Vừa nghe Nghiêm Tu Quần cũng tham gia vào chuyện này, anh Kiếm vừa kinh ngạc lại tức giận, sắc mặt vô cùng u ám.

Cảnh sát nói: "Tôi nghi ngờ cậu ta có vấn đề về thần kinh, lúc nãy liên tục gọi tên Tiêu Hòa, nói rằng mình rơi vào bẫy của Tiêu Hòa."

Nghe vậy, anh Kiếm nghi hoặc quay đầu nhìn về phía bên kia văn phòng.

Nếu như trước kia, khi nghe thấy tin tức về Giang Diệp, Tiêu Hòa chắc chắn sẽ theo chân cảnh sát đến đó, nhưng hôm nay cô lại ung dung tự tại ở lại công ty, một bên uống trà một bên đọc sách.

Từ khi nghe tin Giang Diệp bị bắt cóc, dường như cô chưa từng lo lắng.

Hơn nữa vụ bắt cóc lần này thực sự rất kỳ lạ, không những có thư nặc danh bí ẩn, mà Giang Diệp còn bắt được bọn bắt cóc.

Anh Kiếm tò mò trong lòng, không kìm được hỏi: "Tiêu Hòa, lần bắt cóc này có thể phá án thuận lợi, có phải em cũng giúp sức không?"

Tiêu Hòa ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

"Em không phải vẫn luôn ở đây với mọi người sao?"

Nghe vậy, anh Kiếm lại càng nghi hoặc.

Đúng vậy, ngoài đêm đầu tiên về nhà ngủ một giấc, Tiêu Hòa vẫn luôn ở cùng bọn họ, không lẽ cô điều khiển từ xa?

"Vậy thì bức thư nặc danh đó là do ai gửi?"

Tổng giám đốc khoát tay, vui mừng đứng lên nói.

"Mặc kệ người gửi là ai, miễn Giang Diệp không sao thì tốt rồi, công ty vừa giữ được tiền chuộc vừa giữ được người, quả là may mắn trong bất hạnh!"

"Đúng đúng."

Anh Kiếm gật đầu lia lịa: "Tôi phải nhanh chóng báo tin vui này cho ban giám đốc, bọn họ đều đang chờ tin."

Hai người lại bận rộn, Tiêu Hòa thu hồi tầm mắt tiếp tục đọc sách.

Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, Giang Diệp gửi tin nhắn đến:

[Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi.]

Sau khi đưa tất cả người về đồn cảnh sát, phía cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn, bọn bắt cóc đã khai nhận tội lỗi của mình, còn khai thêm toàn bộ quá trình gây án.

Cùng ngày, phía cảnh sát đã công bố toàn bộ sự việc liên quan đến vụ bắt cóc Giang Tại Châu, chấn động cả mạng internet.

Một ngôi sao được rất nhiều người yêu thích bị bắt cóc, kẻ bắt cóc lại là Nghiêm Tu Quần, một nghệ sĩ cùng công ty từng có không ít người hâm mộ, thông tin này vừa được công bố đã khiến cho mọi người kinh hãi.

[Quá đáng sợ, đây là cố tình trả thù đúng không?]

[Trước kia lúc người đại diện bị bắt, tôi đã thấy cậu ta không sạch sẽ rồi, trước đây đóng phim còn đá chó nữa, trong lòng cậu ta từ lâu đã méo mó rồi đúng không?]

[Thật sự là một tên điên, thế mà còn muốn bọn bắt cóc g.i.ế.c Giang Tại Châu, tên này đáng sợ quá.]

[Nghiêm Tu Quần trước đây cũng khá nổi, thật sự là tự mình từng bước hủy hoại bản thân, giờ còn tự đưa mình vào tù, chẳng lẽ cậu ta cho rằng mình có thể thông minh hơn cảnh sát sao?]

[Nghe nói bọn bắt cóc lần này đều bị Giang Tại Châu chế ngự, tôi rốt cuộc là đang hâm mộ một ca sĩ hay là một võ sĩ quyền anh? Quả nhiên là nghệ sĩ do Tiêu Hòa dạy bảo, không có một ai là không giỏi.]

......

Cư dân mạng bàn tán xôn xao, công ty nhanh chóng đăng tin nói Giang Tại Châu không sao.

Lúc này, Tiêu Hòa tới đồn cảnh sát.

Cô đón Giang Diệp xong thì không rời đi ngay, mà đề nghị với phía cảnh sát muốn gặp Nghiêm Tu Quần.

Nghiêm Tu Quần chật vật ngồi trong góc phòng giam, đầu tóc rối bù, ánh mắt thất thần, hai tay bị còng, mặc dù mặc thường phục nhưng trên n.g.ự.c lại có một dấu chân rất lớn, là do Giang Diệp đá.

"Nghiêm Tu Quần."

Đến khi Tiêu Hòa gọi một tiếng, cậu ta mới hoàn hồn.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, trong mắt lập tức bùng lên căm hận mãnh liệt, lao tới, một tay nắm lấy song sắt.

"Có phải do cô làm không? Cô sớm biết là tôi làm, còn dẫn dụ tôi tự chui đầu vào rọ phải không?"

Hôm đó khi nhìn thấy những tên bắt cóc kia, đáng lẽ cậu ta nên phát hiện ra.

Bọn bắt cóc không sợ trời không sợ đất kia lại run rẩy, vẻ mặt đầy sợ hãi, trên đời này chỉ có Tiêu Hòa mới có thể làm được.

"Là tại cô không chịu ký hợp đồng với tôi! Nếu cô ký với tôi, tôi cũng có thể trở thành diễn viên xuất sắc, cũng có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng, là cô hại tôi thành ra thế này!"

Ánh mắt cậu ta điên cuồng, còn Tiêu Hòa lại rất bình tĩnh.

"Thật ra nếu cậu an phận thủ thường, nghiêm túc làm nghề thì dù tôi không ký hợp đồng với cậu, cậu cũng có thể trở thành diễn viên xuất sắc."

Theo như những gì ghi chép trong Thời Đại Giải Trí, giải thưởng diễn viên xuất sắc của Nghiêm Tu Quần là do Phan Hồng trao tặng.

Tiêu Hòa không định phá vỡ mạch truyện này, thêm nữa Nghiêm Tu Quần vốn khiến cô khó chịu nên mới không chịu ký hợp đồng với cậu ta.

Thời điểm đó, Nghiêm Tu Quần có rất nhiều cơ hội.

Khi tham gia diễn xuất trong bộ phim truyền hình lớn "Mặt Trời Trong Tim", cậu ta nắm chắc phần thắng sẽ giành được giải diễn viên xuất sắc, nhưng vì tâm địa bất chính, chỉ biết than vãn về việc Tiêu Hòa không chịu ký hợp đồng với mình, không đặt tâm trí vào diễn xuất, cuối cùng, cúp vàng đã bị Từ Nhất Chu lấy mất trong gang tấc.

Khi tham gia diễn xuất trong "William", mặc dù cậu ta chỉ đóng vai phụ nhưng rất nhiều giám khảo và đạo diễn đều khẳng định rằng, cậu ta chắc chắn có thể dựa vào vai diễn này để giành được giải thưởng nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Nhưng cậu ta tham lam không biết đủ, không thỏa mãn với vai nam phụ, muốn trở thành nam chính, cuối cùng hại mình phải rời khỏi đoàn làm phim, ngay cả vai nam phụ cũng không có cơ hội.

Từ đó về sau, cậu ta trở nên điên cuồng.

"Rõ ràng có rất nhiều cơ hội bày ra trước mắt nhưng cậu đều không nắm bắt được."

Nghiêm Tu Quần vẫn không chịu chấp nhận, ngoan cố oán hận Tiêu Hòa.

"Không phải! Là do cô! Là do cô không chịu giúp tôi, nếu cô chịu ký hợp đồng với tôi từ trước thì sẽ không như thế này!"

"Nhưng tại sao tôi phải giúp cậu?" Tiêu Hòa hỏi ngược lại.

Nghiêm Tu Quần đột nhiên sững người.

Tại sao ư?

Cậu ta chỉ cảm thấy rằng, chỉ cần cậu ta muốn thì Tiêu Hòa nhất định sẽ giúp cậu ta.

Trong hơn hai mươi năm trước đó, dường như có một quầng sáng bao quanh đỉnh đầu của cậu ta, chỉ cần vẫy tay là sẽ có rất nhiều người chủ động đến giúp đỡ, đó là điều hiển nhiên.

Mãi đến khi Tiêu Hòa xuất hiện thì quầng sáng đó dường như biến mất trong nháy mắt.

Tiêu Hòa không ký hợp đồng với cậu ta.

Ngay cả khi cậu ta chủ động bày tỏ thiện ý, cô cũng không hề mảy may động lòng.

"Có thể cậu là nhân vật chính, nhưng cậu không phải là nhân vật chính trong cuộc đời tôi." Tiêu Hòa nói.

Nói xong, cô đứng dậy, không thèm để ý đến Nghiêm Tu Quần vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật, trực tiếp quay người rời đi.

Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Diệp đang đứng đợi cô ở bên ngoài, anh vẫy tay với cô rồi hồ hởi chạy tới.

"Anh nghe cảnh sát nói em đến đây, vừa làm xong biên bản là ra đợi em luôn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play