Tiêu Hòa có chút kinh ngạc.

Nhìn thế này thì phải cao gần một mét tám, sao lại nhẹ thế nhỉ?

Cô vừa định rời đi, nhân viên công tác lại khuân một chiếc hộp lớn từ đằng sau ra.

"Cô Tiêu, xin chờ một chút, còn cái này nữa."

"Đây là cái gì thế?"

Nhân viên công tác cười tươi nói: "Món đồ cô vừa trả giá là thứ ông chủ của chúng tôi rất ưng ý, đây là món quà mà sàn đấu giá tặng riêng cho cô, hi vọng cô sẽ chơi vui vẻ."

Tiêu Hòa không để tâm lắm, tùy tiện cất chiếc hộp vào trong không gian, chợt nhớ ra một chuyện khác.

"Đúng rồi, anh tìm thấy người này ở đâu?"

"Đội cứu hộ phát hiện ở bên ngoài vào sáng sớm, lúc đó anh ta đã bất tỉnh, đến nay vẫn chưa tỉnh lại lần nào."

Tiêu Hòa chỉ vào bộ quần áo sạch sẽ trên người anh ta.

"Phát hiện ra thế này sao?"

"Đúng vậy."

Nghe vậy, Tiêu Hòa cau chặt mày.

Điều này không thể nào.

Người trước mắt không có dị năng, đơn thương độc mã sinh sống ở bên ngoài căn cứ, sao có thể giữ bản thân sạch sẽ không tì vết như thế được?

Cảm giác... không giống như người của thế giới này, cứ như là vô tình lạc tới đây.

Tiêu Hòa đánh giá người đàn ông trước mắt, suy nghĩ một lúc, trực tiếp nhấc bổng anh ta lên.

Đưa về nghiên cứu sau.

Đây là khu vực trung tâm của căn cứ, Tiêu Hòa đã bỏ ra một số tiền lớn mua một căn nhà hai tầng để ở, bình thường còn có thể làm căn cứ hoạt động của đội ngũ.

Cô đi thẳng lên tầng, vào phòng ngủ.

Vừa đặt người xuống, chú hamster Tiểu Quai biến dị đã chạy ra khỏi không gian, há miệng ra hướng về phía người đàn ông trên giường, trực tiếp ngậm trọn nửa cái đầu của anh ta.

"Không được ăn!"

Tiêu Hòa tiện tay ném hai quả thông về phía hamster, ném trúng đầu nó, nó bèn "phụt" một tiếng nhả người đàn ông ra, ôm quả thông chạy đi.

Bị nó kéo như vậy, nửa người của anh ta trượt khỏi giường, làn da vẫn hồng hào, chỉ có tóc là dính nước dãi của Tiểu Quai.

Sợ anh ta vô tình làm bẩn giường của mình, Tiêu Hòa lấy một chiếc khăn, thấm chút nước sạch từ không gian, khom người định lau sạch mặt cho anh ta.

Nhìn gần, cô càng cảm nhận được da dẻ anh ta trắng mịn, ngũ quan lập thể tinh tế, sống mũi cao, có một loại sạch sẽ mỏng manh, đây là người đẹp nhất mà Tiêu Hòa nhìn thấy trong suốt 28 năm cuộc đời.

Dù sao cũng là hai thùng xúc xích mà.

Tiêu Hòa vừa nghĩ, động tác lau mặt không khỏi nhẹ nhàng thêm đôi chút.

Đang lau, người trên giường bắt đầu tỉnh lại, mở mắt ra.

Đôi mắt đen láy ôn hoà như bầu trời đêm khuya.

Tiêu Hòa nhoài người tới gần để quan sát kĩ hơn, đối phương không hề sợ hãi, ngược lại như trút được gánh nặng.

"Đây... là đâu?"

Giọng nói hoảng sợ nhưng trong trẻo êm tai.

Tiêu Hòa đáp: "Căn cứ Lam Tinh."

Nói xong, thấy đối phương vẫn ngơ ngác, cô đành kiên nhẫn giải thích.

"Tôi dùng hai thùng xúc xích mua anh về từ sàn đấu giá, bây giờ anh là tài sản của tôi, hiểu không?"

Đối phương mở to mắt, dường như vẫn chưa hiểu hoàn cảnh hiện tại.

Tiêu Hòa lại hỏi: "Tên anh là gì?"

Người đàn ông quan sát Tiêu Hòa rất kĩ, dường như đang thăm dò điều gì, sau một hồi do dự, anh trả lời:

"Giang Diệp."

"Tôi là Tiêu Hòa, đội trưởng đội cứu hộ số một, là chủ căn cứ này."

Giang Diệp khẽ gật đầu, tò mò đánh giá xung quanh.

Trong lúc anh nghi hoặc, Tiêu Hòa cũng đánh giá người đàn ông trước mắt.

Các đội trưởng khác trong căn cứ, bất kể là nam hay nữ, ít nhiều đều từng bao nuôi người tình, nhưng cô lại là lần đầu tiên, không hề có kinh nghiệm.

Nuôi thế nào nhỉ?

Tiêu Hòa suy nghĩ, lấy khăn mặt và nước sạch từ trong không gian ra, rồi lại lấy bộ quần áo nam từ cửa hàng bách hoá lúc nãy, nói: "Tự vệ sinh sạch sẽ, sau đó thay bộ đồ này vào."

Hai thùng xúc xích thì ít nhất cũng phải ăn mặc đẹp một chút, nhìn cũng thấy vui mắt.

Giang Diệp nhìn cô lấy đồ từ trong không trung, nhưng lại không có vẻ gì là ngạc nhiên.

"Trước đây anh từng thấy qua dị năng không gian?" Tiêu Hòa hỏi.

Giang Diệp gật đầu.

Dị năng không gian tuy quý nhưng không phải của hiếm, hầu như căn cứ nào cũng có vài người, có thể trước kia nơi anh ở cũng có.

Tiêu Hòa nghĩ ngợi một lát mới nói: "Trước tắm rửa đã, tắm xong tôi sẽ dẫn anh đi tham quan."

——

Tiêu Hòa ở căn cứ Lam Tinh từ nhỏ, sau khi cha mẹ mất, cô thường xuyên một mình đi lại trong căn cứ, vì thế cực kỳ quen thuộc với mọi thứ nơi đây.

Cô vừa dẫn Giang Diệp đi dạo vừa giới thiệu hoàn cảnh nơi này cho anh.

Sau khi tắm xong, Giang Diệp càng trở nên trắng trẻo mịn màng, mặc bộ quần áo do Tiêu Hòa đưa cho, trông như người mẫu trong trung tâm thương mại.

Giữa căn cứ toàn màu xám xịt, anh như một viên kim cương vô tình rơi vào đống than.

Đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Tiêu Hòa nhíu mày, định lần sau sẽ đưa cho Giang Diệp một chiếc mặt nạ, để anh che mặt lại.

Vừa nghĩ như vậy, cô vừa quay đầu nhìn về phía sau.

Giang Diệp dường như đã quen với những ánh nhìn như vậy, anh bị những thứ trong căn cứ thu hút, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc và khó tin, ánh mắt âm u.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Tiêu Hòa càng thêm tin tưởng: Chắc chắn người này có bí mật.

Đi một vòng căn cứ, hai người quay về phòng.

Vừa vào cửa, Tiêu Hòa dặn dò: "Anh có thấy ánh mắt của những nữ đại lão ngoài kia không? Nhìn anh cứ như nhìn một miếng thịt vậy. Sau này lúc tôi không có ở đây, cố gắng đừng ra ngoài."

Giang Diệp dùng đôi mắt đen láy nhìn cô.

"Vậy còn cô? Tốn nhiều tiền như vậy để mua tôi về, cô muốn làm gì?"

Tiêu Hòa sửng sốt, đập đập vào n.g.ự.c mình, ngữ khí nghiêm túc: "Tôi không giống như bọn họ, tôi là người tốt."

Thực ra, ngay cả cô cũng không biết mình nhất thời bốc đồng mua người này về để làm gì.

Vai không thể khiêng, tay không thể vác, một ngày ba bữa còn phải lấy từ không gian của cô.

Tính thế nào cũng thấy lỗ.

Tiêu Hòa đau lòng.

Nhưng Giang Diệp lại thả lỏng, hít sâu.

"Cảm ơn cô, tôi cần thời gian để từ từ tiêu hóa mọi thứ."

Tiêu Hòa hào phóng gật đầu.

"Không thành vấn đề."

Nói xong, cô rời khỏi phòng.

Ra khỏi cửa, cô ngồi xuống bậc thang, trong lòng tự khen mình.

Mình đúng là vừa dịu dàng lại chu đáo, chim hoàng yến nhỏ chắc cảm động lắm nhỉ?

Người hào phóng như mình giờ không còn nhiều đâu.

Tiêu Hòa còn đang nghĩ, bỗng thấy đội trưởng đội Hỏa Diệm là Yến Hỏa Hỏa đi về phía này.

Yến Hỏa Hỏa là dị năng hệ hỏa, cao một mét chín, tóc đỏ buộc đuôi ngựa, cơ bắp cuồn cuộn, ngũ quan thô ráp tràn đầy anh khí, nhưng thực ra còn nhỏ hơn Tiêu Hòa một tuổi.

Tiêu Hòa vẫn luôn coi cô ấy như em gái.

Lúc này, cô ấy hấp tấp chạy tới, sốt ruột hỏi: "Chị Tiêu Hòa, nghe nói sàn đấu giá có một người đàn ông rất đẹp trai, bị chị mua rồi sao?"

Tiêu Hòa gật đầu: "Đổi bằng hai thùng xúc xích."

Yến Hỏa Hỏa hít ngược một hơi: "Chị điên rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play