Văn lão phu nhân bình tính nhìn Văn Sóc, đang nghĩ xem nên nói gì.
Văn Vĩnh Minh đã cười lạnh nói "Văn gia của tao cho mày sinh mệnh, mày ăn đồ Văn gia, dùng đồ cũng của Văn gia, mặc cũng là của Văn gia, nói muốn chặt thì liền chặt đứt được sao? Mày có bản lĩnh ấy à?"
Văn lão phu nhân lập tức nhướng mày nhìn Văn Vĩnh Minh, quát "lm miệng."
Văn Vĩnh Minh "…’
Văn Sóc cười khẽ "Bà nội, bà đừng tức giận. Bác ấy nói đúng, nói thẳng ra thì tốt hơn. Nếu đã không thể duy trì được mối Điểu hệ thì không cần phải ép buộc. Bây giờ, người cảm thấy bị người khác ảnh hưởng đến cuộc sống là cháu, muốn cắt đứt Điểu hệ giữa chúng ta cũng là cháu, từ nay cầu sẽ là cầu, đường sẽ là đường, chúng ta không ảnh hưởng đến nhau, thế là tốt nhất. Bây giờ bác đã nói ra thì có nghĩa là cũng có chung ý tưởng này, vậy tại sao không nói rõ hơn."
Văn lão phu nhân cau mày, lớn tiếng nói với Văn Sóc "Sự tình có cần thiết đến mức này sao? Đáng giá để làm như vậy à??"
Văn Sóc chỉ đơn giản đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn chung Điểuh, cho dù ánh mắt lướt qua người thân ruột thịt của mình cũng không hề dừng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT