Nàng ta là đích trưởng nữ duy nhất của Thái thú Vĩnh Hưng, nổi tiếng từ khi còn nhỏ, không chỉ thông thạo cầm kỳ thi họa, mà còn thừa hưởng binh pháp và kiếm thuật từ dòng dõi danh môn, mới mười hai, mười ba tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ.

Sau khi thành niên, nàng ta còn khoác lên mình bộ giáp, một mình tiêu diệt nhiều sơn tặc.

Có thể nói, nàng ấy chính là mẫu người ta ngưỡng mộ nhất, vừa thông minh, uyên bác lại có thể ra chiến trường!

Ta có chút phấn khích, việc không thể lẻn đi cũng coi như có lợi, vì ta có thể gặp được Tưởng Nhàn Quân! Thật đáng giá!

"Ta muốn gặp nàng ấy..."

Lời còn chưa dứt, tay ta đã bị Úc Kính An nắm chặt.

Ta quay đầu nhìn, phát hiện ra hắn có vẻ mặt lạnh lùng chưa từng thấy.

"Đừng gặp nàng ta."

Ta bị sắc mặt xanh trắng lẫn lộn của Úc Kính An làm cho sợ hãi.

Chẳng lẽ vừa rồi hắn trúng tên, bị trúng độc sao?

Ta vội vàng nhìn phía sau lưng hắn, áo ngoài còn không bị rách chút nào.

“Ngươi sao vậy?”

Bị ám sát mà còn không có phản ứng gì, sao ta muốn gặp Tưởng Nhàn Quân lại khiến hắn phản ứng mạnh như vậy?

Đó là một nữ tử chứ có phải ta đi gặp tình nhân đâu, chẳng lẽ hắn sợ ta bỏ trốn theo nàng ấy?

Hắn nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của ta, dần dần nét mặt dịu lại, rồi ấm ức nói:

“Phu quân sợ nàng bỏ đi theo nàng ta.”

Hắn lại có thể nói ra điều đó!

Ta tức giận, hạ giọng quát:

“Ngươi đã là Thái tử rồi, có thể nghiêm túc một chút được không?” Lẽ ra người nên lo lắng về chuyện có người mới là ta mới đúng, nói gì mà nhảm nhí thế!

Hắn nghiêm túc đáp:

“Phu quân nàng so với Tưởng Nhàn Quân, dung mạo vẫn hơn một bậc, nương tử cứ nhìn ta là đủ, đừng để những bông hoa dại có độc quyến rũ mà làm ta đau lòng vô ích.”

Những lời văn vẻ này khiến ta tức đến mức đau răng, véo hắn thì lại không véo nổi, đành dùng đầu húc vào hắn, nhưng lại bị hắn thuận thế ôm vào lòng, ấn lên ngực.

Trong lúc giằng co, ta nghe hắn nói với người bên ngoài.

“Truyền lời qua, cảm tạ Tưởng Nhàn Quân cô nương đã đến, nhưng bản Thái tử lần này không muốn làm kinh động dân chúng quận Vĩnh Hưng, nên sẽ không gặp cô ấy.”

“Vâng.”

Lúc đầu nghe thì không có gì đặc biệt, nhưng suy nghĩ kỹ, rõ ràng là hắn đang ám chỉ Tưởng Nhàn Quân làm việc quá phô trương, đi đến đâu cũng khiến dân chúng kinh động, nếu gặp nàng ta e là trên đường sẽ không yên ổn.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, Úc Kính An bình thường dù hay làm ta bực mình, nhưng chưa bao giờ nói năng chua ngoa như vậy.

Với người ngoài, hắn luôn rất ôn hòa, không bao giờ nói nặng lời, sao lần này lại có ý châm chọc Tưởng Nhàn Quân?

Ta đoán:

“Ngươi đối với Tưởng Nhàn Quân…”

Úc Kính An cúi đầu, khuyến khích ta nói tiếp.

“Vì yêu sinh hận?” Ta chỉ có thể nghĩ đến lý do này.

Hắn nghe ta nói xong thì rõ ràng ngây người một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi ôm ta vào lòng, vò đầu ta.

“Vì yêu sinh hận? Ta với Tưởng Nhàn Quân từ trước đến giờ chưa từng gặp mặt! Có lẽ ta nên tịch thu những quyển tranh của nương tử rồi.”

Thật quá đáng! Trở thành Thái tử rồi là muốn tịch thu tranh của ta sao!

Thôi được… Đúng là quá đáng thật, nếu hắn thật sự làm vậy thì ta cũng không thể phản kháng được.

Tên này chắc chắn muốn đánh đòn tâm lý với ta trước, rồi mới phán cho ta một tội nặng, trả thù chuyện ta bắt hắn làm việc nặng nhọc, quỳ trên tấm ván giặt đồ trong suốt hai năm qua.

Giờ không trốn được, vậy thì đêm nay ta sẽ bỏ trốn trong đêm!

Úc Kính An đã là Thái tử, nên lời hắn nói ra cũng chỉ kém Thánh chỉ một bậc.

Tưởng Nhàn Quân dĩ nhiên hiểu chuyện, không dám tự ý đến bái kiến.

Tuy nhiên, sự tình lại trùng hợp, tối hôm đó, đoàn xe ngựa của chúng ta lại gặp đoàn xe của nàng tại trạm dịch.

Điều này cũng không có gì lạ, vì đường vào kinh chỉ có một con đường, mà cả ngày nay trời mưa không ngớt, trong phạm vi trăm dặm chỉ có một trạm dịch, dù muốn tránh cũng không thể.

Nhà ăn của trạm dịch không lớn, chỉ nhìn một cái là thấy hết, điều này khiến ta có chút phấn khởi.

Triều đình lúc này không quá khắt khe về chuyện nam nữ, hơn nữa Tưởng Nhàn Quân là con gái Thái thú, còn Úc Kính An vừa mới được phong làm Thái tử, không thể cứ mãi từ chối gặp nàng ta mà không nể mặt.

Ta nghĩ, gặp Tưởng Nhàn Quân xong rồi trốn cũng chưa muộn!

Ta ngóng cổ chờ đợi, hy vọng được thấy Tưởng Nhàn Quân bước vào.

"Nương tử."

"Hả?"

Úc Kính An mặt hơi tái, ôm bụng nói, "Ta bị đau dạ dày."

"Ai bảo ngươi hôm nay lại không ăn uống tử tế!"

Ta có chút lo lắng, Úc Kính An trước đây sống trong cung không tốt, nên để lại bệnh cũ ở dạ dày, ăn uống không điều độ là sẽ đau.

Hôm nay ngồi trên xe chỉ lo nhét điểm tâm cho ta, còn mình thì kén chọn, giờ thì phát bệnh rồi!

"Muốn ăn mì canh do nương tử nấu." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play