Tiêu Thế An trên đường đụng phải ai đó, trong tay bị nhét một túi trữ vật, tai nghe thấy bạn tốt của sư huynh truyền âm.
"Sư huynh của ngươi đưa cho ngươi, cầm lấy."
Yên lặng cất túi trữ vật, ngay sau đó nghe thấy phía sau có người hô to.
"Tiêu Thế An! Đừng chạy!"
Tiêu Thế An vừa nghe thấy giọng nói này lập tức bỏ chạy.
Lan Vọng Sinh lén lút đi vào đám đông xem náo nhiệt, Hàn Trúc và sư đệ của y thật thú vị, tặng đồ mà cũng phải lén lút như vậy.
Tiêu Thế An chạy rất nhanh, gần như đạt đến cực hạn của Trúc Cơ kỳ, nhưng đôi chân không thể nhanh bằng người có tọa giá, một cơn gió thổi qua, cổ áo phía sau bị một bàn tay nhỏ trắng nõn bắt lấy.
Tống Tử Tịch hung tợn nói: "Cuối cùng cũng bắt được ngươi! Nói nhanh! Tại sao lại chạy đến chỗ Vân Miên sư thúc, không phải đã nói là đến phong của ta sao, ta khó khăn lắm mới thuyết phục được phụ thân nhận ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi lại dám cho ta leo cây!"
Từ Văn Đình không nói gì chỉ nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ không tán đồng.
Từ sau khi yến tiệc Đăng Tiên Đài kết thúc, Tiêu Thế An luôn trốn tránh bọn họ, việc này cậu không thể giải thích, cũng không chọn nói dối, chỉ có thể thành thật xin lỗi: "Thật sự xin lỗi."
"Một câu xin lỗi là xong à?" Tống Tử Tịch khoanh tay, không hài lòng với câu trả lời này.
Là con gái của chưởng môn Thái Nhất Huyền Tông, từ nhỏ đến lớn có cha, trưởng lão, các sư huynh cưng chiều, dưới có các tiểu đệ tử tôn sùng, đây là lần đầu tiên có người dám cho nàng leo cây.
Tiêu Thế An im lặng một lát, giải thích: "Ta là ngũ linh căn, công pháp của Vân Miên sư tôn thích hợp với ta hơn."
"Ta lên Trúc Cơ dựa vào cơ duyên, tân tú đứng thứ mười dựa vào vận may, bái sư lại dựa vào sự cầu xin của ngươi, lòng ta cảm thấy bất an, luôn cảm thấy mình đức không xứng vị."
Còn dễ bị người khác ganh ghét, gây họa thị phi, cậu chỉ muốn tu luyện tốt, sớm ngày báo thù.
"Ngươi! Ngốc! Cực kỳ ngốc!" Tống Tử Tịch tức giận vô cùng, bao nhiêu người muốn lập quan hệ với nàng để vớt được chỗ tốt, người này được nàng chủ động đưa tới lại không cần!
Từ Văn Đình lại gật đầu tán thành: "Ta đại khái hiểu suy nghĩ của ngươi rồi, nếu muốn yên ổn thì chỗ chưởng môn thật sự không thích hợp với ngươi, gần đây ở chỗ Vân Miên sư thúc thế nào?"
Tiêu Thế An mỉm cười: "Rất tốt, sư tôn rất tốt, các sư huynh cũng rất nhiệt tình."
Không khí hài hòa đến làm cậu nhớ lại những ngày ở tiểu nhàn sơn, không giống nhau nhưng đều rất tốt.
Nếu không mang mối thù gia tộc, sống như vậy thực sự rất tốt, sư huynh hiểu rõ cậu, vì cậu đã chọn một chỗ tốt để đi.
Chỉ không biết đại sư huynh biết từ đâu, dưới cái thớt đá trước chuồng gà trên sườn núi có một mật đạo, còn dặn trong thư nhất định phải xuống xem.
Cậu đi xuống xem, quả nhiên tìm thấy một quyển công pháp thích hợp cho ngũ hành linh căn, tuy rằng là tàn khuyết, nhưng Tiêu Thế An lại có cảm giác không có công pháp nào thích hợp hơn với mình.
Trong lòng cậu hình ảnh đại sư huynh bệnh tật nhưng đáng tin cậy dần dần xuất hiện thêm một tầng thần bí.
*
Những sợi tóc đỏ rối rơi xuống.
Lược chải qua mái tóc đỏ rực một cách suôn sẻ.
Trúc Ẩn Trần nhìn thành quả của mình sau một hồi vất vả, phi thường vui vẻ.
Sau nửa ngày xoay sở, mái tóc như mớ chỉ rối cuối cùng cũng được y chải gọn gàng.
Túc Ly yêu sạch sẽ, bị luyện chế thành con rối trên người lang yêu rõ ràng đã được sử dụng thuật tịnh trần để làm sạch, quần áo cũng là mới, nhưng tóc thì không ai quan tâm, nhìn thì bình thường nhưng thực ra là một mớ hỗn độn.
Có những chỗ tóc thật sự khó thể gỡ ra, chỉ có thể cắt đi, sau khi chỉnh sửa xong, mái tóc dài đã ngắn đi một nửa.
Điều này càng chứng minh, con lang yêu thân hình khỏe mạnh này chỉ là một cái xác.
Khi còn sống là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, toàn thân linh lực tràn đầy, sợi tóc cũng như cơ thể được trải qua rèn luyện, không được phép, làm sao một Kim Đan như y có thể dễ dàng cắt đứt.
Lược chải qua tai sói, tiện thể chải luôn lông trên lỗ tai, cảm giác như đang chải lông cho một con chó lớn.
Chọt một cái, tai gập xuống, rồi từ từ bật lên, lông sói rất cứng, xúc cảm không tốt, đuôi cũng vậy.
Trúc Ẩn Trần có chút tiếc nuối, kiếp trước y từng muốn nuôi một con mèo hoặc chó, đáng tiếc đến chết cũng không có cơ hội.
Gom lại tóc đã được chải gọn, buộc thành đuôi ngựa cao, gọn gàng hơn nhiều, trong gương phản chiếu hình ảnh của lang yêu, lông mày sắc bén đến chết vẫn mang vẻ hung ác.
Chẳng đáng yêu chút nào.
Bài đệ tử bên eo rung lên, quả nhiên là tin tức về bí cảnh Tiểu Thanh Lam mở ra.
"Sắp bắt đầu rồi."
Linh quang lóe lên, lang yêu được thu vào trong nhẫn trữ vật, kiếm phù bị Túc Ly cướp đi trước đó cũng đã trở lại tay y.
...
Trúc Ẩn Trần đến điểm tập trung, một con thuyền khổng lồ neo đậu tại giữa sân rộng lớn, cao lớn nguy nga, khí thế hùng vĩ.
"Hàn Trúc, mau lên đây, chúng ta đã giành được phòng rồi!"
Ngẩng đầu nhìn lên, Lan Vọng Sinh đang bò bên rìa linh thuyền vẫy tay gọi y, bên cạnh còn có một bóng dáng cao lớn cùng giơ tay hét: "Ở đây, nhìn ở đây! Sao Hàn Trúc vẫn chưa có động tĩnh gì thế, hay để ta xuống đón hắn?"
Lan Vọng Sinh: "Yên tâm, ngươi nổi bật thế này Hàn Trúc nhất định thấy."
Trúc Ẩn Trần:...
Đúng là y thấy rồi, cả đám tu sĩ xung quanh đều thấy, hai người các ngươi không có chút tự giác nào, muốn thành tâm điểm chú ý sao?
Một Kim Đan một Nguyên Anh, ở ngoài đều là đại năng một phương, chẳng có chút hình tượng nào.
Khẽ lắc đầu, y đưa tay ra, triệu hồi dù trúc, leo theo gió bay lên.
Lan Vọng Sinh dùng khuỷu tay huých người cao lớn phía sau: "Nhìn xem, hắn tới rồi."
"Haha, Hàn Trúc, đã lâu không gặp." Mai Nhận Thu tươi cười sang sảng, nhiệt tình dũng cảm mở rộng hai tay chào đón.
Cây dù dựng đứng chặn lại một cánh tay cơ bắp rắn chắc, Trúc Ẩn Trần lùi lại một bước, tránh khỏi một bàn tay muốn vỗ vào đầu mình, một luồng gió thổi qua tóc, khí thế mạnh mẽ.
Lan Vọng Sinh ở một bên kêu lên: "Lão Mai, ngươi muốn vỗ chết Hàn Trúc sao."
Người to hơn hai mét cười ngượng ngùng rút tay lại: "Ta sau khi đột phá Nguyên Anh, độ tinh khiết của huyết mạch cũng tăng lên nhiều, có chút không kiểm soát được lực đạo."
Trúc Ẩn Trần nhìn hắn với hình dáng cơ bắp như tiểu kim cương: "Trước khi hoàn toàn khống chế được thì cách xa ta ra một chút."
Cánh tay và đôi chân này, nếu thật sự bị vỗ một cái sẽ trọng thương ngay, chưa lên đường đã bị thương, trong bí cảnh Tiểu Thanh Lam y có nhiều việc phải làm, tuyệt đối không thể mang thương tích ra trận.
Mai Nhận Thu không biết từ đâu lấy ra một quả trứng, còn lớn hơn đầu Trúc Ẩn Trần một vòng, một tay Mai Nhận Thu có thể nâng lên: "Hiện tại ta đã kiểm soát rất tốt rồi, các ngươi xem!"
Lan Vọng Sinh ghé mặt vào vỏ trứng, giơ tay gõ nhẹ, âm thanh giòn tan: "Đây là cái gì, trứng linh thú? Tối nay làm món ăn khuya thế nào? Hấp hay là thịt kho tàu?"
Mai Nhận Thu giơ cao quả trứng, dùng lực nhẹ nhàng đẩy đầu Lan Vọng Sinh ra, cười mắng: "Ăn cái đầu ngươi, đây là sư muội của ta!"
"Sư muội?" x2
Trúc Ẩn Trần nhìn quả trứng: "Làm sao ngươi biết được giới tính?"
Lan Vọng Sinh: "Lăng Vân Điện các ngươi cuối cùng cũng nhận nuôi một con yêu thú thực sự, trứng này ai đẻ vậy?"
Đây vốn chỉ là một câu đùa, nhưng sau khi nghe xong, lại nghe thấy Mai Nhận Thu nói nhỏ: "Quả trứng này cùng huyết mạch với ta."
"Cái ——!!!"
Trúc Ẩn Trần lập tức dùng một thuật cấm ngôn để phong ấn miệng Lan Vọng Sinh, trở tay dựng lên kết giới.
Với vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt sáng như đuốc, y nhìn chằm chằm vào Mai Nhận Thu: "Trứng của ngươi?"
"Ưm! Ưm ưm ưm." Lan Vọng Sinh kéo tay áo của Trúc Ẩn Trần, chỉ vào miệng mình, muốn nói gì đó.
Trúc Ẩn Trần thu lại pháp thuật, Lan Vọng Sinh bắt đầu nói như rap: "Lão Mai, đây là sư muội hay là nữ nhi của ngươi? Ngươi khi nào có tức phụ vậy? Không đúng, người không thể sinh ra trứng, chẳng lẽ đệ muội là yêu thú hóa hình?"
Sắc mặt Mai Nhận Thu ngày càng đen: "Cút ngay, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Đã nói đây là sư muội của ta! Hơn nữa ta lớn hơn ngươi, không phải là đệ muội, sau này phải gọi bạn lữ của ta là tẩu tử."
Lan Vọng Sinh: "Nói gì vậy tam đệ." Hai chữ "tam đệ" kéo dài.
"Không có đệ muội, vậy huyết mạch cùng nguồn là sao? Lão Mai à, không ngờ ngươi là người đầu tiên trong ba chúng ta có con, ta tưởng ngọc thụ lâm phong*, sao ngay cả câu chuyện tình ái còn chưa có, còn ngươi người thô kệch mà đã có nữ nhi rồi."
* "ngọc thụ lâm phong" là cây cổ thụ quý giá đón gió, ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách. Dù đứng trước mọi cơn gió dù lớn hay nhỏ thì nét đẹp đó vĩnh cửu theo thời gian
Mai Nhận Thu cười mỉm, để lộ một chiếc răng nanh sắc nhọn, ánh mắt không tốt.
Trúc Ẩn Trần: "Mặc Lan."
"Tch." Lan Vọng Sinh nói: "Xem như nể mặt Hàn Trúc, ta không đùa nữa. Lão Mai quả trứng này rốt cuộc là sao?"
Mai Nhận Thu: "Quả trứng này do sư phụ ta mang về, ban đầu không có tâm thai, mọi người đều nghĩ là một quả trứng chết, định luộc ăn."
Lan Vọng Sinh chen vào: "Ngươi cũng từng nghĩ đến ăn."
Mai Nhận Thu lườm anh một cái rồi tiếp tục: "Nhưng sư phụ nói Thái Thượng Trưởng Lão của Bạch Ngọc Kinh đã tính ra đây là tiểu đồ đệ của ông, chúng ta phải luân phiên chăm sóc, trước khi đại hội tân tú bắt đầu, quả trứng vừa hay đến lượt ta, nên ta mang theo."
"Không lâu trước đây khi ta đột kiếp Nguyên Anh, quả trứng này bất ngờ chạy ra ngoài, cùng ta chịu kiếp, còn hút máu của ta, từ đó có tâm thai, sư phụ bảo ta tiếp tục mang theo, sau này đây sẽ là đệ tử cuối cùng của ông."
Trúc Ẩn Trần: "Sắp vào bí cảnh rồi, ngươi còn mang theo?"
Lần này vào bí cảnh không yên bình đâu, huynh đệ à, ngươi còn mang theo một quả trứng chưa nở, lại không phải đi dạo chơi trong núi của mình, có chút ý thức về nguy hiểm đi chứ.
Mai Nhận Thu ngang tàng tỏ vẻ: "Không sao, vỏ trứng này rất cứng, lôi kiếp cũng không phá được."
"Nhưng mang theo một quả trứng đúng là hơi bất tiện, quả trứng này không biết có phải vì hút máu của ta mà cần ta dùng linh lực nuôi dưỡng hay không, xa quá lâu tâm thai sẽ yếu đi, phải luôn mang theo bên mình."
"Vậy là ngươi đang ấp trứng? Phụt—— ha ha ha ha ha." Lan Vọng Sinh ôm bụng cười cong eo.
Trúc Ẩn Trần cũng nén cười, bả vai rất nhỏ rung lên hai lần, chúc mừng nói: "Bạch Mai, chúc mừng."
Lan Vọng Sinh: "Chúc mừng lão Mai, ngươi sắp có người thân, tự mình ấp ra, sau này nở ra có khi phải dỗ trẻ nhỏ, thay tã, ha ha ha ha!"
Bàn tay to của Mai Nhận Thu xoa quả trứng: "Hừ, sư muội của ta chắc chắn là tiểu cô nương hiền lành, ngoan ngoãn, không giống như mấy đệ đệ muội muội của ngươi, đầu óc đứa nào cũng úng nước."
"Ôi, nhắc tới mấy đứa đó làm gì." Lan Vọng Sinh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Chỗ Lan gia cũng không sinh được người tốt."
"Á! Hàn Trúc, ngươi đánh ta làm gì?" Lan Vọng Sinh ôm trán kêu đau.
"Để đầu óc ngươi tỉnh táo lại, mắng người còn tự lôi mình vào." Trúc Ẩn Trần thu tay lại, một lần nữa nhắc nhở: "Lần này vào bí cảnh phải cẩn thận, Bạch Mai, ngươi mang theo trứng tránh xa đám đông ra một chút, yêu thú với ngươi không có uy hiếp, nhưng người thì không chắc."
"Ta cũng định như vậy, bảo vật được yêu thú canh giữ đều là thứ tốt." Mai Nhận Thu liếm khoé miệng, mắt lóe lên ánh sáng hung ác, giống như một tên cướp hung bạo.
Trúc Ẩn Trần hỏi một chuyện mà y đã tò mò từ lâu: "Ngươi rốt cuộc đã thức tỉnh huyết mạch gì? Thượng cổ hung thú?"
"Hahaha!" Sáng sớm hỏi qua vấn đề này làm Lan Vọng Sinh ngửa mặt lên trời cười to.
Mai Nhận Thu nghiêm túc nhấn mạnh: "Không phải hung thú, là thần thú! Ta thức tỉnh huyết thống thần thú Kỳ Lân, chính tông thần thú!"
"Kỳ Lân?" Trúc Ẩn Trần nhìn bạn tốt, cố gắng gắn những từ liên quan đến Kỳ Lân lên người hắn, phát hiện không hợp chút nào, chỉ có thể cảm thán: "Huyết mạch này đúng là không thuần."
Kỳ Lân là thụy thú, thú nhân, tâm địa nhân hậu, hành động có phép tắc, uy nghiêm trang trọng, ở thế gian tượng trưng cho minh quân.
Tóm lại không có chút gì liên quan đến bạn của y, một người hung dữ như con thú hoang dã, để Nam Cung Phá Thiên tới cũng hợp hơn Mai Nhận Thu cho hình tượng Kỳ Lân này.
Mai Nhận Thu: "Dù sao ta cũng chính là Kỳ Lân, huyết mạch không thể giả!"
Trúc Ẩn Trần: "Ừ."
Huyết mạch không thể giả, nhưng có khả năng pha tạp, hoặc lai tạp biến dị.
Lệnh bài đệ tử treo ở thắt lưng của Lan Vọng Sinh lóe sáng hai lần, thần thức quét qua, nói: "Tiểu Nhã thúc giục chúng ta, được rồi, đi xem phòng trước, bây giờ người ít, không hài lòng có thể đổi."
Nói xong kéo hai người vào thuyền.
Trúc Ẩn Trần cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một bóng trắng nghiêng người dựa vào mái hiên trên cao, Túc Ly mỉm cười, nói không thành tiếng——
Những lời lẽ vốn nên tan biến trong không khí lại vọng vào trong thức hải: "Chơi vui vẻ nhé."