ẩn Trần dụi dụi mắt, trầm ngâm nói: "Đây đều là cái gì?" Sao thức hải của y lại náo nhiệt như vậy?
Hồn ấn màu đen ngự trị ở trung tâm, đây là một vật cổ xưa, tạm thời không cần quan tâm.
Trên cao là quyển sách vàng có hình dáng thiên hồn, vị trí ban đầu của nó không cao như vậy.
Thanh kiếm màu xám bạc cùng với bóng trắng màu xanh lam đối lập nhau, vòng tròn đỏ thẫm lơ lửng cách y nửa mét.
【Kiếm ý diệt vong, tàn ảnh băng long viễn cổ, vòng khóa hồn.】 Hệ thống lần lượt trả lời về những thứ mới xuất hiện.
Trúc Ẩn Trần nghẹn lời: "..."
Có quá nhiều thứ để phun tào, y nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT