Dù sao với thâm niên hiện tại của Hoắc An, căn bản là không thể lên được.

Nhưng không ngờ ba ngày sau, bên phía Tiêu Hòa vẫn chưa có động tĩnh, bên Chủ Nhật Vui Vẻ lại chủ động gọi điện thoại mời Hoắc An đi ghi hình, hơn nữa còn là tham gia với tư cách khách mời chính!

Anh Kiếm lập tức ngây người!

Anh ta kinh ngạc nói tin này cho Tiêu Hòa, nhưng cô lại rất bình tĩnh như thể đã sớm đoán được kết quả này.

"Rốt cuộc em đã làm thế nào vậy?!"

Tiêu Hòa nói: "Nửa đêm em trèo qua cửa sổ nhà ông ta, đặt tài liệu của Hoắc An lên bàn, sau đó ngày hôm sau cứu ông ta khỏi bánh xe tải."

!!!

Anh Kiếm trợn tròn mắt, không tin một chữ.

"Em đang đóng phim đấy à?"

"...."

"Em không muốn nói thì thôi, mặc dù không biết em đã làm thế nào, nhưng chỉ cần có thể lên chương trình là chuyện tốt, sớm biết em có cách, anh đã không phải lo lắng rồi."

Nói xong, cúp điện thoại.

Tiêu Hòa cầm điện thoại quay đầu lại, thấy Hoắc An đang trợn tròn mắt nhìn mình, vẻ mặt kinh hoàng, giọng lí nhí như muỗi:

"Đội trưởng, những gì chị vừa nói đều là thật chứ?"

"Tất nhiên."

Tiêu Hòa gật đầu.

Cô không nói dối một chữ nào.

Hoắc An căng thẳng nói: "Nhưng đây là phạm pháp..."

Là con nhà quân nhân chính gốc, cậu ta phải làm sao đây?

Báo cảnh sát bắt người thân?

Hay là nhắm một mắt mở một mắt cho qua?

Tiêu Hòa nhướng mắt, bình tĩnh nhìn cậu ta, giọng điệu vô cùng ngạo mạn.

"Tôi không để lại bất kỳ bằng chứng nào."

Hoắc An: "..."

Cậu ta hít một hơi thật sâu, nước mắt lưng tròng.

"Vì để em được lên chương trình này, chị thậm chí không tiếc phạm pháp! Đội trưởng, chị đối xử với em tốt quá, em không biết phải báo đáp chị thế nào... Chị thấy cơ thể em được không?"

Cậu ta nghiến răng dậm chân, kéo áo để lộ ra mấy múi bụng.

Tài xế lái xe sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, đánh tay lái mấy lần mới ổn định được, sau đó dựng tai nghe cuộc trò chuyện phía sau.

Tiêu Hòa "hừ" một tiếng.

"Người như cậu, tôi một phát có thể tát c.h.ế.t hai người, muốn thử không?"

"...."

Hoắc An sợ đến mức rụt cổ lại, vội vàng kéo áo vào, cài cúc, ngồi nghiêm chỉnh, giữ khoảng cách rất xa với Tiêu Hòa.

Địa điểm ghi hình Chủ Nhật Vui Vẻ là trong nhà, nằm ở trường quay của đài truyền hình.

Chương trình đã nổi tiếng được mười hai năm, sớm đã hình thành một hệ thống hoàn chỉnh, mỗi nhân viên công tác đều bận rộn theo trật tự.

Tiêu Hòa vừa vào đã thấy phông nền sân khấu đang được chỉnh sửa lại, thay những đám mây mềm mại bồng bềnh trước đây bằng một bức tường phông nền thể thao màu xanh lá cây.

Trên đó còn có một dòng chữ:

Thể thao cũng giống như ánh nắng mặt trời, không bao giờ lừa dối người ta.

Thấy vậy, Tiêu Hòa nhướng mày, dẫn Hoắc An đi chào hỏi.

Sau khi xác định chủ đề mới, Phùng Chính dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm việc, lập tức lên kế hoạch nội dung và định hướng chủ đề hoàn chỉnh, nhanh chóng đưa vào sản xuất.

Chủ đề hoàn toàn mới đã truyền một luồng m.á.u tươi mới cho toàn bộ ê-kíp chương trình, rõ ràng mọi người đều tràn đầy sức sống hơn trước.

Phùng Chính ngày càng hài lòng với chủ đề mới này.

Khi thấy Tiêu Hòa đi tới, ông ta nhận ra cô ngay, có chút kinh ngạc.

"Cô là..."

Tiêu Hòa cười cười, gật đầu với ông ta: "Tôi là người đại diện của Hoắc An, Tiêu Hòa. Sức khỏe của đạo diễn Phùng thế nào rồi? Đã hồi phục chưa?"

"Thảo nào!"

Phùng Chính lập tức phản ứng lại.

Thảo nào Tiêu Hòa lại quen thuộc với lời thoại của Hoắc An như vậy, hóa ra cậu ta là nghệ sĩ dưới trướng cô.

Ông ta kinh ngạc nói: "Sau hôm đó tôi còn đi tìm cô, nhưng mãi không tìm thấy, tôi còn tưởng rằng..."

"Bình thường tôi không luyện tập ở đó." Tiêu Hòa giải thích.

"Hôm đó cô không chỉ cứu mạng tôi, còn giúp tôi tìm được chủ đề mới cho chương trình."

Phùng Chính rất kích động, chỉ vào màn hình lớn sau lưng nói: "Hoắc An là nghệ sĩ của cô, xem ra lần này tôi không cần lo lắng cho chương trình rồi. Nguồn cảm hứng chủ đề từ cô, tôi tin Hoắc An là người có thể diễn giải tốt nhất."

Thực ra lúc đầu khi quyết định mời Hoắc An, ông ta cũng thấy hơi mạo hiểm.

Một là vì địa vị của Hoắc An trong giới giải trí vẫn chưa đủ vững.

Hai là vì chủ đề mới rất đặc biệt, ông ta không hiểu nhiều về Hoắc An, chọn một người mới như vậy để dẫn dắt, rất dễ xảy ra vấn đề.

Ông ta đang dùng mười hai năm sự nghiệp của chương trình để đánh cược, trong lòng vẫn luôn lo lắng.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tiêu Hòa, kỳ diệu là ông ta thế mà lại an tâm.

Có lẽ là vì bản thân Tiêu Hòa chính là nguồn cảm hứng cho chủ đề này, hoặc cũng có thể là vì bất kể lúc nào, Tiêu Hòa đều có thể bình tĩnh tự nhiên, như thể là kim chỉ nam trấn an cả trường quay.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, công tác ghi hình diễn ra có trình tự.

Kể từ khi nổi tiếng, Hoắc An luôn phô bày kinh nghiệm liên quan đến thể thao trong giới giải trí, khi nói đến chủ đề này, cậu ta cũng rất thoải mái.

Hơn nữa, chương trình này là chương trình cậu ta xem từ nhỏ đến lớn, vốn đã rất thích, trong suốt quá trình ghi hình, cậu ta đều rất phối hợp, nụ cười trên mặt không ngừng.

Mãi đến khi nghỉ giữa giờ, nhân viên công tác dẫn theo hai khách mời trò chơi xuất hiện, nụ cười trên mặt cậu ta lập tức biến mất, trở nên lạnh nhạt.

Bởi vì, Phan Hồng đã đến.

Cô ta đang đứng bên cạnh một khách mời sẽ tham gia trò chơi, Hoắc An vừa nhìn thấy cô ta, mặt đã dài ra.

Tiêu Hòa quan sát cô gái bên cạnh Phan Hồng, trông rất trẻ, chắc mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, mái tóc dài đen nhánh, ngũ quan thanh tú ngây thơ, là kiểu tiểu bạch hoa điển hình, vừa nhìn thấy Hoắc An đã ngọt ngào gọi anh trai.

Cô ta gọi một tiếng, sắc mặt Hoắc An lại đen thêm một phần.

Ánh mắt của Phan Hồng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Hòa, cười nói: "Tôi quen biết biên kịch của chương trình, muốn sắp xếp cho Lư Sa Sa một cơ hội xuất hiện nên dẫn cô ấy đến xem, không ngờ lại gặp mấy người ở đây."

Nói thì nói vậy, nhưng trong giọng điệu không nghe ra một chút ngạc nhiên nào.

Không giống như tình cờ gặp nhau, mà giống như cố ý tìm đến.

Quả nhiên, Tiêu Hòa còn chưa nói hết lời, Phan Hồng lại nói với Hoắc An:

"Hoắc An, lát nữa lên sân khấu cậu phải chăm sóc Sa Sa nhiều nhé, cô ấy là người mới tôi ký hợp đồng, mới vào nghề chưa được mấy tháng."

Nói xong, liếc mắt ra hiệu với Lư Sa Sa.

Lư Sa Sa lập tức tiến lại gần, giọng nói ngọt ngào.

"Anh Hoắc An, lát nữa phải làm phiền anh rồi."

Hoắc An nhíu mày, khuôn mặt thô kệch nghiêm nghị, khi cô ta tiến lại gần, cậu ta nhanh chóng lùi lại một bước.

"Tôi về phòng nghỉ trước."

Nói xong, không thèm nhìn Lư Sa Sa lấy một cái, quay người bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play