Đương nhiên, người trong cuộc thi tài năng, cũng phối hợp với lời của Tập Doanh, ra mặt làm chứng. Nếu không, chỉ việc bị đồn có mờ ám trong cuộc thi, đối với họ cũng không phải là chuyện gì tốt.
Ngay cả sau khi Tập Doanh đăng bài xin lỗi, cô vẫn bị mắng chửi bằng nhiều hình thức khác nhau. Kể cả những gì cô nói lúc trước trong cuộc phỏng vấn, về việc bị gài bẫy, bây giờ cũng được mọi người coi là xứng đáng.
Suy cho cùng những chuyện mờ ám vẫn là những chuyện mà quá khứ không che đậy được. Việc người khác có tin hay không lại là một chuyện khác.
Mà Lâm Nhàn... không thể ở lại!
Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Nhàn ở nhà hai ngày, cô đặt rất nhiều đồ lặt vặt linh tinh và chúng cũng lần lượt được giao tới. Mọi thứ từ máy tính đến tủ quần áo, nhỏ thì có bàn chải đánh răng và kem đánh răng, tất cả đều lần lượt thay thế bằng những món đồ mới.
Loại tiêu xài hoang phí này khiến cho Điền Nhạc và Hướng Nhân, những người ở cùng ký túc xá ghen tị đỏ mắt nhưng vì tình cảm không cao nên ngại †ò mò nhìn xem.
Lâm Nhàn không mất nhiều thời gian để thay đổi diện mạo cho căn phòng của mình. Cô không còn là cô bé nghèo không đủ tiền mua bánh bao, cũng không là bảo mẫu cúi đầu vệ sinh ký túc xá mỗi ngày.
Mặc dù vẫn chỉ mặc trang phục thể thao đơn giản nhưng cô đã trở nên đẹp hơn, tự tin hơn, tràn đầy năng lượng và hạnh phúc.
Trực giác của Điền Nhạc và Hướng Nhân cho thấy Lâm Nhàn đang được bao nuôi.
Giống như Tập Doanh kia, người bỗng nhiên có vô số tiền để tiêu.
Trên miệng họ nói xem thường nhưng trong lòng lại có chút hâm mộ. Mấy ai hiểu được nỗi tuyệt vọng khi không bao giờ được thăng tiến, không được biết đến và đôi khi được đối xử như một con người cũng là điêu khó khăn của những người muốn nổi tiếng ở trong giới giải trí.
Họ phải chấp nhận và chịu đựng số phận khi lựa chọn ngành nghề này.
Loại vận mệnh nhiều chông gai, khó khăn như thế, đôi khi khiến họ phải cúi đầu trước quyền lực và tiền tài.
Hai ngày sau, Y Lợi Minh gõ cửa ký túc xá.
Tình cờ, Lâm Nhàn đang ăn sáng ở trong nhà nên thuận tiện liền mở cửa.
Lần này, Y Lợi Minh khách sáo hơn rất nhiều, không có ánh mắt lạnh lùng cũng không có những lời nói sắc bén.
Lâm Nhàn vẫn cau mày với hắn, bĩu môi nói: "Tiêu Trọng Vi và Ông Quân Ngưng cũng không sống ở nơi này, vậy mà anh lại chăm chỉ chạy qua đây."
Y Lợi Minh: "... nói giống như giữa cô và các cô ấy đều không phải người dưới quyền của tôi."
Lâm Nhàn: " Anh tự nhiên còn có loại tự giác như vậy?” hiều chuyện không tốt hay không, kể từ ngày họp báo tính tình cô đã thay đổi mạnh mẽ. Hắn không còn thấy cô ấy nói chuyện đàng hoàng với mình. Khiến người khác không nói lên lời liền làm cô ấy cao hứng.
Đây là việc cần phải giải quyết, hiện tại có người chịu giải quyết, Y Lợi Minh vui mừng vì được tự do.
Bởi vì Lâm Nhàn không muốn nói chuyện đàng hoàng, nên hắn đã đi đến ghế sofa trong phòng khách chuẩn bị sẵn sàng ngồi xuống, sau đó nói: "Cô đã nghỉ ngơi đủ lâu rồi. Đã đến lúc phải bắt đầu quay quảng cáo được sắp xếp cho cô trước đó."
Lâm Nhàn liền ngồi xuống phía đối diện, nhíu mày: "Cùng với người tên Điều Trác?"
Y Lợi Minh: "Chúng ta cùng nhau ngồi xuống uống trà!"
Lâm Nhàn cong môi: “Anh không có tay chân à?”
Y Lợi Minh: ˆ Tôi là khách."
Lâm Nhàn: "Thái độ của anh không khác gì chủ nhân."
Y Lợi Minh nhận thua: "... Được rồi, tôi không uống nữa. Cô chỉ cần cho tôi một lời về công việc thôi. Cô có chịu đi không?"
"Tuy tôi không biết anh sẽ giở trò gì, nhưng tôi vẫn là tình nguyện đi." . Lâm Nhàn cười nói.
Y Lợi Minh nhanh chóng phủ nhận: "Tôi hoàn toàn không có ý đồ xấu. Tôi còn là người đại diện của cô, như thế nào sẽ hãm hại cô."
Những lời nói này của Y Lợi Minh thật sự khiến Lâm Nhàn trầm mặc. Cô im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Anh nói lời này cũng không sợ bị sét đánh trúng sao? Nếu ký túc xá này vì anh mà bị cháy, tôi nhất định sẽ đến công ty để báo cáo anh."
Y Lợi Minh nghẹn một hồi, cuối cùng cũng đem thái độ dịu lại: "... những chuyện trước đây đều là do công ty quyết định, bây giờ thì khác rồi chúng ta đã thay đổi ông chủ, công ty sẽ không làm khó cô nữa. Tôi chỉ tới đây để thông báo cho cô. Nhân tiện, nhắc nhở cô về sự nổi tiếng của Điều Trác. Cô phải hiểu rằng, đôi khi làm người lùi một bước, trời cao biển rộng."
Lâm Nhàn trả lời một cách tự nhiên: "... cũng có thể là vạn trượng vực sâu."
Hắn thấy cô không tiếp thu, Y Lợi Minh lại ẩn ý thuyết phục cô: "Ngành giải trí cũng không hơn gì những chỗ khác, với tính tình hiện tại của cô sớm muộn gì cũng bị chịu thiệt."
Lâm Nhàn liền tiến đến trước mặt hắn, chậm rãi nheo lại đôi mắt to của mình, hỏi: "Tính cách trước đây của tôi, đã giúp tôi bớt đau khổ hơn chưa?”
Y Lợi Minh đột nhiên nghĩ đến những chuyện trước đó, yên lặng, không còn lời gì để nói: "....
Lâm Nhàn: "Hơn nữa, đôi khi mất đi lại là một điều may mắn, anh chưa từng nghe nói đến điều này sao?”.
Cô biết rằng, quảng cáo này là một cái bẫy. Nhưng đôi lúc, cuộc sống quá yên bình dễ khiến cô chán nản. Cuộc sống về hưu của cô nên tràn đầy sự phấn khởi và thú vị hơn.
Chẳng hạn như, chiêu trò của Kim tỷ, cô sẵn sàng đón nhận.