Trước khi đóng cửa, cô nghe thấy tổng giám đốc lẩm bẩm một câu:

"Năm năm rồi, mấy người là nhóm khách tham quan thứ hai của hòn đảo này."

——

Hai ngày sau, Tiêu Hòa thương lượng xong với những người khác, trong sự tiễn đưa của toàn thể nhân viên công ty, họ khởi hành, đi thuyền hai ngày mới đến được hòn đảo nhỏ không người ở, tên là Đảo Sương Mù này.

Lúc này, Tiêu Hòa mới hiểu câu nói cuối cùng mà tổng giám đốc nói ngày đó.

Đây là một hòn đảo nằm rất xa bờ biển, vị trí hẻo lánh, không một bóng người, điều kiện địa lý không tốt cũng đành, ngay cả nước biển xung quanh hòn đảo cũng không bình thường.

Lúc đi thuyền ra đây, ban đầu mọi thứ đều bình thường, nhưng đến gần vùng biển này thì nước biển xung quanh dần chuyển sang màu đen, tiến lại gần ngửi thử thì bốc ra một mùi hôi thối.

Nước biển vừa đen vừa hôi, hòn đảo cũng ảm đạm.

Cây cối gầy gò, lá cây úa vàng, mặt đất không mọc lấy một ngọn cỏ, nhìn vào không thấy chút sức sống nào.

Nơi như vậy mà nói là điểm du lịch, đến ở bình thường cũng không được.

Mọi người vừa lên bờ đã nhìn chằm chằm hòn đảo hoang vắng.

"Đội trưởng, hòn đảo nghỉ dưỡng mà tổng giám đốc mua thực sự ở đây sao ạ?"

Trước khi đến đây họ đã điều tra thông tin về Đảo Sương Mù, tìm được rất nhiều bức ảnh đều là núi non xanh biếc, chim hót hoa thơm, là một nơi hệt như đào nguyên.

Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt lại hoàn toàn khác trong ảnh.

Tiêu Hòa nhanh chóng lấy điện thoại vệ tinh ra gọi điện hỏi thăm.

Tổng giám đốc: "Đúng đó, không sai đâu."

Mọi người nghe xong lời này thì im lặng một lúc lâu.

Tiêu Hòa: "Có phải ông dư tiền không có chỗ xài hay không?"

Nghe vậy, tổng giám đốc bất lực cười khổ.

"Cô nghĩ tôi cố tình sao? Lúc đó tôi cũng bị lừa!"

Đảo Sương Mù là sản nghiệp của Quang Minh Sinh Vật, năm năm trước cho thuê quyền sử dụng, được quảng cáo là đào nguyên ngoài biển, thiên đường nghỉ dưỡng, người bán hàng khéo ăn nói, tổng giám đốc nhất thời vui mừng, mua luôn mười năm quyền sử dụng.

Mua xong, ông ta còn vui vẻ tưởng tượng một thời gian dài, lại tốn nửa năm làm xong việc trên tay, chuẩn bị đưa gia đình đi nghỉ dưỡng.

Nhưng không ngờ đến tận nơi mới phát hiện "hình ảnh chỉ mang tính chất tham khảo".

Quang Minh Sinh Vật là một trong những doanh nghiệp lớn quốc tế, tổng giám đốc tuy trong lòng không vui nhưng cũng không dám trực tiếp gây hấn, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, trở thành một kẻ rước họa vào thân.

Chỉ là từ đó về sau, ông ta không còn đến hòn đảo đó nữa, cho đến khi muốn Tiêu Hòa đi nghỉ dưỡng mới nhớ đến.

"Vậy nên ngài để chúng tôi đến đây nghỉ dưỡng sao?" Tiêu Hòa hỏi ngược lại.

Tổng giám đốc cười trừ.

"Tôi luôn thấy hòn đảo đó có gì đó lạ lắm, những bức ảnh chụp trước kia rõ ràng rất đẹp, cách đây vài năm có người đi cũng nói đẹp lắm, sao dạo gần đây lại thành bộ dạng quỷ quái đó? Cô vừa nghỉ dưỡng, vừa giúp tôi xem thử rốt cuộc là thế nào."

Tiêu Hòa: "..." Ông có chắc là để tôi đến đây nghỉ dưỡng chứ không phải để tôi làm thêm giờ không?

Tổng giám đốc suy nghĩ một lúc, nói: "Lúc trước tôi mua 10 năm quyền sử dụng Đảo Sương Mù, bây giờ còn 5 năm nữa, nếu cô giúp tôi tìm ra nguyên nhân, thời gian sử dụng còn lại tôi sẽ tặng miễn phí cho cô, thế nào?"

Nghe điều kiện này, Tiêu Hòa lập tức động lòng.

"Thành giao!"

Cách đây không lâu, Đảo Sương Mù đúng là một nơi tươi đẹp, nhưng không biết từ lúc nào lại đột nhiên thành ra thế này.

Thay đổi lớn như vậy, đáng ra trên mạng phải tìm được thông tin gì đó, nhưng vì đây là một hòn đảo tư nhân, người ngoài không thể tùy ý ra vào, do đó tìm khắp cả mạng, Tiêu Hòa cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào có liên quan.

Rõ ràng là đã lâu lắm rồi không có người đến đây, nơi này hoang vu cực độ, ngay cả con đường dẫn đến biệt thự cũng khó nhận ra. Hoắc An và Từ Nhất Chu đi dọn đường phía trước, mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ mới đến được căn biệt thự duy nhất trên đảo.

Một ngày trước, tổng giám đốc đã cố ý cho người đến dọn dẹp và tiếp tế, phòng ốc khá sạch sẽ, nhưng vườn hoa héo úa khiến nơi này trông như bị bỏ hoang.

Tường hơi ngả vàng, trên mặt còn có nhiều vết cào, có thể là do ở đây lâu rồi không có người ở, động vật trên đảo đã đột nhập vào để lại dấu vết.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Ôn Khả Khả cau mày.

Hôm nay cô ấy trang điểm rất đẹp, lúc xuống tàu vẫn giống như một nàng công chúa, giờ trải qua một chặng đường dài nhọc nhằn, cô áy chẳng khác nào một bà điên vừa chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần.

"Em còn tưởng chúng ta thật sự đến đây nghỉ dưỡng..."

Triều Nhan cười an ủi: "Ít nhất vẫn còn đồ ăn, chúng ta sẽ không đói bụng."

Nói xong, cô ấy quay người đi vào bếp.

Ngay sau đó, bên trong đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.

Tiêu Hòa lập tức chạy vào trong, nhìn thấy cái tủ lạnh lớn không biết bị ai mở ra, đồ ăn vừa mới bỏ vào hôm qua đã đổ hết ra ngoài.

Trái cây và rau củ quả bị ăn sạch, chỉ còn trơ lại từng cọng lá, hạt dẻ và đồ ăn vặt chuẩn bị cho mọi người cũng đã bị cắn mở, vỏ hạt rơi đầy trên sàn.

Các loại đồ ăn chính và thịt cũng không thoát khỏi thảm họa.

Hàng hóa mới được đưa vào hôm qua, là đồ ăn đủ cho chín người và một con ch.ó tiêu dùng trong một tuần, chỉ qua một đêm đã thành ra như vậy.

"Thức ăn của chúng ta... hết sạch rồi!"

Vừa nãy còn tự an ủi mình, nhìn thấy cảnh này mọi người cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Tiêu Hòa nhìn những chiếc túi bị cắn trên sàn.

"Có thể là động vật trên đảo chạy vào ăn trộm."

Bức tường bên ngoài còn có dấu vết trèo tường rất rõ ràng.

Mọi người nghe vậy, ngay lập tức chán nản vô cùng.

"Động vật gì mà mở được tủ lạnh vậy? Thành tinh rồi sao?"

"Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Tiêu Hòa: "Các cậu dọn dẹp đồ ăn còn ăn được trước, tôi gọi điện thoại nhờ người chuyển thêm một ít nữa."

Nói xong, bảo mọi người nhanh chóng bắt tay vào làm, Tiêu Hòa cầm điện thoại vệ tinh đi ra ngoài.

Giang Diệp vội vàng chạy theo, nhỏ giọng hỏi: "Có khi nào Tiểu Quai từ không gian chạy ra ngoài không?"

Tiêu Hòa lắc đầu.

Lúc nãy nhìn thấy đầy vỏ hạt dẻ trên sàn, cô cũng nghĩ đến khả năng này.

Nhưng Tiểu Quai từ sau khi ra đời đến giờ vẫn luôn nằm trong không gian của cô, chưa từng rời đi, sao có thể đột nhập đến đây ăn trộm đồ ăn?

Đồ trong không gian cô đã ăn không hết.

Hơn nữa Tiểu Quai không thích ăn xúc xích và rau củ quả, rất kén ăn, chỉ ăn hạt dẻ.

Nghe cô giải thích, Giang Diệp thở phào nhẹ nhõm.

"Thế thì tốt quá, anh còn lo em thả Tiểu Quai ra sẽ bị mọi người phát hiện."

Nhưng vẻ mặt Tiêu Hòa không hề thả lỏng.

Nhìn những dấu vết trên tường, con vật đột nhập chỉ có một con, vậy con vật lớn đến mức nào mới có thể ăn hết đồ ăn của chín người họ trong một đêm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play