Lâm Nhàn tính vận chuyển 10 gói hàng từ cửa tiểu khu đến căn phòng của mình. Vừa rời khỏi cổng, cô nhìn thấy bạn cùng phòng đã mấy ngày không gặp.
Hai cô gái kéo theo vali đứng ở cửa nhìn Lâm Nhàn.
Vẻ mặt của cả hai đều có chút khó xử, Lâm Nhàn mỉm cười với họ.
Hai cô gái này một người tên là Điền Nhạc, người kia tên là Hướng Nhân. Hai người đều thuộc tuýp người hướng ngoại. Điền Nhạc hoạt bát rộng rãi, Hướng Nhân hài hước thú vị.
Họ được coi như điểm sáng vui vẻ trong nhóm nhạc Seven Days Girls. Ngày nay, phụ nữ thường thích nói đến sự độc lập, vì vậy họ rất coi thường những người như Lâm Nhàn.
Nhưng những hành động gần đây của Lâm Nhàn lại đem hai người dọa đến choáng váng. Tên ngốc này, thật sự cái gì cũng dám làm!
"Nhận hàng chuyển phát nhanh à?" Điền Nhạc liếc nhìn xe đẩy của Lâm Nhàn, trong đó có hơn 10 gói hàng với nhiều kích thước khác nhau. Đây là lần đầu cô nhìn thấy Lâm Nhàn hào phóng như vậy. Trước kia, Lâm Nhàn còn luyến tiếc bỏ tiền mua bánh bao hấp.
Lâm Nhàn mỉm cười và ừ một tiếng đẩy xe đẩy trước mặt đi qua.
Hai người cũng kéo hành lý đi theo cô. Hướng Nhân hỏi cô: "Cô đã quay hợp đồng quảng cáo được ký trước đó chưa?"
"Trước đó ký hợp đồng?". Lâm Nhàn một bên tò mò hỏi, một bên tiếp tục đẩy xe đi. Cô đã rời khỏi thế giới này lâu quá rồi, một lần nữa trở về, đôi lúc cảm thấy có chút xa lạ. Rất nhiều chuyện, cô cũng không thể nhớ rõ ràng. Cô đoán rằng hiện tại trong tay mình không có một công việc nào. Trong chốc lát, cô thậm chí còn chẳng để ý mình cũng có việc cần làm sao?
"Đúng vậy! Cùng Điều Trác có một quảng cáo chocolate! Cô là vẫn chưa bắt đầu ghi hình à?"- Điền Nhạc có chút ghen tị nói.
"Điều Trác?" Lâm Nhàn hào hứng nói: "Đây không phải là bạn trai của Ông Quân Ngưng sao?”
Khuôn mặt của Điền Nhạc và Hướng Nhân có chút cứng đờ, sau đó họ lúng túng gật đầu mà nói: "Ừ"
Trước kia cô nghèo, nghèo đến mức không có can đảm. Cô khờ khạo đến mức không có khí chất.
Có rất nhiều điêu cô không thể hiểu được và cũng không có can đảm để nghĩ về chúng.
Một chiếc bánh từ trên trời giáng xuống, ngoài việc vui mừng vì được tăng thêm lương, cô hoàn toàn không có tâm tư và dũng khí để tìm tòi nghiên cứu lý do.
Đến bây giờ, nghĩ lại về quảng cáo này dường như tồn tại một nguyên nhân sâu xa khác.
Cô và Điêu Trác thực ra không biết gì về nhau, nhưng vì hoạt động chung công ty nên thường gây ra ấn tượng là họ có mối quan hệ không rõ ràng.
Nhưng họ rõ ràng không phải là một đôi. Người hẹn hò chân chính là Ông Quân Ngưng cùng Điều Trác. Mà Lâm Nhàn thuần túy là bị kéo chân sau, vô tình bị coi thành tình nhân.
Vì vậy, quảng cáo sắp xếp cho cô và Điều Trác rõ ràng là một cái bẫy.
Lâm Nhàn mặc dù coi thường Điều Trác nhưng phải thừa nhận, năm trước Điều Trác cũng là một tiểu lưu lượng. Cùng hắn quay quảng cáo cũng được coi là một thành tích cao đối với Lâm Nhàn vào thời điểm đó. Điều quan trọng là tiền cát-xê cũng không thấp.
Lâm Nhàn sờ cằm, cô có 1 tỷ điểm tích lũy, xem như cũng được coi là giàu có, nhưng vấn đề này không ảnh hưởng đến mong muốn kiếm tiền của cô. Tiền thì bao nhiêu cũng không đủ. Dù sao thì bây giờ cô đây cũng rất thích tiêu tiền.
Ba người trở lại ký túc xá, Lâm Nhàn kéo xe đẩy, trở về căn phòng của mình.
Khi cô đóng cửa lại, Điền Nhạc và Hướng Nhân liền thở phào nhẹ nhõm.
Điền Nhạc: "Cô nghĩ cô ấy bị sao vậy? Đi cùng cô ta áp lực quái"
Hướng Nhân: "Có lẽ là do mấy ngày nay cô ấy căng thẳng...'. Vừa nói, cô vừa chỉ vào đầu mình, ý là vậy đó.
Điền Nhạc gật đầu, cảm khái nói: "Đáng tiếc, đoạn video đó nếu dùng để trao đổi tài nguyên với chị Kim, chúng ta có thể đổi lấy vai nữ chính. Không, kể cả là đổi vai nữ thứ ba cũng được."
Hai người này đều chẳng ra gì, độ nổi tiếng của họ so với Lâm Nhàn chỉ cao hơn một chút. Nếu Lâm Nhàn được coi là tuyến 18 thì họ chính là tuyến 16.
Nghe xong Điền Nhạc nói, Hướng Nhân không khỏi cảm thấy tiếc nuối: "Thật sự là đáng tiếc, khó trách cô ấy không thể nổi tiếng được. Một cơ hội tốt như vậy mà để biến mất." Trong lúc hai người họ đang nói mấy câu thương hại, họ nhìn thấy Y Lợi Minh đẩy cửa bước vào.
Điền Nhạc cùng Hướng Nhân chạy nhanh đến bên Y Lợi Minh chào hỏi: “Anh Lợi Minh'.
Y Lợi Minh khá thờ ơ đối với hai người này. Hắn chỉ liếc nhìn họ gật đầu. Sau đó. tùy tiện đi thẳng vào phòng ngủ của Lâm Nhàn, đến trước cửa mới phát hiện cửa vốn đã khóa lại.
Hắn sửng sốt một hồi lâu mới gõ cửa: "Lâm Nhàn mở cửa'.
Điền Nhạc cùng Hướng Nhân nhìn nhau, vội vã kéo vali hành lý chạy lên lầu.
Đi vào phòng, bí mật tìm một góc nào đó để nghe lén.
Dưới lầu, tiếng gõ cửa dần lớn hơn. Mất một lúc lâu, Lâm Nhàn mới đi tới mở cửa. Y Lợi Minh liếc nhìn đồ đạc trong phòng, hắn vui sướng khi nhìn người khác gặp họa mà nói: "Thế nào? Cô kiêu ngạo xong chưa, có vui không?”
Lâm Nhàn vừa nghe cũng cười nhiệt tình trả lời: "Vui vẻ, đặc biệt mỗi khi tôi nghĩ đến sắc mặt của Tập Doanh hiện tại."
Y Lợi Minh một bụng nghẹn: "... Cô có biết hiện tại bản thân đã chọc bao nhiêu phiền toái rắc rối cho công ty rồi không? Tập Doanh là người thuộc công ty Bành Húc. Cô ấy đang được chú trọng, nâng đỡ. Vậy mà cô hủy hoại hình tượng của cô ấy. Công ty bên kia chắc chắn sẽ tính món nợ này!!"
Lâm Nhàn nghi hoặc: "Vậy thì đã làm sao? Chỉ cho quan châu phóng hoả, không cho dân chúng thắp đèn sao? Cô ấy hãm hại tôi, mà tôi không được phép đánh trả lại à?"