Trúc Ẩn Trần đột nhiên không kịp đề phòng nuốt hai ngụm nước ao, linh khí nồng đậm đến mức hóa lỏng tràn vào phổi.
Lực lượng mát lạnh lại ôn hòa tẩm bổ kinh mạch và huyệt đạo khắp cơ thể, lúc này mới nhớ ra đây không phải là hồ nước bình thường, không cần phải lộ đầu.
Ngâm mình trong ao cho đến khi chất độc được loại bỏ hoàn toàn, Trúc Ẩn Trần mới trồi lên mặt nước.
Túc Ly đứng ở bên cạnh ao, một đôi mắt đen không chút dao động nhìn y, giống như một lỗ đen không cho ánh sáng lọt vào. Không ai có thể đọc được suy nghĩ của hắn từ đôi mắt này.
"Huyền Cầm đang nghĩ gì vậy? Tâm thần bất định đến mức ngay cả loại rác rưởi đó cũng có thể làm tổn thương ngươi, hay là ngươi cố ý?"
Trúc Ẩn Trần gạt đi những giọt nước đang chảy quanh mắt, mở to đôi mắt: "Gã nhập ma."
Hắn thật đúng là không phải cố ý, trong nguyên tác chấp sự trưởng lão ngăn cản kim độc, cốt truyện chưa bao giờ nói qua gã vẫn còn một cây, hơn nữa trình độ tu luyện của tu sĩ sau khi nhập ma sẽ tăng vọt sau một thời gian, tóm lại là y bất cẩn.
"Đây không phải lý do đủ tư cách."
Túc Ly dùng giọng điệu ôn hòa nhất cần cù dạy dỗ: "Thời điểm gã nắm lấy vạt áo ngươi, ngươi nên chặt đứt hai tay của gã."
Trúc Ẩn Trần cong khóe miệng, "Chính ngươi sẽ không làm vậy, dạy ta?"
Khoé miệng Trúc Ân Thần giật giật: "Dạy ta một việc, chính ngươi cũng không biết làm?"
Ít nhất ở bên ngoài, hình tượng ngụy trang của Túc Ly không cho phép hắn công khai sử dụng thủ đoạn tàn ác như vậy.
Linh lực trong ao đã giã đông kinh mạch trên khuôn mặt y, bây giờ lại phải đóng băng khi quay trở về, phiền phức.
Độc tính đã giải, linh khí bị ăn mòn gần như đã khôi phục lại. Linh khí trong hồ vẫn đang tiến vào cơ thể, nên đi ra ngoài.
Y đứng lên, quần áo ướt đẫm, phác họa thân hình mảnh khảnh nhưng không hề gầy teo tóp, nước chảy dọc theo tóc chảy đến làn da da, trượt xuống dọc theo đường nét cơ bắp, hòa vào lớp vải bám chặt vào cơ thể.
Túc Ly nhìn người trong hồ, nhẹ nhàng vẫy tay, động tác như đang gọi mèo con chó con: "Lại đây."
Ngươi bảo ta qua là ta sẽ qua?
Trúc Ẩn Trần chọn một nơi xa nhất với người nào đó để lên bờ, kinh mạch sẽ bị nổ nếu y ngâm trong đó quá lâu.
Mệnh lệnh bị làm lơ Túc Ly cũng không giận, cứ như vậy an tĩnh nhìn Trúc Ẩn Trần đi lên bờ, dùng linh lực hong khô quần áo.
"Xương của Huyền Cầm rất tốt, xếp vào người thứ ba mà ta từng gặp, ngươi biết ai là số một không?"
Trúc Ẩn Trần: "Không có hứng thú."
Túc Ly cũng không phải hỏi ý kiến y, chỉ tự mình đưa ra quyết định: "Hôm nào dẫn ngươi đi gặp nàng."
Đột nhiên có một bàn tay ấn vào sau gáy, Trúc Ẩn Trần vung tay đánh về phía sau, cổ tay bị nắm chặt, trong không khí vang lên một giọng nói trầm thấp có chút đáng sợ: "Đừng nhúc nhích."
Trúc Ẩn Trần nắm chặt tay, người này đến sau lưng y từ khi nào? Trước mắt tiêu hóa chải vuốt lại các mảnh nhỏ cốt truyện vẫn chưa có manh mối gì về thực lực chân chính của Túc Ly.
Bàn tay sau gáy dùng sức xoa bóp xương cốt của y, cách một tầng da thịt và quần áo, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, cho đến đốt sống đuôi.
Bàn tay phía sau dường như đang xác định vị trí để sau này hắn có thể đào xương ra, trực giác của y điên cuồng gào thét cảnh báo nguy hiểm.
Trúc Ẩn Trần cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân để không lộ ra vẻ mặt khác thường, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi lại phát điên cái gì?"
Túc Ly nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ngẩng đầu nhìn không trung: "Sắp tới rồi."
Trúc Ẩn Trần: Cái gì sắp tới rồi?
Còn chưa kịp suy nghĩ, Túc Ly thông qua hồn ấn tiến vào thức hải của y, tinh thần lực xa lạ giống như một tên côn đồ đột nhập vào nhà người khác, dồn nguyên chủ vào một góc, không kiêng nể gì tuần tra trong thức hải.
Các giác quan do thần hồn tiếp xúc quá mức mẫn cảm, không chỉ có cảm giác đau mà Trúc Ẩn Trần cắn chặt hàm răng quan không cho chính mình phát ra một số âm thanh kỳ quái.
Túc Ly thu hồi thần thức, không có khác thường, tức là trời sinh thần hồn không ổn định, dễ bị chấn động, hầu hết những người như thế này không thể thiền định một cách thuận lợi, nhưng con rối nhỏ của hắn lại có thể tu luyện đến Kim Đan.
Thần hồn không ổn định đến việc thăng cấp lên Xuất Khiếu kỳ là tai họa ngầm, phải tìm cho Huyền Cầm thứ gì đó để ổn định linh hồn mới được.
Nghĩ đến mấy ngày này chi tiêu cho Trúc Ẩn Trần, Túc Ly không khỏi thở dài: "Huyền Cầm, ngươi cũng thật khó nuôi."
Chân Trúc Ẩn Trần nhũn ra, mạnh mẽ thoát ra khỏi tay hắn, bám vào vách đá bên cạnh.
Sư phụ cũng chưa bao giờ nói ta khó nuôi, ngươi nghĩ ngươi là ai?
Tuy nhiên, vấn đề thần hồn xao động hẳn là đã bị lừa cho qua.
*
Văn Nhân Thiên bắt chéo chân nằm trên bàn đánh cược, đắp lá sen trên mặt, thư thái thoải mái.
Tỷ thí xong, Liễu Nam Yên tránh khỏi đám người tìm tới hắn ta: "Ta tới mua tin tức."
Câu nói này tựa hồ kích hoạt một loại cơ quan nào đó, Văn Nhâm Thiên cười nhe tám cái răng trắng: "Hoan nghênh, hoan nghênh, không biết đạo hữu muốn mua loại tin tức gì?"
"Mua tin tức tông môn thi đấu về sau có thể tìm đối tượng bái sư." Nếu sư huynh yêu cầu nàng bái sư, vậy Xuyên Ô nhất định cũng nằm trong số đó.
Văn Nhân Thiên: "Thành huệ 8000 linh thạch."
Liễu Nam Yên không chớp mắt thanh toán linh thạch, nhận được năm bó thẻ tre.
Liễu Nam Yên: "...Ngươi ngay cả ngọc giản ghi thông tin cũng không có sao?"
Văn Nhân Thiên vẫy tay pha trò: "Đạo hữu nói đùa, có thể tích kiệm tiền cần gì phải đi ra ngoài?"
Nhận lấy thẻ tre, Liễu Nam Yên tránh đám đông, quay trở lại nơi mình ở để xem thẻ tre.
Nhanh chóng lướt qua tên của từng người trên thẻ, cuối cùng dừng lại ở hai hàng ký tự nhỏ ở cuối sau khi mở thẻ tre thứ tư.
Dược Tông, Xuyên Ô Dược Quân, tu sĩ Hóa Thần, mệnh danh là quỷ y tiên, độc nói đến thánh. tính cách quỷ dị khó lường, âm tình bất định, có tin đồn từng dùng người sống để thử dược, độc sát cả một tông môn, chưa có đệ tử thân truyền đệ tử.
Tìm được rồi, nhưng nhìn thế nào cũng trông không giống người tốt.
Liễu Nam Yên xem nhẹ những lời đánh giá tiêu cực đó, sư huynh sẽ không hại nàng, người này nhất định có ưu điểm, hoặc là đối với phương diện của nàng có lợi.
Tu vi Hóa Thần, độc nói đến thánh.
Chưa có đệ tử thân truyền.
Liễu Nam Yên nhìn chằm chằm vào cuối câu đó hai lần, ngẩng đầu nhìn lên, cuối mỗi đoạn đều có ký hiệu, nhưng câu này lại không có.
Phía sau vẫn còn!
Nàng mở thẻ tre tiếp theo ra, ở đầu có một cái tên mới.
Không có?
Quay lại thẻ tre cuối cùng, rốt cuộc nhìn thấy thông tin còn thiếu ở mặt sau thẻ tre.
Thân trúng hỏa độc, nhiều năm lấy độc trị độc, toàn thân kịch độc, dưới Hóa Thần không thể gần người, nếu không sẽ bị thương.
"Hỏa độc, lấy độc trị độc." Liễu Nam Yên nhếch khóe môi, đôi mắt xán lạn như thần, khuôn mặt bình thường có thêm hai con mắt sáng rọi nhiều ra hai phần tuyệt diễm.
Người khác sợ độc, nhưng nàng không sợ, dược linh thánh thể bách độc bất xâm, nếu không phải trong cơ thể nàng không có băng linh căn, thậm chí không có thủy linh căn, lúc trước vì tam sư muội Tô Vân Kỳ chắn hàn độc, người được chọn hẳn là nàng mới đúng.
Mà không nên là khi đó, vừa mới vượt qua thiên kiếp Kim Đan, có tương lai tươi sáng cho sư huynh.
"Xuyên Ô Dược Quân." Người sở hữu ba loại kỳ độc, người này hẳn là có một ít phương pháp để cho ta học tập, có biện pháp trợ giúp sư huynh khống chế hàn độc.
*
Tin tức có người đánh lén trên lôi đài còn nhập ma nhanh chóng lan truyền khắp mọi nơi. Trong những ngày tiếp theo, nhiều tu sĩ trở nên thận trọng hơn trong khi thi đấu, đánh xong còn ước mình có thể tránh xa đối thủ vạn dặm.
Đương nhiên cũng có người rất tự tin vào thực lực của mình, cho dù bị tấn công bất ngờ cũng không hề sợ hãi, căn bản không để bụng.
Sự việc trước đó cuối cùng cũng kết thúc sau khi Trúc Ẩn Trần báo bình an cho sư muội và bạn tốt vào ngày hôm sau.
Quái lạ.
Thượng Quan Tuý ngắt hoa bắt chim ngắm máy nhưng không nhìn y, Lan Vọng Sinh lần thứ năm anh đi nhặt đồ phía sau lưng, còn Tư Nguyệt Nhã lén lút nhìn trộm lần thứ bảy, Trúc Ẩn Trần buông chén trà: "Nói đi, các ngươi đang nhìn cái gì?"
Hốc mắt Tư Nguyệt Nhã trực tiếp đỏ lên, nước mắt lưng tròng.
Trúc Ẩn Trần:!??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT