Anh lập tức chạy đi mở, vừa đi về phía bếp vừa hứng thú nói với hamster: "Hôm nay tao muốn giới thiệu một người bạn cho mày làm quen."
Tiểu Quai ôm chậu ăn theo sau, sốt ruột vẫy đuôi.
Ban ngày nó không ăn gì, bây giờ đã đói muốn chết, còn giới thiệu bạn bè gì?
Nhanh làm đồ ăn đi!
Hơn nữa Tiêu Hòa đã nói, nó không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt người bình thường.
Trong lòng nó đang đắn đo, không biết nên ăn trước hay trốn trước.
Chậm chạp đến bên cửa sổ, một giọng nói trong trẻo nhàn nhạt phát ra từ sau lưng.
"Tiểu Quai, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây."
Cơ thể tròn vo của hamster run lên, người nó kẹt trên bệ cửa sổ, tiến cũng không được mà lui cũng không xong, tai cũng dựng đứng, đuôi phía sau cũng căng ra.
Trưa nay ở công ty, lúc Giang Diệp đề cập đến hamster, trong lòng Tiêu Hòa đã có một dự cảm.
Hôm nay đã sớm trốn ở nhà anh đợi cả một đêm.
Ha.
Đúng là nó.
Sau khi cô ở nhà Giang Diệp ăn chực, William đến uống ké nước, bây giờ lại đến lượt Tiểu Quai rồi.
Tiêu Hòa đi tới xem, trong chậu cơm là hạt dẻ ngào đường thơm phức, các loại hạt dinh dưỡng trộn lẫn, đúng là một bữa tiệc thịnh soạn.
Thảo nào mấy hôm nay ban ngày ăn ít hẳn, thế mà càng lúc càng tròn trịa.
Hóa ra là chạy qua đây ăn ké.
Còn làm cô lo lắng mấy ngày nay.
"Mấy ngày nay ăn uống có vui không?"
Tiểu Quai chậm chạp đi xuống khỏi bệ cửa sổ, cơ thể cuộn tròn như một quả bóng, sợ sệt nhìn Tiêu Hòa, vẫy đuôi, chột dạ cọ vào lòng bàn tay cô.
Tiêu Hòa vẫn không đổi sắc mặt.
Haha.
Giang Diệp nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút khó hiểu: "Hai người quen nhau sao?"
Tiêu Hòa có chút bất lực. "Đương nhiên là quen biết, đây là hamster tôi nuôi."
Nghe vậy, Giang Diệp mở to mắt ngạc nhiên, nhìn con vật khổng lồ đang không ngừng lấy lòng Tiêu Hòa.
Quen biết nó nhiều ngày, lần đầu tiên anh thấy hamster có biểu hiện này.
"Vậy con hamster mà Hoắc An và Từ Nhất Chu hay nói đến, là nó sao?"
Các nghệ sĩ dưới trướng Tiêu Hòa có một đặc điểm chung, thường nhắc đến một loài sinh vật bí ẩn giúp họ luyện tập, thúc giục họ chạy bộ.
Tiêu Hòa chỉ đành thừa nhận, còn có chút đau đầu.
Cô vốn lo Giang Diệp gặp Tiểu Quai sẽ sợ mất mật, vì thế đã lùi lại thời gian huấn luyện, không ngờ con hamster này tự động chạy tới làm quen.
"Nó không làm anh sợ sao?" Tiêu Hòa hỏi.
Nếu Giang Diệp sợ hãi kêu lên, chắc chắn cô sẽ phát hiện ra ngay, nhưng mấy đêm nay, trên lầu đều yên ắng như tờ.
"Không có, lúc đầu thì đúng là có chút hoảng sợ, nhưng sau lại thấy con hamster này cũng khá đáng yêu."
Nói xong, Giang Diệp liếc nhìn con vật tròn vo.
Thảo nào lần đầu gặp mặt, anh thấy quen quen, hóa ra con hamster này là Tiêu Hòa nuôi.
Nghĩ đến đây ánh mắt lại thêm dịu dàng.
"Nhưng con hamster to như vậy, bình thường cô nuôi ở đâu?"
Nhìn ánh mắt khó hiểu của anh, Tiêu Hòa lặng lẽ dời mắt đi, tránh né chủ đề này. Cô nói: "Vì anh đã biết rồi, vậy sáng mai anh đi cùng tôi a ngoại ô tham gia buổi huấn luyện nhé."
Giang Diệp:?
Huấn luyện cái gì?
Đám người Hoắc An đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Nghe nói Giang Diệp sắp tham gia huấn luyện, mọi người đều ùa đến, xếp hàng chào đón, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng có chung một suy nghĩ:
Muốn thấy Giang Diệp bị Tiểu Quai dọa cho kêu hét thảm thiết.
Muốn xem Giang Diệp chạy không nổi nữa, nhưng vì uy thế đáng sợ của Tiểu Quai mà vẫn phải chạy tiếp.
Còn muốn nhìn anh đeo tạ chạy mười km.
Mọi người háo hức nhìn Giang Diệp xuống xe, rồi lại háo hức dẫn anh đến sân huấn luyện.
"Đội trưởng, bắt đầu nhanh đi! Bọn em nôn quá rồi!"
Tiêu Hòa nhìn đám người phấn khích này, Từ Nhất Chu thậm chí còn lấy máy chụp hình ra, chuẩn bị chụp ảnh bất cứ lúc nào.
Đây chính là một fan trung thành bằng mười antifan trong truyền thuyết nhỉ?
Cô vừa nghĩ vừa giơ cao tay, Tiểu Quai đã đợi sẵn trong rừng, nhận được tín hiệu, lập tức nhảy ra.
Chỉ thấy một bóng đen vụt qua, cùng với tiếng xào xạc của lá cây, con hamster to lớn với khí thế hiên ngang lao tới.
Mặc dù đã thấy vô số lần, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, Hoắc An và những người còn lại vẫn có chút không quen, cả về thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy chấn động.
Cố nhịn không chạy trốn, nhưng lại phát hiện Tiểu Quai đang tiến thẳng về phía Giang Diệp.
Xong rồi xong rồi.
Mới ngày đầu gặp mặt, Giang Diệp làm sao có thể chịu nổi kích thích lớn như vậy?
Bọn họ lo lắng nhìn anh, cảm thấy chỉ một giây nữa mình sẽ thấy cảnh đối phương hét lên rồi bỏ chạy, nào ngờ Tiểu Quai lại không húc bay Giang Diệp như dự đoán, mà thắng gấp một cái, dừng lại ngay trước mặt Giang Diệp.
Sau đó giây kế tiếp liền vẩy đuôi, đẩy Giang Diệp ra trước mặt mình, cúi người thân thiết cọ cọ vào anh.
Giang Diệp bị nó dựa nên nhột, không nhịn được bật cười.
"Sao mày biết là tao mang đồ ăn đến vậy?"
Nói xong, anh lấy một hộp hạt dẻ rang đường trong túi ra đưa nó.
Tiểu Quai vui mừng ra mặt, quanh quẩn bên Giang Diệp mấy vòng rồi mới phấn khích lao đầu vào chỗ hạt dẻ.
Không la hét, không hoảng sợ, chỉ có cảnh tượng con người hòa hợp với thiên nhiên.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tư Nhất Chu không chụp được tấm ảnh nào, trong đầu suy nghĩ tại sao lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng của bọn họ.
Tiêu Hòa giải thích: "Tiểu Quai trốn tôi đi tìm Giang Diệp, lúc tôi phát hiện thì họ đã quen biết nhau được vài ngày rồi."
Mọi người đều tỏ ra thất vọng.
Tiêu Hòa đã đoán trước được như vậy, cô hô lớn gọi mọi người chuẩn bị.
"Bắt đầu huấn luyện đi, cho Giang Diệp chạy cùng mọi người."
Nghe vậy, mọi người nhanh chóng mang bao cát và áo chống gió ra, truyền đạt lại kinh nghiệm cho Giang Diệp.
"Anh ơi, lát nữa dù anh không chạy nổi thì cũng phải cố gắng chạy, đội trưởng nghiêm khắc lắm, không biết thương hoa tiếc ngọc đâu."
"Nếu anh thực sự không chịu được nữa thì cứ ăn vạ, có khi tranh thủ thêm được vài giây, nhưng sau đó sẽ là buổi huấn luyện tàn khốc hơn."
"Anh đừng ôm hy vọng nữa, lát nữa vào huấn luyện thì anh sẽ phát hiện, Tiêu Hòa đúng là một con quỷ."
......
Giang Diệp chăm chú lắng nghe.
Thể lực của anh không được tốt, năm năm nay không được ra ngoài lung tung, nên rất nhiều hoạt động thể thao anh đều phải tạm dừng, thể chất chỉ có thể duy trì ở mức đạt yêu cầu.
Thay quần áo xong, mọi người xếp hàng bắt đầu chạy.
Giang Diệp đứng cuối hàng, ban đầu anh còn chạy theo kịp, nhưng chạy một lúc thì bắt đầu thở hồng hộc.
Nhưng anh vẫn không dừng lại.
Sau khi trở lại giới giải trí, phải chạy thông cáo, tham gia chương trình, tổ chức tour lưu diễn, những việc này đều cần thể lực rất tốt mới có thể hoàn thành, anh phải nhanh chóng nâng cao thể lực của mình lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT