Chỉ thấy trong nhà kho rộng lớn chất đầy gạo, bột mì và đủ loại đồ ăn nhanh, đủ chủng loại chất thành đống như núi, thậm chí còn giống với nhà kho của Giang Diệp.

Cả hai nhìn nhau, nhà kho hai người thuê nằm cạnh nhau, bên trong chẳng hẹn mà gặp đều để những thứ giống hệt nhau.

Giang Diệp không ngờ rằng mình đã bỏ công sức tìm kiếm chọn lựa một nhà kho, hóa ra lại ngay cạnh nhà kho của Tiêu Hòa.

Ban đầu còn tưởng mình nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, bây giờ lại xấu hổ quá.

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Vật tư của họ dường như ngày càng nhiều.

Tiêu Hòa vung tay, lấy lại những vật tư vừa nãy để trong không gian, sau đó đi đến cửa nhà kho của Giang Diệp, bỏ số đồ anh đã chuẩn bị vào đó.

Đống đồ trong nhà kho chất đầy không gian, đến cả những khe hở nhỏ nhất cũng không còn chỗ.

Làm xong những việc này, cô quay lại nhìn anh: "Nếu có một ngày em thật sự quay về tận thế, em sẽ mang theo đồ của anh về."

Ánh mắt Giang Diệp nhu hòa, bước tới nhẹ nhàng ôm cô: "Mong rằng sẽ không bao giờ có ngày đó."

Tiêu Hòa suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu, cô không biết từ khi nào, trói buộc của cô với thế giới này ngày càng nhiều, có chút không nỡ rời xa.

Khu nhà kho ở ngoại ô rất yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ như một tấm lụa mỏng phơi trên người cả hai.

Không khí thoang thoảng mùi thơm mát, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng từ trong cỏ vọng ra như đang hát một bản nhạc, mọi thứ thật hoàn hảo.

Trong không gian, Tiểu Quai đang ngủ say đột nhiên bị tiếng động của đồ vật tràn vào làm nó phải tỉnh giấc giữa chừng:

Các người có coi cảm nhận của tôi ra gì không?

Thu dọn đồ đạc trong hai nhà kho xong, trời đã muộn, Tiêu Hòa và Giang Diệp cất hết những đồ không để vừa trong nhà kho, xách theo rời đi.

Khi vừa xuống tới tầng 1, Tiêu Hòa còn đang nghĩ cách xử lý chỗ đồ trong nhà kho, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân rất khẽ, lúc có lúc không.

Tiếng bước chân này, từ khi hai người vào khu nhà thì Tiêu Hòa đã phát hiện ra.

Vốn tưởng rằng là những hộ gia đình khác, nhưng bây giờ vẫn lén lút đi theo sau bọn họ.

Khu nhà này mặc dù phương tiện an ninh rất đầy đủ, được quảng cáo là hộ gia đình cực kỳ riêng tư, khó có phóng viên nào có thể vào được, nhưng nếu đối phương thực sự muốn theo, chắc chắn cũng có thể nghĩ ra cách lẻn vào.

Huống hồ, hiện tại Giang Diệp đang nổi, hơn nữa anh lại ít lên chương trình nên bây giờ cả phóng viên và truyền thông đều đang ráo riết muốn chụp tin tức của anh.

"Phía sau có người đi theo chúng ta." Tiêu Hòa nói khẽ.

Nghe vậy, Giang Diệp nghiêm túc, nhẹ nhàng quay đầu nhìn ra sau, quả nhiên có thể nhìn thấy một bóng người ở không xa.

"Có khả năng là phóng viên."

Việc bị phóng viên chụp lén này, từ năm năm trước anh đã biết cách ứng phó.

"Lên lầu trước, sau đó thông báo cho nhân viên an ninh của khu nhà đến xử lý, đừng để anh ta biết chúng ta ở tòa nhà nào, nếu không sau này sẽ phiền phức."

Nói xong, anh nhanh chóng xách đồ đi vào trong.

Tốc độ của hai người rất nhanh, tuy nhiên phóng viên phía sau dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, vẫn tiếp tục đuổi theo, không thể nào thoát được.

Tiêu Hòa quay lại nhìn, với tốc độ này thì không thể thoát khỏi phóng viên, lúc đó đừng nói tòa nhà nào, mà ngay cả phòng số mấy cũng sẽ bị anh ta chụp rõ.

Nếu chỉ có mình cô thì có thể trực tiếp nhảy lên cây, rất nhanh sẽ không thấy bóng dáng đâu, nhưng lúc này bên cạnh còn có thêm một người nữa.

Tiêu Hòa quay lại nhìn anh bạn trai yếu đuối cần được che chở của mình.

"Anh đừng nhúc nhích." Cô đột nhiên lên tiếng.

Giang Diệp tuy có chút không hiểu nhưng vẫn theo bản năng phanh gấp, dừng lại.

"Sao thế?"

"Em sẽ bế anh chạy."

Tiêu Hòa vừa nói vừa đưa hết đồ trong tay mình cho anh cầm.

Giang Diệp vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, ngay sau đó, đột nhiên thấy Tiêu Hòa cúi xuống, rồi đột ngột bế anh lên.

Giang Diệp cao một mét tám bị bế trong lòng, anh và Tiêu Hòa có thân hình mảnh mai thon dài hoàn toàn trái ngược.

Anh kinh ngạc mở to mắt, cơ thể cứng đờ, không dám cử động.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Tiêu Hòa bế anh, nhưng anh vẫn chưa quen, dù sao lần trước là lúc tập luyện xong, anh mệt mỏi không cử động được, đành phải lựa chọn bất đắc dĩ.

Nhưng hôm nay, anh hoàn toàn không sao.

Giang Diệp có chút không được tự nhiên, phóng viên bám theo họ đằng sau dường như cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc, thậm chí cũng đứng sững tại chỗ.

Tiêu Hòa nhẹ nhàng bế Giang Diệp, dường như cân nặng của anh không gây thêm bất kỳ gánh nặng nào cho cô, bước chân vẫn nhẹ nhàng, nhịp thở bình ổn.

"Để em bế anh chạy nhanh hơn."

Nói xong, cô quả thực chạy vụt đi, tốc độ nhanh hơn cả tốc độ họ chạy lúc nãy.

Các phóng viên đằng sau đều sợ ngây người, đến lúc này mới phản ứng lại, vội đuổi theo, nhưng khi rẽ một góc thì hai người đột nhiên biến mất.

Anh ta nhìn con đường vắng tanh trước mặt, vẫn chưa hoàn hồn.

Một người phụ nữ bế một người đàn ông làm sao có thể chạy nhanh như thế được?

Anh ta quanh quẩn ở đó một lúc, vẫn không thấy người, đành phải bỏ cuộc.

Đợi anh ta đi không lâu, Tiêu Hòa bế Giang Diệp nhảy xuống từ cành cây cao, chạy một mạch như vậy mà cô vẫn ung dung tự tại, ngay cả hơi thở cũng không rối loạn.

"Anh không sao chứ?" Cô đặt Giang Diệp xuống, ngược lại quan tâm hỏi anh.

Giang Diệp mơ hồ lắc đầu.

"Không sao… không sao…"

Trên đời này có mấy người được bạn gái bế công chúa nhỉ?

Cứ bế rồi quen thôi.

Anh vừa nghĩ vừa cùng Tiêu Hòa đi đến nhà mình.

Ban đầu tưởng rằng đám phóng viên không chụp được ảnh, hẳn là không thể gây ra chuyện gì lớn, nhưng không ngờ rằng tên phóng viên này rõ ràng không muốn bỏ lỡ tin sốt dẻo.

Chỉ một ngày sau, hắn đã mở một buổi phát trực tiếp.

Do không chụp được bức ảnh thực tế nào, phóng viên đành kể lại câu chuyện rất bóng gió.

"Hôm qua, tôi đã núp ngoài nhà Giang Tại Châu hơn năm tiếng đồng hồ mới thấy anh ta xuất hiện. Lúc đó đã hơn mười một giờ đêm, đường sá không có ai, tôi lập tức đi theo, quả nhiên đã phát hiện một số việc."

"Lúc đó Giang Tại Châu xuất hiện cùng với một người phụ nữ, tôi đang chuẩn bị chụp ảnh thì họ phát hiện ra tôi. Tôi vẫn bám theo rất sát nhưng không ngờ, người phụ nữ kia đột nhiên bế Giang Tại Châu lên rồi chạy!"

Tên phóng viên càng nói càng kích động, tay chân múa may.

"Tốc độ của họ nhanh như gắn bánh xe ở dưới chân, chỉ một cái chớp mắt, họ biến mất!"

Ban đầu, khán giả còn nghe rất thích thú, nghe đến đây thì đột nhiên cảm thấy không ổn.

[Khoan đã, anh vừa nói ai bế Giang Tại Châu chạy nhỉ?]

Phóng viên đính chính, đồng thời ám chỉ: "Có người bế Giang Tại Châu chạy, mà còn là phụ nữ, người mà mọi người đều rất quen."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play